Kẻ Nắm Giữ Sự Thông Thái Của Solomon

Chương 180: Quỷ Vương - Cá Voi Chaos.




Liên tục là những đòn tấn công mạnh mẽ đến từ vị trí quỷ vương không cho cậu lấy một lối thoát, hay chỉ đơn giản là điên cuồng tàn sát thôi. Nhưng sử dụng kiếm thì cậu không quen với vị quỷ vương này chút nào.

Những đòn đơn kiếm của quỷ vương không thuộc dạng gì cả, chỉ là những đòn tấn công bạo loạn thôi.

Chỉ số và sự luyện tập đã khiến cậu có thể đỡ những đòn này một cách dễ dàng sau đó phản công.

Nhưng quỷ vương không chùn bước, mà tiếp tục tấn công cậu, lấy tấn công trả tấn công, khái niệm phòng thủ không có khi ai đó hoá điên.

Những đòn tấn công liên tiếp diễn ra không ai có ý định lùi về, nhưng một lúc sau, quỷ vương đưa bàn tay mình về cậu, một ngọn lửa đen xuất hiện bắn ra khiến cậu phải ngã người về sau né nó.

Mọi kĩ năng của quỷ vương đa phần đều thuộc dạng nguy hiểm, nếu cậu mà không cẩn thận là ra vườn nằm như chơi.

Vô số ngọn lửa đen tiếp tục được bắn ra từ bàn tay đó, tốc độ có vẻ nhanh, nhưng cậu bấy giờ nhanh hơn nó nhiều.

Sau khi né xong, cậu lao lên đánh trực diện. Cậu không nghiêm túc, nếu nghiêm túc thì kết quả thắng đã có từ lúc đầu rồi, cậu muốn thử xem khi quỷ vương rơi vào trạng thái 'Chaos', liệu những tác động bên ngoài có làm tỉnh dậy được không thôi.

"****, mau thoát khỏi nó đi!"

Cậu đã cố kêu tên để khiến quỷ vương gợi nhớ lại nhưng xem ra vô dụng, những đòn tấn công vẫn diễn ra như thể không nhận biết gì, có lẽ phương án cuối cùng là đánh tan lớp giáp đó thôi.

Nhưng khi cậu đang suy nghĩ, từ phía xa, quỷ vương đưa thanh kiếm mình lên, chém về phía thẳng, một lưỡi kiếm đen bay đến chỗ cậu. Cậu chỉ cần lách ngang qua thôi là đủ để né.

*Xoẹt!

Nhưng khi cậu vừa lách qua, cậu ăn ngay một nhát chém từ phía bên mình lách khiến cậu bất ngờ.

May mắn cậu đã kịp né đi những chỗ hiểm nên chỉ có vai cậu là đang bị thương và chảy máu. Xem ra cậu đã lơ là khi quên mất kĩ năng [Nhát Chém Hư Không] của Quỷ Vương.

Vết thương bắt đầu hồi lại, đây có lẽ là vết thương đầu tiên cậu nhận nếu không tính mấy cú đấm của Dark. 

Cậu có lẽ nên nghiêm túc lại, quỷ vương  có rất nhiều kĩ năng mạnh mẽ, cậu không nhanh chóng giải quyết, có khi cậu là người phải bại trận.

Nhưng như không để cậu làm được điều đó, quỷ vương bay lên trời, đưa bàn tay thép mình xuống cậu.

"!?"

Ầm!

Mặt đất cậu vừa lách đi nổ tung cát văng tung toé khắp nơi, mai là cậu nhận ra kịp, nó diễn ra rất nhanh, một tia nhiệt đen bay với tốc độ cao bắn đến phía cậu. Nó rất nhanh, khi cậu vừa cảm nhận được ma lực toả ra, nó đã bay tới chỗ cậu rồi. 

Quả nhiên dù bị hỗn loạn, thì ma thuật của quỷ vương vẫn rất mạnh.

Tiếp theo, quỷ vương bắn ra vô số quả cầu đen đến mức kì lạ đến chỗ cậu.

Khi nghiêm túc, cậu đã né được nó một cách dễ dàng, những quả cầu khi chạm mặt cát, nó hút mọi thứ trong phạm vi nó vào trong và biến mất. Tưởng tượng nếu cậu mà dính phải, chắc đi tông rồi, trọng lực vẫn là một ma thuật rất mạnh.

Nãy giờ cậu không muốn nghiêm túc tấn công, vì thanh kiếm của cậu rất mạnh, cậu mà không kiểm soát được sức tung ra thì chẻ làm đôi quỷ vương như xẻ bánh là chuyện có thể, nhưng nếu cậu không nghiêm túc, cậu bị chẻ làm đôi cũng là điều có thể.

"Xem ra không còn cách nào khác."

Nếu không muốn gây ra tổn thương nặng nề cho cơ thể quỷ vương, cậu chỉ còn cách gây ra tổn thương tâm lí khiến cô nhớ lại.

Cất đi thanh Ma kiếm của mình, cậu đưa bàn tay mình về phía quỷ vương đang lao về phía mình.

Crắc.

Cơ thể của quỷ vương bị những sợi xích trói buộc lại, cố gắng vẫy vùng để thoát ra và tấn công cậu, xem ra vô dụng, mỗi lần có ý định tấn công, sợi xích lại trói chặt thêm khiến quỷ vương gào hét lên.

Tay còn lại của cậu dần hình thành một thanh ánh sáng dài phát ra ánh hào quang kì lạ cùng với những tia điện bao quanh, cậu ghim thẳng nó về phía đầu áo giáp.

Kĩ năng này thuộc dạng Thánh với cái tên Lôi Thánh Quang, cậu ghim lên đầu áo giáp khiến ánh sáng và tia điện bao phủ khắp bộ giáp, một lúc sau, bộ giáp dần có những vết nứt ra cho đến khi nó nứt hoàn toàn để lại một cô gái với mái tóc tím dài đang khoả thân cùng một chiếc sừng và cái đuôi nhỏ, trên trán cô có một vết đỏ đang rực cháy.

"Còn lại nhờ con."

"Vâng."

Zebel xuất hiện dưới hình dáng con người, đưa tay mình về phía vết đỏ rực cháy, tia sáng màu xanh từ tay cô xuất hiện bao quanh khắp đầu cô gái kia, cậu thì quay đi chỗ khác vì cô gái đang khoả thân, đang trong quá trình phục hồi nên cậu không thể chen vào đưa áo cho cô mặc được.

Ánh sáng xanh càng ngày càng mạnh mẽ hơn, vết đỏ dần phai đi hoàn toàn nên Zebel dừng lại, cậu nhanh chóng lấy áo đồng phục mình khoác lên người cô sau đó giữ cô trên tay trong khi Zebel dần trở lại như cũ trong khi lẩm bẩm 'papa biến thái..' gì đó.

Cậu đang truyền ma lực qua cho cô, Thánh Lôi Quang hồi nãy và trạng thái hỗn loạn có lẽ đã làm cô tốn rất nhiều sức.

Khi nhận đủ ma lực, cô dần tỉnh dậy.

Đôi mắt màu tím lóng lánh cô dần mở ra nhìn xung quanh, sau đó đôi mắt cô và cậu gặp nhau.

"Để em đoán.. Là ngài đúng không?"

Cậu bất ngờ, hình dáng của cậu đã thay đổi, kể cả cô cũng ngủ rất lâu, đáng lẽ phải quên đi rất nhiều thứ, ấy thế mà cô vẫn nhận ra cậu.

"ừm, là tôi đây."

Nghe vậy, cô nở một nụ cười tươi. Cậu dù qua bao nhiêu lâu, cậu vẫn không nghĩ cô là một con quỷ cả, hay đúng hơn không một con quỷ nào có nụ cười trong sáng như cô, mặc dù cô mệnh danh là quỷ vương.

Có lẽ cả thế giới loài quỷ cũng không biết rằng người mà họ gọi là quỷ vương, lại là một cô gái đâu, vì lúc nào cô cũng khoác lên mình bộ áo giáp cả. Một phần cô sợ những ánh nhìn kì lạ nhìn vào cơ thể mình, mười phần cô muốn che giấu đi mình là nữ.

Đơn giản mà nói, quỷ vương mà lại là một con quỷ nữ sẽ gây rất nhiều tranh cãi, ở quỷ giới chả bao giờ có sự nữ quyền cả, vì thế bắt buộc cô phải giả làm một gã đàn ông mạnh mẽ. Dù cô là mạnh cỡ nào, nhưng là phụ nữ thì khi lên làm quỷ vương, lời nói của cô sẽ chẳng có mấy tác động.

Cậu đặt cô xuống, cô bấy giờ chỉ khoác mỗi cái áo đồng phục cậu đưa nên trông rất gợi cảm nên cậu vẫn chưa dám nhìn trực diện. Mặc dù cơ thể của cô phải nói là tuyệt trần, nhưng cậu chưa bao giờ bị dục vọng làm mờ đi đôi mắt của mình cả.

Nếu không cậu sẽ không bao giờ tạo nên [Solomon's Eyes]

Biết được cậu tại sao lại không dám nhìn trực diện mình cũng khiến cô đỏ mặt mà nhanh chóng tái tạo lại một bộ quần áo đoàng hoàng bằng ma thuật của mình, sau đó trả chiếc áo lại cho cậu.

Bây giờ, cô đang mặc một chiếc váy dài và bộ áo bình thường như bao người.

"Những kẻ đó bằng cách nào đó đã tìm ra phong ấn và mở nó,  thật may mắn khi có ngài ở đây."

"Nhưng, tại sao cô không bất ngờ? Về cái chết của tôi, về hình dạng của tôi bây giờ?"

Nhận lấy câu hỏi của cậu, cô nở nụ cười.

"Tuy em phong ấn bản thân mình, nhưng một phần tâm trí của em vẫn ở bên ngoài theo dõi thế giới."

Điều cô nói khiến cậu ngạc nhiên, đến giờ cậu mới biết có hai người làm được như vậy, một kẻ thì là Edchidna, tuy cô cùng năm người kẻ đã chết, nhưng tâm trí vẫn sống mãi trong lăng mộ, còn cô gái này, tuy bị phong ấn nhưng vẫn có thể theo dõi được thế giới bên ngoài, nếu so về những đòn tấn công vật lí ban nãy, cô quỷ này thiên về ma thuật hơn, nhưng vì là quỷ vương nên cô vẫn phải thuần thục kiếm thuật để có thể chấp nhận một số lời thách đấu từ các loài quỷ khác .

"Thế bây giờ, xem ra không thể phong ấn chúng được nữa rồi."

"Em biết, ngài cứ giết đi ạ.., em mệt quá rồi, đúng như ngài nói, quỷ tộc không thể nào cứu rỗi."

Tuy cô nói ra những lời độc ác vậy, thật lòng cô vẫn buồn bã  mong quỷ và người có thể sống chung, nhưng nhìn lại thì có lẽ không được nữa rồi.

"Vậy cô định làm gì?"

"Có lẽ em sẽ cải trang thành con người, mở một quán cà phê chăng? Em luôn mong mình có một cuộc sống yên bình như thế~."

"Nếu đã vậy.. Cô không phiền nếu tôi mượn quyền trượng chứ?"

"Được thôi.. Nhưng ngài có chắc mình cầm được nó không vậy?"

"Được."

Nghe vậy, trên tay cô dần xuất hiện một quyền trượng có biểu tượng con mắt đỏ với đôi cánh màu đen. Cô đưa nó về phía cậu.

Nhận lấy quyền trượng, cậu cảm thấy một sức mạnh hắc ám tràn trề trong mình, cùng lúc đó ma lực của cậu dần điều hoà dễ dàng trở lại. Quyền trượng của cô thuộc về vũ khí của những người lùn cổ xưa làm, nó có khả năng giúp chủ sở hữu kiểm soát được ma lực của mình, rất tốt cho những người sử dụng hắc ma lực. Chưa kể nó còn tăng rất nhiều sức mạnh, gia cường phép thuật và nhiều khả năng khác, nhưng thứ cậu quan tâm, chính là khả năng dịch chuyển tức thời đến một nơi trong tầm nhìn của chủ sở hữu, chưa kể mắt của cậu nhìn rất xa so với người thường, nên phạm vi dịch chuyển cũng rất rộng, nhưng hạn chế của nó là rất tốn ma lực khi sử dụng kĩ năng đó, nhưng đối với cậu lúc này thì rất tiện ích, giúp cậu dễ dàng tiêu tốn ma lực mình hơn, chưa kể bên trong nó còn chứa cấm thuật, giúp triệu hồi ra một đội quân xác sống hoặc cấm thuật tạo nên một vùng đất nơi ai đứng trên đó sẽ bị hút đi sinh lực.

Một quyền trượng chứa những thứ bá đạo, nó vốn có từ rất lâu rồi và được nhiều kẻ củng cố thêm sức mạnh nên mới mạnh như bấy giờ, nhưng ít kẻ có thể cầm được vì nó mang hiệu ứng [Nguyền Rủa].

"Nếu cô muốn mở một quán cà phê, thì thứ này sẽ giúp cô."

Lấy trong túi không gian ra rất nhiều tiền, cậu đưa nó cho cô.

"Số tiền này dư để mở một quán cà phê đấy."

Câu đưa cô rất nhiều xu vàng nặng nề, nhưng đó không phải vấn đề, bởi vì giống cậu, cô cũng có túi không gian của riêng mình.

"Sao ngài biết em định mở ở đất nước ngài vậy?"

Bởi vì số tiền cô nhận được, toàn là tiền tệ của đất nước cậu.

"Linh cảm chăng?"

Cậu quay người về phía con cá voi, xem ra mọi chuyện chưa dừng lại khi nó ngã xuống, mà mọi chuyện bắt đầu từ lúc nó ngã xuống thì đúng hơn.

"Nếu không có gì, tôi đi đây."

"Khoan đã !"

"!?"

Trước khi cậu định dịch chuyển đi, thì một nụ hôn được đặt lên môi cậu cùng với một cái ôm.

"Nếu được, hãy ghé qua quán em.."

"Tất nhiên rồi, tạm biệt em, Alex."

"Tạm biệt anh, Owari."

Nói xong, cậu buông cô ra,quyền trượng bắt đầu phát một ánh sáng đỏ rực, cậu bỗng biến mất trước mặt cô.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.