Kẻ Nắm Giữ Sự Thông Thái Của Solomon

Chương 87: Chiến với Nhện Thiên Tai (1).




Tầng 4, tầng 5, tầng 6 cho đến tầng 20. Dường như cậu đã vượt qua thay vì phải đi đến địa ngục đó, có vẻ như nó đánh giá thông qua bản chất chứ không phải chủng tộc, vốn dĩ cậu không tham lam nên có lẽ không phải tận hưởng cái địa ngục đó, dù vậy, vẫn có giả thuyết rằng tấm biển báo đó chỉ để hù dọa, nhưng cậu lại bỏ qua giả thuyết này vì nó khá vô lý. 'Ai lại đi hù dọa người khác khi trong Dungeon chứ' là những gì cậu nghĩ. 

Nhưng có lẽ, Dungeon này được xây khá lâu và bây giờ bỗng nó xuất hiện một cách vô lý, không chừng nơi này cũng vô lý như vậy.

Tầng 21 22 23 cho đến 29. Những con quái vật ngày càng kì dị và mạnh mẽ hơn, nào là những con cua phun axit, hay những con giun to lớn, hoặc là những con nhện đen di chuyển với tốc độ cao.

Câu hỏi đặt ra là cậu có khó khăn khi đấu với chúng nó không? Tất nhiên là có rồi. Quái vật đã mạnh, càng đi thì chúng lại càng trở nên đông hơn, cậu đã bị dính vô số vết thương vì không kịp né hoặc chống trả, nếu mà không có [Siêu Hồi Phục] với cơ thể miễn nhiễm với độc thì bây giờ cậu đã nằm một đống rồi.

"Hì ..ha..."

Thở gấp, cùng một lúc 10 con nhện lao đến cậu, nghĩ lại cảnh tượng đó, nếu mà cậu không có Bạo Phong dạng vòng tròn thì đã bị chúng xé nát thịt rồi.

Đi đến xác chúng, cậu bắt đầu thu gôm các viên ma thạch, viên nào viên nấy đều to hơn cả bàn tay cậu, cậu có thể cảm nhận được sức sống ma lực dồi dào bên trong nó, có lẽ một lúc nào đó, cậu sẽ thử nghiệm bằng những viên ma thạch.

Nghỉ một lúc sau đó tiến tới tầng 30. Mở cánh cửa ra, tưởng rằng như đột nhiên quái vật sẽ tấn công cậu như các tầng trước, vì ma lực mỗi tầng ngày càng dày đặc, nó khiến cậu không thể cảm nhận ma lực thông qua những cánh cửa.

Bước vào trong, bên trong là một căn phòng dạng tròn khá lớn thay vì hành lang, tuy vậy lại chẳng có lấy con quái vật nào. 

Cậu vừa huýt sáo vừa để thanh kiếm lên vai, đôi mắt nhìn xung quanh trong khi đi đến giữa sàn. Đột nhiên, cậu tạo một quả cầu lửa to lớn và bắn nên lên không trung, nơi mà nãy giờ cậu chưa nhìn lên.

"Graaaaaaa!"

Một tiếng hét được cất lên khi quả cầu lửa đó chạm phải thứ gì đó trên sàn nhà, cùng lúc đó, một cơ thể to lớn màu đen phóng xuống, có tổng cộng 6 đôi chân, đó là con nhện đen.

Cậu né sang một bên, nếu bình thường có lẽ cậu đã tặng cho nó một đòn trước khi né, nhưng tốc độ của nó nhanh đến mức mà cậu chỉ kịp né sang. Mắt đối mắt với nó, nó to gấp 3 lần những con nhện đen mà cậu gập qua. Nhưng cậu không chỉ khó chịu ở mỗi điều đó, đôi mắt con nhện đen to lớn đó có gì đó không ổn, nó khiến cho cậu phải rùng mình, một đôi mắt thèm thuồng, một đôi mắt sẵn sàng xơi tái mọi thứ mà không quan tâm chỉ để thỏa mãn cơn đói của mình.

"Đôi mắt đó cho thấy nó đang trong trạng thái Bạo Thực đấy. Tên của nó là Nhện Thiên Tai, một loại nhện trứ danh hàng trăm năm về trước.. Nhưng ta không hiểu tại sao nó lại ở đây!?"

Houka nói trong khó chịu, dù cho là cô đi chăng nữa, đối đầu với con nhện này cũng rất khó khăn.

"Nghe lời ta, chạy khi còn có thể! Nhóc chưa thể đánh lại nó đâu !"

Houka hét trong đầu cậu, dù vậy, từ lúc cậu nhìn thấy được dòng chảy ma lực với chỉ số nó thì cậu cũng được linh tính mình mắc bảo phải chạy rồi, tuy vậy, cánh cửa đó, cánh cửa vốn đã mở cho cậu vào, nay đã bị con nhện phun vô số tơ dạng lưới dày đặc để chặn, có vẻ nó không muốn thấy con mồi mình chạy thoát, cũng như nó đã nắm khớp được cậu.

"Ta thật sự muốn giúp nhóc nhưng đây vốn không phải cơ thể của ta nên ta không thể tối đa hóa sức mạnh được.. Xin lỗi.."

"Không. Tôi ổn."

Từ nãy đến giờ, con nhện vẫn đứng nhìn cậu mà không động thủ gì, cậu cũng vậy, không, cả hai đều không động thủ nhưng vì lý do khác nhau. Con nhện thì cậu không thể biết, nhưng còn lý do của cậu thì rất đơn giản, cậu tấn công trước thì liệu cậu giết được nó không? Nhìn nơi mà cậu tặng cho nó quả cầu lửa, không có lấy một vết bỏng nào trên phần bụng nó cả mặc dù sức nóng của quả cầu lửa đó không phải chuyện đùa.

"Graaaaa!"

Một tiếng hét lên từ nó tượng trưng cho trận đấu bắt đầu, nó chạy đến chỗ cậu bằng 6 chân, cho đến khi đến chỗ cậu, sử dụng một chân trái, cái chân nó tựa như một lưỡi nhau sắc lẽm, nó đâm đến chỗ cậu.

Ầm!

Kinh ngạc giờ càng thêm kinh ngạc, cậu đã gia tốc lên để né được đòn đó, nhưng thứ làm cậu bất ngờ chính là lúc nó đâm thẳng cây chân sắc nhọn của nó xuống đất, mặt đất chỗ đó bị nứt ra khiến cậu không khỏi bất ngờ. Mặt đất Dungeon, được tạo nên bởi ma lực, nó được gọi là đá Ruayum, một loại đá vô cùng cứng rắn, so với những đá như Mithril thì loại đá này còn bền vô cùng, bền đến nổi những nhà điêu khắc tài năng hay người lùn cũng phải bó tay với độ cứng của nó.

Nó phóng đến tiếp tục đâm về phía cậu, biết rằng thanh kiếm của mình sẽ vô dụng để chặn đòn cho nên cậu chỉ biết cầm nó nhân lúc thời cơ thì chém thôi.

Liên tiếp, liên tiếp, những cú đâm cứ thế được tung ra, cậu né từ bên này đến bên khác. Cho đến khi con nhện ngừng chuỗi tấn công của nó, cậu lui về sau, tháo đi chiếc giày của mình, tháo luôn cả áo khoác của mình một cách nhanh chóng và bỏ chúng vào nhẫn vật phẩm, đôi chân của cậu dần được chuyển hóa thành chân rồng để phục vụ việc né tránh, cơ thể cậu dần có những dòng sấm sét nhỏ chạy ngang, xung quanh cũng có những cơn gió nổi lên. Trên tay phải cậu là thanh kiếm, trên tay trái cậu là một quả cầu lửa màu đen, đôi mắt hai màu vô cảm nhìn con quái vật trước mặt mình, vào tư thế tấn công, cậu thở sâu một hơi.

"Bắt đầu thôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.