Kẻ Nắm Giữ Sự Thông Thái Của Solomon

Chương 96: Tới trường.




"Oáp.."

Vừa ngáp, cậu vừa thay cho mình bộ đồng phục của trường, từ lúc mà cậu được chỉ định sẽ lên class S, một giáo viên đã gửi một huy hiệu biểu tượng hình chữ S để dán lên ngực, nó sẽ cho mọi người thấy cậu là class S, tuy vậy cậu lại bỏ nó vào túi mình thay vì gắn nó lên ngực.

Thay xong, cậu bước xuống sảnh, chẳng có lấy bóng người nào ở sảnh cả, nghĩ lại thì cậu cũng đã thức dậy khá sớm.

"Ah, Ougi-san!"

Một giọng nói đầy tươi tắn, khác biệt với cậu người đang ngáp dài, một chàng trai với mái tóc vàng tràn đầy năng lượng bước đến.

"Vậy là cậu cũng đã chịu đi xem giải đấu rồi à, vui quá!"

Zin, người đã thuyết phục cậu đi xem giải đấu cùng mọi người ở buổi tối hôm qua, nghĩ lại vì mình không có gì để làm nên cậu cũng chấp nhận.

"Thật sự tôi chỉ đến đi dạo quanh trường thôi.. Xem giải đấu thì không hẳn."

"Ah Hibi, chào buổi sáng!"

Như không nghe được lời cậu nói, Zin quay người về hướng cô gái cũng bước xuống.

"Chào buổi sáng Zin-kun và Onii..chan"

Cô bé có vẻ ngập ngừng nhìn cậu, nhưng cậu lại chẳng hay biết điều đó mà tưởng cô bé còn buồn ngủ.

"Em ổn chứ Hibi?"

"uh..ah.. em ổn ạ." cô bé lúng túng trả lời.

Pi.

Đi đến, cậu đặt tên lên đầu cô bé để xoa, tuy cô bé có chút bối rối và đỏ mặt, nhưng cô bé chẳng muốn thoát khỏi cảm giác này chút nào, thay vào đó cô ôm lấy người cậu mà cảm nhận hơi ấm. Cô đã suy nghĩ suốt tối hôm qua, dù cho có ra sao đi chăng nữa, cô vẫn phải giữ được mối quan hệ này, dù sao đi chăng nữa, cô bé cũng không muốn rời xa cậu, dù cho cậu chỉ coi cô bé là em gái của mình.

Sau một lúc, cả ba người kia cũng xuống, trên ngực họ là những huy hiệu chữ S, chỉ riêng cậu là không đeo nó lên ngực mình, như thấy được điều đó, Hibi nói.

"Onii-chan, huy hiệu anh đâu?"

"Anh để nó bên trong túi mình."

"Không được, anh phải đeo nó lên ngực chứ ! Đây, để em !"

Thấy cô bé phồng má đưa tay về phía cậu như muốn cậu đưa huy hiệu của mình cho cô bé vậy, cậu thở dài sau đó đút tay vào túi lấy ra huy hiệu đưa cho cô bé.

Nhận lấy chiếc huy hiệu của cậu, cô bé nhẹ nhàng cài nó lên người cậu sau đó nở nụ cười tươi tắn.

"Đấy, xong rồi ~! Mình đi thôi ~"

Giữ chặt cánh tay trái cậu, cô bé dẫn cậu đi trước bỏ lại cả bốn người kia đang thở dài nhìn cả hai.

"Họ trông giống người yêu của nhau hơn là anh em đấy."

"Đồng ý kiến."

"Tớ cũng thấy vậy."

"Quả thật.."

Sau đó cả bốn cũng đi theo sau họ.

Hôm nay là ngày thứ ba, ngày mà các trận đấu cuối cùng sẽ diễn ra, tuy vậy cậu lại chẳng nghĩ về điều đó.

Bầu không khí vào buổi sáng trong lành, hai cặp bưởi dính chặt vào người mình, nó khiến cậu trở nên khá chật vật trong cách cư xử khi nói chuyện với Hibi.

Sau khi đi một lúc cuối cùng cũng tới trường, khác hẳn với buổi đầu tiên cậu tới, hiện tại đang có khá nhiều học sinh ở ngoài sân trường luyện tập, có vẻ họ là những học sinh thi đấu trong hôm nay, cậu nghe Hibi nói ngày thứ hai cũng có những người đến đây sớm để làm như vậy, sau khi cậu định bước vào, Hibi cũng đã bỏ tay ra khỏi cậu và đi ngang hàng.

Cả sáu người bước vào khiến cho vô số con mắt đang nhìn về hướng này, những ánh mắt ghen tị đi kèm ngưỡng mộ sức mạnh của cả sáu. Sau khi bước vào trường, vẫn còn khá sớm để những trận chiến bắt đầu, cả nhóm quyết định sẽ xuống canteen để ăn sáng, khi xem đấu ngày thứ hai, cả năm người kia có phát hiện được một canteen nằm ở phía sau trường, nơi đó cũng gần với sàn đấu kèm với việc cả sáu cũng chưa ăn nên quyết định sẽ xuống đó ăn sáng.

Canteen, một nơi không kém phần rộng lớn đủ để cho hàng trăm người ăn với nhiều gian hàng bán đồ ăn, nhìn nó, cậu cứ nghĩ đây là hội chợ đồ ăn vậy. Quá nhiều món được bán, nhưng cả sáu quyết định sẽ ăn cà-ri, nơi này hiện cũng đang có khá nhiều học sinh ăn sáng ở đây. Chọn được bữa sáng của mình, cả nhóm quyết định đi lại một cái bàn rộng còn trống ngồi xuống.

Ngồi kế bên cậu là Hibi và Zin, cả hai cứ nói về những điều gì đó liên tục trong khi ăn, vì ở đây cả nhóm chẳng cần phải biểu lộ sự quý tộc hay gì cả, trò chuyện với nhau trong khi đang ăn, còn cậu thì vẫn tập trung im lặng thưởng thức phần cà-ri của mình.

'Tuy không bằng Fure hay Fura, nhưng món cà-ri này cũng rất ngon..'

Cậu nghĩ trong khi nhớ lại những món cà-ri mà cả hai người hầu mình nấu, chúng ngon đến mức bất ngờ

'Giờ nghĩ lại thì mình không gập họ vào buổi sáng rồi, bình thường họ thức sớm lắm mà nhỉ?'

"Yo, xin chào các cậu."

Trong khi cậu đang nghĩ, một giọng nói nam tính pha lẫn mạnh phát ra từ phía sau cậu, đảo mắt nhìn lại, cậu thấy một chàng trai với cơ thể vạm vỡ, mái tóc pha tạp giữa màu nâu và màu vàng, phía sau là một cô mang mắt kiếng với mái tóc xanh biển nhạt.

'Class S à.'

Nhìn về phía huy hiệu được treo trước ngực cả hai, cậu chợt nghĩ.

"Xin lỗi vì đã làm phiền nhưng chúng tớ có thể ngồi ở đây chứ?"

"Tại sao lại ngồi ở đây? Vẫn còn các bàn khác trống cơ mà? Mục đích của hai người khi tới đây là gì ?"

Cậu nói khi liếc nửa con mắt về phía cả hai sau đó là những cái bàn trống, xét tổng về cả hai theo cậu nhận định, người con trai vạm vỡ này chắc là thuộc tầng lớp chiến sĩ hay đỡ đòn với cơ thể như thế, lượng ma lực của chàng trai vạm vỡ này cũng không phải thuộc dạng pháp sư khiến cậu nhận định như thế. Còn về cô gái mắt kiếng, cô khiến cho cậu càng khó hiểu hơn, đôi tay thanh mảnh cầm lấy phần ăn của mình minh chứng cho việc cô chẳng phải kiếm sĩ hay đại loại như vậy, cả lượng ma lực của cô phát ra cũng chỉ như những pháp sư hạng B hay A khác, nhưng tại sao cô lại có thể được lên tận rank S? Có lẽ cô nào ẩn đi ma lực của mình không chừng, nhưng khi nhìn vào cặp kiếng cô, không, đôi mắt bên trong cặp kiếng cô, cậu cuối cũng hiểu cô có điều gì đó nổi bật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.