Kẻ Phóng Đãng Thần Thánh

Chương 6:




Dù ngày tận số của anh đã điểm
Và ngôi sao định mệnh đã tàn,
Trái tim em vẫn không phát hiện
Những lỗi lầm ai cũng có thế tìm ra
- Huân tước Byron, Thơ gửi Augusta
Evie sững lại trên đường ra cửa. Trước khi có quyết định có nên co giò chạy ra chỗ xe ngựa đợi sẵn hay không, Victor đã huỳnh huỵch bước xuống bậc thang cuối cùng. Khoanh tay trước ngực và trừng mắt, anh cô bước đến ngay trước mặt cô.
“Chào anh,” cô nói, cười với anh trai thật tươi tắn.
“Hôm qua anh có ghé nhà dì Houton,” anh cô lớn tiếng. “Dì ấy đã không nhìn thấy em suốt tuần vừa rồi.”
“Đó là...”
“Em đã bỏ bữa tiệc trà ngày thứ Ba của các quý bà hạt West Sussex.”
“Em không cố ý...”
“Và em đã không giải thích thỏa đáng được nguyên nhân em khiêu vũ với St. Aubyn.”
“Victor, nếu anh...”
“Không chối được đúng không?” anh cô nói tiếp, chậm rãi hít vào. “Trước khi anh từ Ấn Độ về em có thể làm bất cứ chuyện gì em muốn. Và một khi anh trúng cử vào Nghị viện, em có thể quay lại với những chuyến mua sắm, các dạ tiệc và bất cứ thứ gì khiến em vui vẻ. Nhưng Evie, từ giờ đến lúc đó, hãy tỏ ra kiềm chế và khôn ngoan một chút.”
Cô giấu một cái cau mày. Rõ ràng giờ không phải lúc để thú tội. Thay vì vậy, hãy thoái thác xem ra là cách phòng vệ hợp lý nhất. Cô quyết định đưa ra lời giải thích liên quan đến phần công việc đang làm nhiều ngày qua. “Em không cố tình phá hoại chiến dịch tranh cử của anh, Victor. Em nghĩ anh sẽ là một thành viên xuất sắc của Nghị viện. Nhưng em cũng có những lời cam kết của mình. Nếu em bỏ bê chúng, nó sẽ ảnh hưởng xấu đến cả anh và em.”
“À.” Anh cô vươn tay qua đầu cô, kéo cánh cửa đóng sập lại trước sự ngạc nhiên của Langley. “Những lời cam kết nào, hãy nói xem?”
“Lady Dare và nữ Công tước Wycliffe quan tâm đến chế độ giáo dục cho nhưngx người nghèo. Họ đã nhờ em giúp đỡ.”
“Em?”
Cô gắng phớt lờ vẻ hoài nghi trong giọng nói Victor, như thể anh cô chưa bao giờ nghĩ có ai lại nhờ cô giúp hay cho lời khuyên trong việc gì đó. “Vâng, là em. Em cũng giúp anh còn gì, nếu anh nhớ.”
“Phần đó còn phải xem xét. Còn điệu van với St. Aubyn?”
“Anh ta mời em. Em... sợ là nếu em từ chối, thì tình cảnh còn tồi tệ hơn khi nhận lời.”
Cô thấy được vẻ chấp thuận miễn cưỡng trên mặt Victor khi anh cô gật đầu. “Có lẽ em nói đúng. Nhưng hãy tránh thật xa hắn, Evie; đừng cho hắn cơ hội mời em lần nữa.”
“Em sẽ làm thế.”
Victor bước lại gần hơn. “Và nhớ rằng ‘những lời cam kết’ lúc này chỉ là thứ yếu. Em không thể lơ là bổn phận với gia đình – tức là với anh. Mẹ đã đồng ý đi cùng em đến buổi tiệc trà lần tới. Chúng ta cần nỗ lực hơn. Số phiếu của Plimton xếp ngay sau Alvington rồi đấy.”
“Mẹ sẽ đi ư?”
“Bà rất bận tâm với sự nghiệp của anh. Và em cũng nên như thế, Evelyn.”
“Em vẫn thế còn gì, Victor.” Tuyệt chưa. Giờ cô sẽ phải đi dự tiệc trà, trong suốt thời gian ở đấy sẽ phải ngồi nghe ca ngợi Victor, và mẹ cô lại hối thúc cô lẽ ra nên mau kết hôn trước khi Victor trở về từ Ấn Độ, bởi bây giờ khi anh đã ở nhà, sẽ không có ai đủ tốt cho Evie. Chẳng phải vì cô hoàn hảo; mà vì những tiêu chuẩn của anh cô quá cao.
“Em đang định đi đâu đấy?” Anh cô cầm một quyển sách trên cùng trong tay cô trước khi cô kịp ngăn lại. “Sách tập đọc vỡ lòng à?”
“Nữ công tước muốn em làm quen với nó.”
Anh cô khịt mũi, trả lại quyển sách. “Vậy thì chúc vui vẻ. Ngài công tước biết em đang giúp vợ ông ấy chứ?”
“Tất nhiên là ngài ấy biết.” Ơn trời, nói dối Victor khá đơn giản, bởi anh ất vẫn mải mê với chiến dịch tranh cử.
“Thế thì hãy đảm bảo để ngài ấy biết rằng em đã được anh đồng ý.”
“Vâng.”
“Thôi nhanh lên, đừng để nữ công tước phải đợi.”
Cũng không ai dám để Hầu tước St. Aubyn phải đợi cả. Ngay khi Victor biến mất vào văn phòng. Evelyn vội lao ra cửa. “Tới trại trẻ, đi nhanh nhất có thể,” cô thì thào với Phillip.
“Vâng, cô Ruddick.”
Dự án này ắt sẽ suôn sẻ hơn nhiều nếu không có Victor hay St. Aubyn dính vào. Một nước đi sai lầm trước mặt một trong hai người đó sẽ khiến mọi chuyện đi tong. Như Lucinda đã chỉ ra, còn nhiều cơ sở từ thiện khác, tất cả đều không có mặt Saint và ít nhất một trong số đó yên ả và đủ quý phái để làm hài lòng Victor cùng những tham vọng chính trị của anh ấy. Nhưng trại trẻ Trái tim Hy vọng mới là nơi thu hút sự quan tâm của cô và có vẻ cần đến cô nhất, cũng là nơi cô cần nhất. Nếu có thể tạo ra sư thay đổi ở đó, cô sẽ thực sự làm được một việc ý nghĩa. Và cô sẽ không cho phép ai ngăn cản mình.
Hầu tước St. Aubyn nhìn nhóm phụ nữ túm tụm bên trong sảnh chính của trại trẻ. Anh chẳng biết họ từ đâu đến hay duyên cớ gì khiến họ đến thăm nơi này vào sáng nay, nhưng họ là một đám rất làng nhàng, theo như anh để ý. Nếu họ không rụt rè nói tên tiểu thư Ruddick, anh sẽ chẳng bao giờ cho họ vào. Chí ít họ cũng cho anh vài khoảnh khắc thú vị, khi anh thử đi qua đi lại và họ nhốn nháo tránh đường anh như một bầy gà mái thất đảm. Vậy là ngay cả các tầng lớp dưới cũng biết đến tiếng tăm của anh.
Dọa dẫm mấy bà cô đội mũ nỉ tội nghiệp cũng hay, Saint nghĩ, nhưng anh đâu có thức dậy vào cái giờ tồi tệ là chín giờ sáng vì bọn họ. Anh rút chiếc đồng hồ bỏ túi ra và bật nắp xem lần nữa. Tiểu thư Ruddick đến muộn. Nếu mười phút nữa cô không xuất hiện, cô sẽ thấy những mụ đàn bà kỳ cục này bị tống ra đường.
Anh nghĩ mình không cần đợi; anh càng đặt thêm chướng ngại trên con đường Evelyn đi, cô càng dễ từ bỏ chuyện vớ vẩn này. Nhưng cùng lúc đó, anh thấy hiếu kỳ về những việc cô sẽ làm ở đây. Theo kinh nghiệm của anh, không ai tình nguyện bỏ thời gian và tiền bạc của mình ra mà không có lý do gì. Bất kể cô đang ấp ủ ý đồ gì, anh cũng sẽ tìm ra được. Anh sẽ vạch trần cô, hết lần này đến lần khác.
Cánh cửa đôi mở ra. Saint nghĩ có lẽ lại một mụ gà mái nữa, nhưng một luồng điện bò dọc hai cánh tay khiến anh quay người. Tiểu thư Ruddick hớt hải chạy vào tiền sảnh, chiếc mũ bonnet lật ra sau mái tóc nâu, và chồng sách vở giấy tờ được ôm khư khư trước khuôn ngực đầy đặn. Ngon lành.
“Xin chào ngài, chào mọi người,” cô hổn hển. “Tôi xin lỗi vì đã đến muộn. Tôi gặp chút cản trở.”
“Bởi ai?” Saint hỏi, rời khỏi nơi trú ngụ chỗ cầu thang và đi đến trước mặt cô. Anh thong thả đưa tay ra tháo dây mũ vòng qua cổ cô.
Đôi mắt xám gặp đôi mắt anh, hoảng hốt, rồi lảng sang đám phụ nữ đang túm tụm lại. “Bởi anh trai tôi. Xin ngài dừng lại.”
Anh đã cởi xong nút thắt và tháo chiếc mũ dọc bờ vai cô một cách chậm rãi. “Tôi bị mắc kẹt ở đây hai mươi phút rồi”, anh lẩm bẩm, vén những sợi tóc lơ thơ bị gió thổi của cô vào sau chiếc ghim. “Hãy lấy làm biết ơn vì tôi không kết thúc trò hề nhỏ của cô ngay bây giờ.”
Evelyn rướn thẳng vai. “Đây không phải trò hề,” cô tuyên bố. Giật lại chiếc mũ từ tay anh, cô quay sang những người phụ nữ mặt mũi nhớn nhác. “Tôi đoán là mọi người đến đây theo lời quảng cáo tôi đã đăng?”
Họ nhún gối chào. “Vâng, ma’am.”
Saint bước lại gần, nghiêng người qua vai cô. “Quảng cáo nào?” anh hỏi, hít hà mùi hương chanh trên tóc cô.
Cô bắt đầu lật xấp giấy. “Quảng cáo tôi đã đăng trên tờ Thời báo London. Tìm các giáo viên, để trả lời câu hỏi tiếp theo của ngài.”
Quai hàm anh siết lại. Hết sảy. Nếu Prinny hay cái đám ngồi lê đôi mách của ông ta thấy trại trẻ đang tìm thuê giáo viên, anh sẽ phải trải qua một khoảng thời gian kinh khủng để giải thích việc mình đang làm. “Lần sau hãy hỏi ý kiến tôi trước.”
Cô gật đầu mà không quay lại nhìn anh. “Thưa các chị, tôi sẽ mời lần lượt ba người một vào phòng kế bên để phỏng vấn.”
“Đám còn lại thì sao? Tôi sẽ không tiếp bọn họ đâu.”
Evelyn nhìn anh. “Ngài không cần phải ở đây.”
“Có đấy. Không có tôi, cô cũng không có dự án nào.”
“Ban quản trị tuyên bố khác cơ, thưa ngài.”
Anh cười nhạt. “Tôi chính là ban quản trị, cô Ruddick. Đừng quên điều đó. Giờ thì, cô còn chuẩn bị những ngạc nhiên nho nhỏ nào nữa cho hôm nay?”
“Tôi có một tốp thợ sẽ đến vào trưa nay để dọn dẹp các căn phòng dưới nhà.” Cô hếch cằm, một lần nữa nhìn thẳng vào mắt anh. “Và ngài sẽ không làm tôi chùn bước hay ngăn cản được tôi đâu.”
Vì phần nào khâm phục cách cô luôn nhìn thẳng vào mắt anh, nên Saint nhịn không nói rằng hôm nay mới là ngày đầu tiên của cô ở đây, và anh có thói quen phải đạt được thứ mình muốn mới thỏa. Cô sẽ sớm phát hiện ra thôi. “Sao cô định dọn dẹp những phòng chứa đồ cũ?”
“Để làm lớp học.” Cặp lông mày thanh tú của cô cau lại. “Ngài có nghe chút nào bản kế hoạch của tôi không vậy?”
“Không.”
“Không ư? Nhưng...”
“Evelyn Marie,” anh hạ thấp giọng, ước gì bầy gà mái kia ở chỗ khác để anh có thể nếm đôi môi ngọt như mật của cô lần nữa, “cô ở đây không phải vì bản kế hoạch của cô.”
Lần này cô càng cau hơn. “Vậy tại sao...”
“Cô ở đây để cho tôi gạ gẫm.”
“Tôi đã bảo là ngài đừng mong dọa nạt được tôi, thưa ngài.”
“Saint,” anh chỉnh. “Đã bao giờ cô trông thấy một người đàn ông khỏa thân và bị kích thích vì ham muốn cô chưa?”
Sắc đỏ bừng lên trên hai má cô. “Ch...chưa.”
“Rồi cô sẽ thấy.” Không kìm chế được, anh vươn tay chạm vào má cô. “Những điều tôi sẽ dạy cô, Evelyn, không hề được giảng trong trường lớp. Và cô sẽ cầu xin tôi dạy cô thêm nữa.”
Miệng cô hết mở ra rồi lại ngậm vào. “Ngài đi chỗ khác cho,” cuối cùng cô yêu cầu bằng giọng run run. “Tôi sẽ không để ngài dụ dỗ đâu.”
“Không phải hôm nay,” anh đồng ý, nhìn đám phụ nữ. “Cô tính chuyển đồ đạc trong nhà kho tới đâu?”
“Tôi...” Khó khăn lắm cô mới quay lại được chủ đề lúc trước. Tốt, cô đang bối rối. “Tới tàu ngựa cũ,” một lúc sau cô mới trả lời. “Tôi cần xem qua tất cả và thống kê những thứ còn sử dụng được.”
Saint phác một cử chỉ cúi chào. “Xin theo ý cô.”
“Ngài định giúp thật sao?”
Lại nhếch miệng cười, anh quay lưng đi. “Đúng là giúp. Tình nguyện thì không. Chẳng có gì miễn phí cả.”
Tốp thợ Evelyn thuê hóa ra là các công nhân bốc xếp và nhân viên phục vụ ở những câu lạc bộ dành cho quý ông không mấy tiếng tăm. Đội quân ô hợp này mang hơi hướng của Lord Dare – dù sau khi lấy vợ Tristan đã trở nên tu tỉnh. Saint không thể hình dung Evelyn lại cho anh ta biết lý do thực sự cô cần anh ta giúp đỡ.
Dare đã từng là một bạn đồng hành thú vị với khiếu hài hước kiểu giễu cợt rất dễ chịu, cho đến khi anh ta bị một phụ nữ đoan trang đánh gục. Xấu hổ thay. Giờ hai người chỉ chào hỏi qua lại ở Nghị viện hoặc một trong những cuộc gặp gỡ đứng đắn hiếm hoi của mùa vũ hội. Saint cầu chúc Dare may mắn, nhưng chắc chắn đó không phải là cuộc sống anh mong muốn.
Sau khi chỉ cho tốp thợ những phòng nào cần dọn và nơi chất đồ phế thải, thì anh hết việc để làm. Lôi chai rượu gin trong túi ra, anh dựa lưng vào tường nhấp một ngụm nhỏ.
Evelyn tưởng anh đang tỏ ra có ích – dù tất nhiên cô nghi ngờ những động cơ của anh. Anh cũng thắc mắc về những động cơ của cô. Ít ra anh biết mình đang làm gì, và tại sao. Khi Prinny đồng ý mở rộng công viên đến vị trí của trại trẻ, đằng nào họ cũng phải dọn sạch tòa nhà trước khi đánh sập nó. Dành được thiện cảm của Evelyn và khởi động luôn chương trình phá dỡ có vẻ là cách hữu ích để sử dụng thời gian ngày hôm nay.
Đám bà cô ở đầu bên kia hành lang đã vơi đi còn một nhúm vào đầu giờ chiều, và nửa tá phòng kho đã trống rỗng, chỉ còn toàn mạng nhện và bụi bẩn. Khoảng một tiếng qua anh đã cảm thấy vài cặp mắt non nớt từ trong góc nhà ngó nhìn cảnh nhộn nhịp, nhưng anh tảng lờ chúng. Anh chỉ cho chúng thức ăn và nơi để ở; hoạt động lăng xăng này là ý tưởng của tiểu thư Ruddick, và cứ để cô giải thích cho chúng.
Hương chanh man mác lại vây quanh anh. “Có lẽ ngài nên cho bọn trẻ biết việc chúng ta đang làm,” Evelyn nói, bước đến cạnh anh.
“Việc cô đang làm,” anh sửa lại. “Tôi ở đây chỉ để xua đi nỗi buồn chán.”
“Thế vẫn là một việc tốt.”
Trông cô hết sức hài lòng với bản thân. “Cô Ruddick,” anh nói. “Bất kể cô mưu tính chuyện gì, đừng nghĩ tôi là kẻ hùa theo mù quáng. Mắt tôi mở rất to, và dù tôi có làm gì, cô hãy nghĩ đó là vì những lý do của tôi và không phải của cô.”
“Tôi không ‘mưu tính’ chuyện gì cả, tôi chỉ cố giúp những đứa trẻ đáng thương ở đây. Tôi cho đấy cũng là lý do ngài ngồi vào chiếc ghế ban quản trị này.”
“Cô đoán sai rồi.” Anh rời lưng khỏi bức tường, quay ra nhìn cô. “Bà mẹ thân yêu của tôi đã ra điều kiện trong di chúc rằng một thành viên của gia đình Halboro phải duy trì vai trò ở trại trẻ Trái tim hy vọng trong suốt thời gian nó tồn tại. Tôi là thành viên còn lại duy nhất của nhà Halboro để đặt vào vị trí đó, thế nên tôi mới ở đây.”
Anh cố không nhấn mạnh quá mức vào mấy chữ ‘thời gian nó tồn tại’, nhưng đằng nào cô cũng vui vẻ chú ý vào những phần khác rồi.
“Halboro,” cô nói khẽ, như nói với chính mình. “Tôi không biết tên này.”
“Lạy Chúa, chúng ta đâu phải họ hàng, đúng không?” Saint hỏi, cau mày. Anh rất chú trọng việc không quan hệ với những người họ hàng, cho dù là họ xa gần tới đâu. Bất cứ việc gì làm tăng thêm tình thân máu mủ của gia đình anh, dù chủ tâm hay không, cũng đều không tốt cho những bên liên quan.
“Không,” cô lắc đầu. “Tôi chỉ chợt nhận ra mình không biết họ của gia tộc ngài. Cả tên thánh của ngài nữa.”
“À, Michael.”
“Michael,” cô lặp lại, và anh thấy mình đang nhìn miệng cô. Rất ít phụ nữ từng gọi anh bằng tên riêng, và anh cũng không thích thế. Nó ám chỉ sự thân mật, gần gũi mà họ không hề có. Tình dục chỉ cho họ quyền bợ đỡ và âu yếm anh. Nhưng giờ đây, khi cô nàng Evelyn Marie Ruddick thánh thiện trong trắng thì thầm tên anh, tim anh bỗng dưng loạn nhịp. Thật kỳ cục.
“Đúng. Cái tên mờ nhạt và tầm thường, nhưng khả năng sáng tạo của mẹ tôi chỉ đến thế.”
“Nói thế là báng bổ.”
Anh nhún vai, càng lúc càng không thích cuộc nói chuyện này. “Thành thực mà nói, tôi tưởng cô sẽ lấy làm cảm kích.”
Evelyn vẫn nhìn anh. “Chuyện này làm ngài khó chịu đúng không? Tức là nói về gia đình ngài ấy?” Cô không biết điều gì khiến cô buộc miệng hỏi câu ấy; đối với cô, anh ta chỉ là một kẻ kiêu căng, thô bạo và cay độc, nhưng vì lý do nào đó mà câu hỏi ấy trở nên quan trọng.
“Chẳng gì làm cho tôi khó chịu hết, Evelyn.” Saint lẩm bẩm, tiến một bước chậm rãi về phía cô. “Tôi không có lương tâm, hoặc là người ta bảo tôi thế.”
Evie lùi lại một bước, vừa vì sự lấn tới vừa vì ánh nhìn đen tối lóe lên trong mắt anh ta. Những nhân công cô thuê ngày hôm nay chắc chắn đã nghe hết cuộc nói chuyện này, và họ ắt sẽ xì xào bàn tán nếu tình cờ chứng kiến St. Aubyn hôn cô. “Ngài chỉ đang trêu cợt tôi thôi,” cô đáp, cố tỏ ra vui vẻ một cách ngao ngán.
Anh ta lắc đầu. “Tôi đang cảnh báo cô. Tôi đã nói rồi, tôi chẳng làm việc tốt miễn phí bao giờ. Tôi sẽ chờ thanh toán công xá ngày hôm nay của mình.”
“Tôi không hề nhờ ngài giúp,” cô đáp trả trước khi kìm lại được. Lạy Chúa lòng lành, cô biết tốt hơn là đừng có thách thức anh ta. St. Aubyn chưa chùn bước trước bất cứ việc gì, và tuyên bố như thế chỉ tổ khiến anh ta hôn cô hoặc nhạo báng cô, tùy thuộc tâm trạng anh ta.
“Ừ, thứ cô cần, cưng ạ, là sự ham muốn của tôi. Và có quỷ mới biết lý do tôi sẵn sàng chiều ý cô.” Một nụ cười chậm rãi và gợi dục làm khóe miệng anh ta cong lên. “Nhưng quỷ sứ và tôi lại là bạn tốt, Evelyn Marie. Cô không nên dụ dỗ một trong hai thằng tôi đi quá xa.”
Vẫn với vẻ ung dung trá hình đó, anh ta lại vươn tay chạm vào má cô, rồi lướt mắt xuống miệng cô. Evelyn nuốt khan. Trước khi cô có thể phản đối hành vi khiếm nhã đó và nói rằng anh ta sẽ không được hôn cô nữa, những ngón tay anh ta đã ve vuốt nhẹ nhàng xuống cổ họng cô, lần ra sau gáy rồi thu về cùng với sợi dây chuyền mặt ngọc trai yêu thích của cô.
Thậm chí cô không cảm thấy anh ta tháo móc cài. “Ngài... làm sao...”
“Cô nên thấy tôi cởi một chiếc váy,” anh ta thì thầm, nâng mặt dây chuyền lên ngắm nghía. “Đây là thù lao hôm nay của tôi. Nếu cô muốn lấy lại, cô có thể thương lượng với tôi ở dạ hội nhà Dundredge tối nay. Tôi nghĩ là cô sẽ tham dự?”
“V...âng.”
“Vậy thì tôi cũng đến. Chúc một ngày tốt lành, tiểu thư Ruddick. Hãy báo cho bà phụ trách biết khi nào cô chơi xong.”
“Tôi không chơi,” Evie gắt lên, giọng cô run rẩy đến bực mình khi anh ta mất hút ở chỗ góc quanh.
Giả dụ anh ta có nghe thấy, có lẽ anh ta cũng chẳng quan tâm. Dù sao nổi giận cũng thật khó khăn, khi tâm trí cô vẫn bị ám ảnh bởi nhận xét về áo váy kia. Từ lúc hầu tước buông lời nhận xét ấy, cô không thể không hình dung những ngón tay anh ta lướt dọc sống lưng cô, chiếc váy của cô tuột dần dưới sự mơn trớn điêu luyện của anh ta. Và đôi tay anh ta sẽ... “Ôi, lạy Chúa nhân từ,” cô lẩm bẩm, cố gạt hình ảnh đó khỏi tâm trí. Làm như cô sẽ đầu hàng trước những cám dỗ của anh ta vậy. Xét cho cùng, anh ta chỉ đang cố làm cô sốc và lấy đó làm thú vui. Anh ta chả nói thế bao nhiêu lần đó sao.
Ngoài sự quỷ quyệt và quyến rũ mỗi khi nổi tính thất thường, hầu tước cũng là một kẻ nguy hiểm, và như Lady Gladstone đã nói, anh ta rất, rất xấu xa. Nếu cô muốn nhìn thấy sợi dây chuyền của mình lần nữa, cô buộc phải gặp anh ta ở vũ hội tối nay. Chắc chắn anh ta sẽ mời cô nhảy, và đinh ninh cô không thể từ chối.
Evelyn nhăn mặt. Victor chắc chắn sẽ giết cô. Nếu không phải Hầu tước St. Aubyn tiêu diệt cô trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.