Kẻ Nắm Giữ Sự Thông Thái Của Solomon

Chương 156: Đi ăn.




Cả bọn cùng trốn ra ngoài thành phố, để lại ông hiệu trưởng vô dụng ngất xỉu ở đó, cậu tin có lẽ ông ta sẽ biết phải nói gì với đám quân lính hoàng gia thôi nên khỏi phải lo.

Trong khi đi với cậu là Zin,Yujin,Yuji,Hibi,Hitomi,Nobura và Arin. Cả tám người mặc đồng phục của ngôi trường danh giá đi khắp phố khiến những người xung quanh cứ tưởng họ đi tuần tra, nhưng cậu thì mặc một cái áo trắng vì chiếc áo đồng phục của cậu biến thành cái đùi giẻ lao nhà rồi. Còn cô gái Thánh nữ gì đó thì tách cả nhóm mà đi về hướng nhà thờ, mặc dù cả đám muốn đi tới nhà thờ vì ít có cơ hội được đến, nhưng cậu thì đi về hướng ngược lại nhà thờ mà không chú ý để ý định của họ, đi theo người quen còn hơn đi theo kẻ lạ, cả bọn cũng đi theo cậu bởi hiệu ứng 'người nổi bật'

Nhớ lại câu nói ban nãy cậu nói khi rời đi, không được tiết lộ bất cứ điều gì về sức mạnh của cậu cho người khác nó khiến họ vô cùng khó hiểu.

Tại sao mang một sức mạnh có thể hạ được quý tộc, cậu không tham gia vào biệt đội hoàng gia? Hay làm những điều danh giá khác mà chỉ muốn sống lặng yên?

Cả đám không biết cậu nghĩ gì, những người mang sức mạnh to lớn, thường có những suy nghĩ đa dạng, chứ nếu là Zin,Yujin hay Nobura, chắc chắn họ sẽ tham gia vào biệt đội kiếm sư hoàng gia rồi. Còn nếu Hibi có thứ sức mạnh đó, cô sẽ đi theo và bảo vệ cậu trọn đời luôn.

Và còn cái thanh kiếm hình thù kì lạ, nó ắt không phải thanh kiếm bình thường, nhưng khi cả đám bỏ trốn theo cậu, thanh kiếm cũng biến mất theo.

Nhưng dù cho hỏi thì cậu cũng chẳng muốn trả lời, Hibi thì biết anh mình, một thì anh ấy đã không muốn tiết lộ, khó lòng mà ai biết được, thứ sức mạnh bí ẩn đó trong một người trẻ tuổi như vậy.

'Quả nhiên là anh mình!'

Cô tự hào và vui vẻ chẳng sợ hãi thứ sức mạnh đó, anh cô cũng không phải mang thứ sức mạnh đó ra hại ai, thậm chí còn rất tốt bụng, tại sao cô phải sợ anh mình bởi cái sức mạnh đó? Cô chỉ mong không có cái ngày anh cô bị thứ sức mạnh đó nuốt chửng thôi.

Dừng lại ở một quán ăn  bình dân, vì sử dụng kha khá lượng ma lực khiến cậu cũng nhanh chóng cảm thấy đói.

Vào trong quán ăn, kiếm lấy một bàn ngồi, nhưng đưa mắt mình nhìn xung quanh, không khỏi khiến cả bọn bất ngờ.

Cũng có một đám người là học viên của học viện ở đây. Có lẽ do sự cố ban nãy, nhà trường đã cho học sinh nghỉ một ngày.

Nhưng học viên của học viện đa phần là con ông cháu cha,  cậu không hiểu lý do vì sao họ lại ở đây cho đến khi cậu thấy một khuôn mặt quen thuộc, cả đám học viên ở đấy cũng vì lý do đấy.

Extralia Ayato, một cô gái với mái tóc vàng ánh đang ngồi trò chuyện với những kẻ xung quanh.

Cậu không biết lý do vì sao, một cô gái cao quý lại vào trong một cái quán bình dân này, nhưng cũng không phải việc của cậu, tìm một bàn cách xa chỗ cô đủ rộng và ngồi, cả đám kéo hai cái bàn lại với nhau để có thể ăn chung cùng nhau.

Nhưng vốn ban đầu thì Ayato cùng đám người kia cũng để ý rồi, nhưng cô thật khá sốc khi cả đám người đi qua mà không một lời chào, cứ như kiểu họ không xem cô ra gì vậy, nhất là cậu con trai khoác cái áo trắng, dù cho cô đã cố tiếp cận làm quen với cậu ta bao nhiêu lần thì vẫn có ranh giới xa giữa hai người. Cứ như cậu ta cố tình tạo ra vậy trong khi người khác thì luôn muốn có cơ hội nói chuyện với cô.

Dù cho đang nói chuyện, cô cũng không ngừng liếc sang đám người bên kia. Thật khó chịu khi họ có thể ngồi ăn và bàn chuyện vui vẻ mà không qua chào lấy cô một câu, họ khinh thường cô đến vậy ư? Dù gì cũng là class S với nhau, thậm chí gia đình cô còn quyền lực hơn họ, thế mà họ lại không thèm chào lấy cô.

Những kẻ ngồi xung quanh cô đều là lớp S, trong lớp S chia ra làm hai băng, một băng là bao quanh Ayato, một băng thì bao quanh cậu và còn lại là trung lập.

Thật ra thì cậu làm gì biết có loại băng đảng nào trong lớp, chỉ lo cắm đầu học,ngủ và nhìn ra cửa số thôi.

Ngồi ăn, cả đám trò chuyện vui vẻ hơn hẳn trước kia rất nhiều vì không ai mang trong mình nổi lo lắng cả, chứ quay ngược về mấy tuần trước, đừng nói đến ăn cùng, cả ngày Hibi chỉ ở phòng anh trai mình, Zin và Nobura thì luyện tập với nhau, chẳng mấy khi tập hợp đủ cả bọn cả.

Những món ăn được mang lên, cả bọn kêu những món ăn khác nhau, người thì ăn cơm cá chiên, người thì cà ri, các cô gái thì chỉ ăn salad hoặc kem.

"Quên hỏi,hình như thiếu ai đó thì phải"

Trong khi đang ăn, cậu hỏi một câu khiến cả bọn khựng lại.

"Yumi thưa Onii-chan, cô ấy có vẻ bận bịu gì đó nên đã xin nghỉ một tuần và không tham gia giải đấu."

Hibi trả lời trong khi tận hưởng cây kem của mình trong vui vẻ, có vẻ cô khá thích đồ ngọt.

"Thế, trong đây có ai tạch không?'

Một  câu hỏi khiến hai người bối rối, đó là Nobura và Hitomi.

"B-bọn tôi.."

Ngạc nhiên cậu cứ tưởng Yuji sẽ tạch cùng Hitomi, nhưng không ngờ cô bé lại có thể thắng cuộc, còn Nobura, cậu chưa thấy cậu ta chiến đấu bao giờ nên không rõ.

"Đối thủ của hai người?"

"Reinhard.."

"Một cô gái Ninja.."

Đến đây cậu cũng hiểu nên không nói gì thêm, đối đầu với Reinhard, không có lấy bất cứ ai trong lớp S thắng được cả, nên Nobura thua là điều đương nhiên.

Còn Hitomi, một triệu hồi sư đối đầu với một Ninja, có lẽ do mãi điều khiển thú nên không ngờ lại có cái bóng tấn công mình sao lưng ấy mà.

Ăn cũng không mấy dễ chịu khi luôn có những ánh nhìn nhìn về phía mình, nhưng đó đối với cả đám thôi, còn về phía cậu thì vẫn miệt mài ăn phần cơm thứ hai.

"Ồ! Nãy giờ các cậu ở đây sao? Tớ không hay biết luôn á !"

Ayato bước tới chỗ cả bọn, đồng với cô là một đám cậu cho là đú đởn đi theo sau. Cậu không hiểu, cố tình bơ cô, cô cũng biết đều đó, thế thì tới đây thể hiện làm gì? Lại còn bảo rằng mình không biết cả đám ở đây nữa chứ.

"Tính tiền."

Khi cô vừa bước lại, cũng là lúc cậu muốn rời khỏi đây.

--------------------------

Những kẻ được cho là mạnh nhất học viện đã hoàn thành xong chuỗi nhiệm vụ của họ và trở về, mỗi người đều mang trong mình một loại sức mạnh đối lập hoàn toàn với đại tội là đại thiên.

Tuy vậy, đại thiên lại được cho là yếu hơn đại tội, nhưng còn tùy vào thứ sức mạnh mà đại tội thức tỉnh, vì đại thiên chỉ thức tỉnh đúng duy nhất một kĩ năng đặc biệt dù cho trải qua bao đời, còn đại tội thì khi lần thức tỉnh, lại thức tỉnh lên một khả năng mới khác cũ.

Đại tội có bảy, đại thiên cũng có bảy. Tuy vậy, khi bên đại tội hiếm có lắm mới thức tỉnh được Kiêu Ngạo, thì bên đại thiên, cũng hiếm có kẻ thức tỉnh được Nhân Từ hơn, được biết đến nay thì Nhân Từ chỉ được thức tỉnh đúng duy nhất một người, nhưng chẳng ai rõ kẻ đó là ai, chỉ được đồn là một bậc hiền nhân, một con quỷ, kẻ cứu rỗi Thế giới. Tuy vậy cũng có lời đồn kẻ đó đồng thời thức tỉnh cả Nhân Từ và Kiêu Ngạo, một trường hợp hiếm có khi thức tỉnh tận hai sức mạnh, mà còn là hai sức mạnh đối lập nhau.

...

Khi vừa trở về, họ đã thấy binh lính hoàng gia dần bước ra từ học viện, tưởng có chuyện không lành, họ đều lao với tốc độ nhanh chóng vào học viện, đích đến của họ là phòng của hiệu trưởng.

Gõ cửa, khi được cho phép thì cả sáu mới bước vào, đối diện họ là người đàn ông kì quặc kiêm hiệu trưởng của ngôi trường.

"Chuyện gì đã xảy ra khi chúng tôi đi vắng vậy?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.