Kẻ Nắm Giữ Sự Thông Thái Của Solomon

Chương 117: Thiếu niên đảm đang.




Phần giới thiệu về Route "Ougi Tha Hóa/Rác Rưởi/Tàn Bạo". Route này Dark Ougi không kiểm soát main, mà là hòa làm một với main và chỉ để cho main mang cảm giác ân hận, báo thù.

Đây chỉ là một phần mình cắt ra diễn trong suy nghĩ, phần này sẽ dùng ngôi thứ nhất. Không xem cũng được, còn xem thì sẽ thấy vẻ tàn bạo của main.

Chap này cũng không gì quá tragedy vì được cắt gần khúc khởi đầu.

* * * * * * * * * * * * * * * *  * * * * * * * 

Thủ Đô Dragon Valen.

Năm 875 ngày ? tháng ?.

Trong một quán rượu nhỏ nằm trên Thủ đô, bấy giờ đã là buổi khuya đến mức chỉ còn hai thiếu niên ở đó mà không thấy bóng dáng của chủ tiệm đâu cả, tất nhiên là tôi đã kêu chủ tiệm không làm phiền chúng tôi rồi.

"Có vẻ chúng ta đã trở thành bạn tốt của nhau nhỉ Ougi-kun?"

"Ừm, có lẽ vậy."

Đúng vậy, chúng ta là bạn tốt của nhau kị sĩ anh dũng à, tôi cũng không ngờ bản thân lại may mắn đến mức có thể gập gỡ với kị sĩ ưu tú nhất, cũng đồng thời là kị sĩ trong số các kị sĩ bí mật bảo vệ nhà Vua luôn đấy.

"Tôi  mong tình bạn của chúng ta sẽ mãi vĩnh bền ! Nào rót thêm một ly rồi chúng ta cùng cạn nào!"

"Cứ để đó cho tôi, thật là may mắn khi hôm nay tôi có đem theo loại rượu mà vừa được người ta cho."

Tôi lấy chai rượu được cho là đắt đỏ nhất trong số các rượu vang trong áo choàng mình ra, tôi là một con người tốt bụng mà? Dăm ba chai rượu chỉ tầm khoảng 100 đồng vàng thì làm sao so sánh với tình bạn này được.

Tôi nhẹ nhàng đổ từng giọt nước từ chai rượu xuống chiếc ly đang trống không của anh bạn này sau đó cũng đổ đầy ly rượu trống của tôi, chúng tôi nở nụ cười với nhau rồi cùng nâng ly.

Tiếng hai chiếc ly thủy tinh chạm vào nhau nghe thật là êm tai, cứ như thể đó là giai điệu mà tôi sẽ không quên, cũng như khoảng khắc này, khoảng khắc mà anh bạn nhỏ của tôi đưa ly rượu mình vào miệng.

*Crack

Lại một âm thanh nghe vui tai phát ra, kèm theo đó là một bóng người mà vốn ngồi đối diện tôi ngã xuống, tôi nhìn theo bóng hình đó, nở một nụ cười.

"Này anh không sao chứ? Hyoma?"

"T-Trong rượu có độc sao.."

"Làm gì có? Tôi uống bình thường mà?"

Để xác thực cho anh chàng bé nhỏ đang chuẩn bị từ biệt cuộc đời, tôi uống cạn ly rượu mà cùng rót ra từ 1 chai cho anh chàng xem. Ôi cái mùi rượu pha lẫn với mùi độc của rồng hỗn loạn, nó thật sự không mấy ngon lắm.

"Đúng thật, trong ly này cũng có độc."

"T-Tại sao cậu không bị gì..? Chai rượu đó cậu nhận từ ai..?"

"Chai rượu đó là của tôi. Tôi không bị gì à.. Tất nhiên là vì tôi tạo ra nó rồi."

Nụ cười trên môi tôi dần trở nên méo mó và kinh dị hơn bao giờ hết, nhìn xuống thân xác đang thấp hối kia, có lẽ anh chàng này thật may mắn khi tôi không bỏ quá nhiều độc vào trong đấy.

"T-tại sao cậu lại giết tôi.. Tôi tưởng chúng ta là bạn mà.."

"Tình bạn là khi đôi bên không đâm một cây dao vào phía sau nhau."

Tôi nở nụ cười kinh dị, nụ cười mà anh chàng bé nhỏ này chưa bao giờ thấy khiến anh ta bỡ ngỡ, và vì tôi không muốn anh ấy buồn nữa, nên..

Crack.

Một tiếng đâm khẽ, một giọt máu, hay giọt máu bắt đầu rớt xuống, cây dao găm đấy ở đâu mà tại sao lại ghim lên cổ của bạn tôi thế này? Và tại sao tay tôi lại đang cầm cây dao đó?

Crack Crack.

Ối thật thô lỗ, vì mãi đang suy nghĩ, tôi cứ liên tục đâm con dao đó vào cổ của bạn mình, khiến anh ta không còn sống nữa, mà chỉ còn là đôi mắt trắng đang trừng trừng nhìn tôi..

Tôi nhẹ nhàng khép đi đôi mắt đó để anh ta có thể được an nghỉ, tôi cũng rút cây dao nhỏ trên cổ anh ta ra và lấy một cái khăn lau đi vết máu trên đó.

"Vì anh đáng nhận cái chết thôi."

Tôi có nên nói vậy? Hay tôi nên nói "Vì anh cản trở tôi" ? Cái mẹ gì chả được, tôi cũng chẳng quan tâm lắm, dù sao thì lời nói với hành động của tôi có khi không hợp nhau, đôi lúc tôi tự hỏi bộ chúng ghét nhau à?

Cất con dao vào bên trong áo choàng mình, tôi nhìn về phía cánh cửa, nơi mà chỉ có chủ quán mới có thể đi vô đi ra, cùng lúc đó, một ông già cần cõi cũng bắt đầu bước ra, mái tóc có phần bạc màu, đôi mắt lạnh lùng như băng đưa mắt nhìn cái xác sau đó nhìn tôi, thật đáng sợ khi bị nhìn bằng đôi mắt đó, vì vậy tôi đáp lại một nụ cười. 

"Đừng nở nụ cười như muốn giết người nhìn ta như thế."

Ôi da.. Tôi chỉ muốn nở nụ cười chào hỏi thôi mà, ông ta có cần nói quá đến thế không? Tôi đành thôi ngưng nụ cười như muốn giết ai đó của mình lại vậy. Nhìn sang cái xác rỗng đấy, tôi thật sự tiếc cho một nhân tài, mang trong mình kĩ năng, phép thuật Thánh, vậy mà lại chết uổng phí thật, nếu anh chàng này muốn thì anh có thể làm linh mục trong mấy cái nhà thờ rồi, tôi có lẽ cũng vậy, nhưng tôi lại không mấy khi xài  phép thuật Thánh lắm, vì nó khá chói.

"Thôi thì ta nhờ ông giải quyết đấy."

Ném cho lão già đó một túi vàng, với số tiền đó ông ta có thể ăn sung mặc sướng cả đời nếu không vướng vào cờ bạc gì.

"Ta hiểu rồi. Tạm biệt ngài, Tổng giám mục-dono."

Tôi không đáp lại lời đó mà chỉ bước ra khỏi đây, thứ cản trở tôi đã biến mất, mặc dù tôi có thể thắng anh ta nếu đấu một trận 1 v 1 với nhau, nhưng như thế thì lại gây khá nhiều sự chú ý, vốn từ ban đầu tôi chỉ là lấy thân danh mình là một nhà chính trị gia, thương gia thôi,  mà một thương gia mà đánh nhau thì có hơi kì cục nhỉ?

Bên ngoài quán rượu là một màu đen bao phủ lấy khắp thành phố, từ trong màu đen đấy, tầm 10 người phóng ra chào tôi, thật là lễ phép mà!

"Hibi sao rồi?"

Tôi hỏi một tên về cô em gái nhỏ của tôi, tôi thật là một người anh trai với tính tình tốt bụng mà.

Một tên đeo khăn chùm phủ hết khuôn mặt kéo sát miệng nói với tôi như thể hắn không muốn cho ai nghe vậy.

ẦM!

"Ý ngươi là sao khi em ấy ăn ít hơn mọi ngày hả!? Ủa? chết mất rồi.."

Trong vô thức, tôi vô tình đạp nát đầu tên đó xuống đất, hắn chỉ còn là cái xác không đầu nên không thể trả lời lại tôi. Rắc rối thật, tôi cũng lỡ làm những tên khác phải run rẩy mất rồi.

"Nói với em ấy, nếu muốn gập ta thì phải là một cô bé ngoan, ta sẽ sớm trở về thăm em ấy. Giờ thì phắn đi !"

Sau câu nói của tôi, chúng cẩn thận cúi người chào sau đó nhanh chóng hòa vào màn đêm, thật tình, em ấy thật sự nhớ tôi đến không định ăn cho đến khi gập tôi sao? Tôi nghĩ mình thật có một đứa em gái đáng yêu ! Phải hoàn thành công việc sớm rồi trở về nhà nào.

Công việc mà tôi được giao cũng khá phiền phức.

"Hãy tiếp tận tên Vua."

Đấy, đó là nhiệm vụ mà các Tổng giám mục kia phân chia ra cho tôi, vì nhiệm vụ này cũng khá liên quan đến cha mẹ mình nên tôi cũng đồng ý ngay, và dưới trướng tôi là 100 tên tội đồ, vậy mà bây giờ chỉ còn lại 99, thế nào chúng cũng nghĩ 'Tổng giám mục Tội Lỗi - Phẫn Nộ' thật là độc ác cho xem, nhưng tôi lại chẳng quan tâm, nghĩ sao chúng nghĩ, nhưng dám phản bội, cản trở tôi.

"Chúng chỉ có mỗi con đường chết thôi, bất cứ ai."

Thiếu niên đi sâu vào bóng tối, điểm bước tới của anh ta chính là nơi quan trọng nhất của Vương quốc, Cung điện hoàng gia, nơi nhà Vua có mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.