Kẻ Nắm Giữ Sự Thông Thái Của Solomon

Chương 122: Một buổi chiều tồi tệ.




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cậu cố gắng chạy thật nhanh, lẫn trốn khỏi những phiền phức như em gái mình sau khi giờ học kết thúc, hướng cậu đang tiến tới là một khu đất trống vắng người, đây là một khu luyện tập riêng, vì vậy ở nơi đây rất vắng người, cũng là nơi mà cô gái kia hẹn cậu tới.

Sau một lúc cậu cũng đã đến nơi, đối diện cậu là cô gái đã bảo cậu đến đây, cô như một vận tốc siêu thanh, đã về thay bộ đồ của mình thành một chiếc váy dễ thương.

"Triệu hồi linh thú ở chốn đông người có vẻ thu hút rất nhiều sự chú ý, vì vậy cô bảo chúng ta đến đây sao?"

"Đúng vậy, một phần là chuyện khác nữa."

"Chuyện khác?"

"Cứ để khi chúng ta thảo luận chuyện lúc nãy xong đã, cậu muốn thấy Tippy đúng không?"

"Ừm, tôi muốn nói chuyện với nó."

"Được rồi, vậy xin hãy đừng làm phiền tôi lúc tôi gọi Tippy ra, dù gì ông ta cũng đang ngủ nên không thể gọi kiểu thông thường được."

Sau câu nói của cô, cậu dần tránh xa cô khoảng 10 bước chân, thấy vậy, cô bắt đầu nhắm mắt, đưa đôi bàn tay cầm lấy chiếc vòng cổ của mình.

"Hỡi kẻ nắm giữ nguyên tố lửa, tượng trưng cho sự bất tử, tượng trưng cho sự hoàng quý,  kẻ khoác lên mình bộ cánh ánh lửa rực rỡ, ta gọi ngươi, Phoenix !"

Sau câu nói của cô, dưới chân cô bắt đầu xuất hiện một vòng chữ đỏ rực bao quanh, chiếc vòng cổ của cô, một vật thể được điêu khắc trên đó bỗng phát sáng, một ánh sáng đỏ rực, những cơn gió bắt đầu trở nên mạnh mẽ hơn xung quanh cô, dần một đôi cánh đỏ rực xuất hiện sau ánh sáng của vật thể điêu khắc trên dây truyền cô, từ đôi cánh đỏ rực, một con phượng hoàng với cơ thể không quá to lớn, nó như một chú chim đại bàng cỡ nhỏ vậy, nhưng cậu biết, con phượng hoàng này có một sức mạnh, cũng như áp lực vô cùng lớn.

Đưa đôi mắt lạnh băng của mình, nó nhìn từ cô gái đó trên đến cậu, con phượng hoàng cố quan sát cậu thật lâu, nhưng sau đó cũng đưa đôi mắt mình về cô gái, cũng như đậu trên đôi vai của cô.

"Tippy, cậu ta muốn nói chuyện với ông."

"Ngưng gọi ta là Tippy trước mặt người khác đi."

"Hiểu rồi Phoenix."

"Vậy, cậu muốn gì ở ta?"

Sao khi thảo luận với cô gái mà mình đậu trên vai xong, con phượng hoàng hướng ánh mắt về phía cậu, cũng như đặt ra câu hỏi cho cậu.

"Tại sao ông lại kêu cô ấy kết hôn với tôi?"

"Chẳng phải quá rõ rồi sao? Cậu đang nắm giữ một tồn tại mà người khác không thể nắm giữ được."

Phượng hoàng nói trong khi đưa đôi mắt về chiếc nhẫn mà cậu đang đeo, hiểu được ý định đó, có vẻ như Shinobu là một tồn tại rất quý trọng đối với các linh thú như con phượng hoàng ở đối diện mình, nhưng tại sao con phượng hoàng đấy lại phải bắt cô gái này kết hôn với cậu chứ? Cậu đã biết được câu trả lời ngay khi khoảng khắc cô gái đó nói về hậu duệ sẽ được cai giữ linh thú.

"Ông đang nhắm tới việc, cô gái đó sẽ có thêm một linh thú thứ hai bảo vệ sao, cũng như là một linh thú thứ hai cai quản gia tộc mình sao?"

"Đúng vậy, đó chính là tồn tại cậu đang nắm giữ, một tồn tại độc nhất mà chẳng ai có được với một sức mạnh khủng khiếp, cậu đã nói như thế, có nghĩa là cậu không biết cậu đang nắm giữ tồn tại gì đâu nhỉ?"

"Thì sao?"

"Thì chúng ta sẽ chiến đấu để tước đoạt sự tồn tại đó từ cậu."

Lời ông ta nói khiến cậu bất ngờ, đây cũng có lẽ là lý do mình cô gái này dẫn cậu tới đây, luật của học viện là

'Không được đánh nhau ở trong học viện'

Nếu bỏ đi chữ 'trong', thì luật lệ sẽ rất hoàn hảo, nhưng khi thêm chữ 'trong' vào, điều đó nghĩa là bên trong của học viện, nhưng khi ở đây, nơi này là một khuôn viên học viện, một mảnh đất bên, sử dụng đều này, bất cứ ai cũng có thể lách luật nếu họ thông minh khi phát hiện ra lỗ hỏng đấy, cũng vì những luật lệ như thể cố tình được tạo ra bởi nhà trường, cậu đã sai lầm khi vào đây học.

Cậu thở dài nhìn ánh mắt của hai kẻ đối diện, họ thực sự muốn cướp đoạt Shinobu từ cậu, nhưng họ đã sai lầm, không có một ai, hay bất cứ thứ gì, được cướp lấy đi người thân từ cậu cả, thay dám nói những từ đó trước mặt cậu.

Chính vì vậy, khi nghe hai người này nói cướp đi một con thú đã đi theo cậu, trung thành với cậu bao nhiêu năm, trong lòng cậu đã ẩn uất sự phẫn nộ.

"Nếu hai người chịu rời đi với một lời xin lỗi kèm với câu 'chỉ là trò đùa', tôi sẽ bỏ qua chuyện này."

"Nhưng xin lỗi, chúng ta không làm điều đó ở đây, Ayana."

"Hiểu rồi."

Con phượng hoàng bay một vòng quanh cô gái, tạo nên một ngọn lửa che khuất tầm nhìn, sau đó nó bay thẳng vào lòng ngực của cô gái kia.

Một lúc sau, với một nụ cười man rợ, cô gái nhìn cậu.

"Cậu rất mạnh chàng trai à, nhưng khi chúng ta đã hợp nhất với nhau, chúng ta còn mạnh hơn cậu nhiều, đó chính là kĩ năng giữa linh thú và người bảo hộ linh thú !"

Hai ngọn lửa chập chờn xuất hiện tay cô gái mà không lấy một giây niệm phép, nó sẽ khiến những người xung quanh trở nên ngạc nhiên vì khả năng của cô, nhưng cậu thì không, đôi mắt vô cảm có đôi chút tức giận được kìm nén, cậu nói với cô.

"Nhìn sang hướng bên phải."

*Chátttt !

Nghe theo lời cậu, cô quay liếc đôi mắt mình về hướng bên phải, ăn thẳng một cú tát của ai đó khiến cô bay về hướng còn lại, đảo mắt nhìn cậu trong khi giữ chỗ bị tát của mình bằng hai tay, cú tát đó đau vô cùng, nhưng với khả năng hồi phục của phượng hoàng, vết thương đó cũng sẽ mau lành, nhưng có lẽ sẽ mất 1 tiếng, hiện tại khả năng của phượng hoàng chỉ làm giảm nổi đau mà cô tiếp nhận, nhưng nó vẫn rất đau.

Tuy vậy, cô lại chẳng thấy bất cứ sự di chuyển của cậu cả,cậu vẫn đứng yên ở đó suốt, vậy thứ đã tát cô? Cô không rõ, thứ cô đang chú ý là từng nhất cử nhất động của cậu.

Nhìn cô gái bị ngã sang một bên, đôi mắt cậu cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên nói tiếp.

"Cô có thể đi theo trêu chọc dù cho là gì đi chăng nữa, nhưng đừng nghĩ đến việc cướp lấy người thân của tôi, không thì"

Đưa tay mình chỉ về hướng cô, như thể đang ra câu lệnh nào đó, cơ thể cô bỗng như bị một xiềng xích trói lại nhưng cô không thể thấy được nó, mà chỉ có thể cảm nhận thông qua cơ thể mình, sợi xích ngày dần xiết chật cô hơn khiến cô phải la lên, có một điều kì lạ đã xảy ra, sự hồi phục của phượng hoàng không còn tác động gì với cô nữa, nó khiến cô cảm thấy rất đau đớn.

"Suy cho cùng, tôi cũng không muốn giết người bữa bãi, nhớ rằng hãy dùng từ tử tế khi nói về người thân của tôi. Và đừng tiết lộ chuyện hôm nay cho người khác biết nhé? Nếu cô muốn con phượng hoàng của mình, cuộc đời cai giữ linh thú của gia tộc mình đến đây kết thúc thì cứ việc."

Cậu thả tay mình xuống, đồng thời cô cũng ngã xuống theo, sự hồi phục của phượng hoàng cũng đã trở lại, nếu không thì cô đã bị gãy mất mấy khúc xương.

Về phần cậu, chỉ đi trở về hướng ký túc xá của mình với khuôn mặt vô cảm.

"Thứ đó.. Nó là cái gì.."

"Nghe có vẻ không hài lòng, nhưng chúng ta không nên dính dáng tới hắn ta nữa, ta đã quá khinh thường hắn, chắc chắn hắn đã thức tỉnh được Quyền Năng nên mới mạnh vậy !"

"Ý ông là.. Hắn ta tương đương với một trong các Lục Đại Tội sao.."

"Có lẽ vậy."

Cả hai nhìn theo hướng chàng trai đi với một đôi mắt có đôi chút phẫn nộ pha lẫn e sợ, họ không ngờ rằng lại có một kẻ nắm giữ linh thú, lại còn là một kẻ có sức mạnh ngang với Lục Đại Tội.


Còn về phía cậu, vẫn đang trở về nhà một cách thật mau lẹ,cậu đã phí thời gian ở đây mà không chuẩn bị đồ ăn tối gì cả, thế nào về cậu cũng sẽ bị mấy cô gái đó than khóc xung quanh cho xem, kèm với việc bản thân bỏ trốn Hibi nữa, không biết cô bé sẽ nổi giận, hay buồn cỡ nào, nó khiến cậu có cảm giác bất an.

"Thật là một buổi chiều tồi tệ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.