Kẻ Nắm Giữ Sự Thông Thái Của Solomon

Chương 62: Sinh nhật.




Sau một lúc khởi động vào buổi sáng cả hai người hầu cũng đã rời đi và chuẩn bị buổi sáng, cậu đã nhớ một thứ khá quan trọng, hôm nay chính là ngày sinh nhật của cậu và Hibi. Cậu không biết có phải do định mệnh hay không mà cả hai lại trùng hợp đến thế, cùng tuổi, cùng ngày sinh.

"Anh có biết hôm nay là ngày gì hông, Onii-chan~"

Giọng nói phát ra từ phía sau cậu, quay người lại, cậu thấy một cô mái tóc trắng trải dài hơn vai, đôi mắt xanh óng ánh, cô nở nụ cười làm xao xuyến bao chàng trai về phía cậu trong khi đang lấy 1 giữ lại mái tóc mình để tránh đó bị thổi đi còn một tay thì đang đưa ra sau người cô, tạo một dáng đáng yêu nhìn cậu.

"Hôm nay là sinh nhật của chúng ta nhỉ? Chúng ta chưa một lần nào thật sự ăn sinh nhật cùng nhau nhỉ.. Anh xin lỗi."

13 tuổi, trong đó đã 10 năm cậu sống ở đây, nhưng cậu vẫn chưa thật sự ăn sinh nhật cùng cô bé, cậu chỉ đơn thuần là nằm một chỗ mà chả nói được một tiếng chúc mừng sinh nhật cho cô bé, chính năm nay, chính hôm nay, cậu không còn phải để cô bé đón sinh nhật mà không có mình nữa, năm nay sẽ là năm cậu có thể nói tiếng chúc mừng sinh nhật với em gái mình.

"Chúc mừng sinh nhật, em gái của anh."

Lời cậu ra, có một chút hơi ấm phát ra, nó không còn là một giọng nói vô cảm nữa, từng câu từng chữ cậu nói ra đều có một cảm xúc ấm ấp, cậu nở nụ cười nhẹ nhìn cô, người có thể cảm nhận được giọng nói cậu trở nên ấm áp, mặt cô nhanh chóng đỏ lên khiến cô phải gụt đầu mình xuống.

"C-Chúc mừng sinh nhật... Onii-chan..~"

Cô xấu hổ, tuy vậy, cô vẫn có nói ra được những lời mình cần nói, sau một lúc cả hai đều trở lại bình thường, cậu nói.

"Em thích món gì ấy nhỉ?"

Chính cậu, anh trai của cô cũng không mấy quan tâm về sở thích của riêng cô, hay đúng hơn là cô chưa bao giờ nói về sở thích của mình cho cậu. Nghe thấy câu hỏi của cậu, cô bé trở nên lúng túng.

"A-Anh định tặng quà sinh nhật em á... Nhưng món quà này đối với em là đủ rồi."

Cô mỉm cười xoa sợi dây chuyền trên người cô, đó là thứ mà cô được anh mình tặng vào 10 năm trước, đối với cô, dù cho những sợi dây chuyền trong tủ mình có quý giá đến mấy đi nữa, cô vẫn đeo sợi dây chuyền này bên mình.

"Em vẫn luôn giữ nó sau 10 năm à..nhưng hôm nay được nghỉ đúng không nhỉ? Ăn sáng xong đi với anh, chúng ta sẽ đi mua thứ mà em thích."

Cứ như lời cô bé nói ra không đến tai cậu, điều đó khiến cô bé lúng túng, sau một lúc, cô bé hỏi ngược lại cậu.

"Vậy! Anh muốn thứ gì? em cũng sẽ mua để tặng anh!"

Dù cô bé có tìm hiểu kĩ đến đâu, cô bé cũng không biết bản thân cậu muốn gì cả, lần đầu tiên sau 10 năm tỉnh dậy, thứ đầu tiên cậu muốn là kiếm, cô bé cũng có ý định đó nhưng nghĩ đến việc cậu không thích xài đến tận hai cây, hoặc cô bé không thể kiếm cây nào tốt hơn cây của cha cô tặng cậu nên cô bé dẹp luôn ý định tặng cậu thanh kiếm. Sách cũng vậy, cậu đọc đủ thứ sách, thậm chí bây giờ cậu cũng không đọc sách nhiều lắm nên cô cũng không biết có nên tặng cậu sách không. Có lần cô đã nghĩ đến việc tặng cậu một thanh gậy phép, nhưng nghĩ đến việc cậu luôn sử dụng ma thuật mà không cần gậy, cậu cũng không bảo mình thiệt thòi gì nên cô bé cũng dẹp luôn ý định tặng gậy phép, cô đã nghĩ đến tận 3 ngày vẫn không biết nên tặng cậu món gì. 

Cho nên giây phút này, cô bé sẽ biết được thứ cậu mong muốn.

"hm.. anh muốn thứ gì à.. Để xem.."

Cô bé đang lắng nghe cậu, lắng nghe kĩ càng để biết người đàn ông mình thích muốn thứ gì.

"Anh nghĩ.. Anh chả muốn thứ gì cả. Nếu có thì anh chỉ muốn em ở bên cạnh anh thôi." 

Nói xong, cậu đi đến xoa đầu cô bé một lúc rồi rời đi vì cũng đã đến giờ ăn, trước khi đi cậu cũng đã bảo "tới giờ ăn rồi, đi thôi." với cô bé.

Nhưng khi cậu vừa đi qua cô bé không được bao lâu, mặt cô bé đã mau chóng chuyển thành màu đỏ ngất, lấy hai tay giữ lấy hai bên má mình, cô bé ngồi khụy xuống.

"Onii-chan muốn mìnhOnii-chan muốn mìnhOnii-chan muốn mìnhOnii-chan muốn mìnhOnii-chan muốn mình...Uoaaaaa" 

Cô bé lẩm bẩm như thể không nghe thấy những từ cuối mà cậu nói, hay nói đúng hơn, cô bé nghe thấy nhưng lại đang ảo tưởng.

"Hibi?"

Quay người lại, cậu thấy cô bé đang ngồi khụy xuống, nó khiến cậu thắc mắc và gọi cô bé.

"Vâng! ~ Em đi ngay desu~"

Chạy nhẹ nhàng đến chỗ cậu, bám chặt một cánh tay cậu, cả hai tiếp tục bước đi, việc bị cô bé nắm tay riết cũng dần thành thói quen nên cậu cũng chả còn kêu ca gì nữa.

Bước đến sảnh ăn, cậu và Hibi vô thức chợt đứng lại nhìn xung quanh sảnh ăn, nếu nó vẫn là một sảnh ăn bình thường như mọi ngày thì cả hai cũng chả mấy quan tâm, nhưng hôm nay lại khác, những sơi dây bảy màu, những thứ dành cho tiệc sinh nhật đang được in dán khắp nơi bởi các nữ hầu, nhìn về phía bàn ăn, cả hai chạm lấy ánh mắt của mọi người ở đó, họ nở nụ cười vui vẻ nhìn cả hai.

"Chúc mừng sinh nhật!" 

Mọi người trong sảnh ăn đều cất tiếng nói lên chúc mừng trừ cậu và Hibi, cả hai đang bất ngờ với điều đó, sau khi nhận ra, cậu vẫn giữ khuôn mặt lạnh của mình trong khi Hibi lại nở một nụ cười rất tươi và hạnh phúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.