Kẻ Hư Đốn Mắt Xanh (Blue-Eyed Devil)

Chương 16:




Tôi biết mình nhìn khủng khiếp khi tới chỗ làm sáng hôm sau, với những quầng thâm dưới mắt và họng bỏng rát. Tôi không quan tâm. Tôi cảm thấy bình an hơn đã từng có trong nhiều tháng. Nhiều năm. Có thể là hơn bất cứ lúc nào.
Tôi có thể vẫn cảm thấy dấu vết cơ thể của Hardy trên mình tôi, chưa kể tới một chút đau đớn nhắc nhở tôi những gì chúng tôi đã chia sẻ. Và bỏ qua tất cả những điều tôi có thể và nên lo nghĩ tới, tôi quyết định tận hưởng sự hài lòng đơn giản của con người trong việc được yêu đương đầy đủ.
“Gọi điện báo ốm đi,” Hardy thì thầm vào lúc sáng. “Ở cả ngày trên giường với anh nhé.”
“Em không thể,” tôi phản đối. “Họ cần em ở chỗ làm.”
“Anh cần em."
Điều đó làm tôi cười hết cỡ. “Bây giờ thì anh đã có đủ rồi còn gì.”
Hardy kéo tôi nằm trên ngực anh và hôn tôi mạnh mẽ. “Anh vẫn còn chưa khởi động xong mà,” anh nói. “Trên thực tế, anh vẫn còn dành lại trong tài khoản để chờ em kết thúc giai đoạn thực tập đấy.”
Cuối cùng thì chúng tôi đồng ý rằng cả hai sẽ đi làm, vì hôm nay là thứ sáu và chúng tôi cùng có nhiều việc cần phải làm cho xong. Nhưng tới năm giờ rưỡi chiều nay, kỳ nghỉ cuối tuần sẽ bắt đầu.
Trước khi Hardy rời đi sáng hôm đó, tôi làm cho anh năm-quả-trứng omlete với pho mát và rau chân vịt, một lát thịt hun khói và ba lát bánh mỳ. Anh ăn tới mẩu vụn cuối cùng. Để đáp lại lời bình luận của tôi về việc anh đã vét sạch mọi thứ trong tủ lạnh tôi, Hardy trả lời rằng việc thoả mãn tôi đòi hỏi rất nhiều công sức và một người đàn ông cần phải giữ gìn sức lực của mình.
Mỉm cười, tôi bước vào cabin làm việc của mình và mở laptop. Tôi biểu hiện rõ ràng rằng mình đang có tâm trạng tốt, và không gì có thể làm hỏng điều đó.
Rồi Vanessa xuất hiện. “Chị đã gửi cho em vài e-mail về những hợp đồng bảo trì vừa qua,” chị ta nói mà không thèm chào hỏi.
“Xin chào, Vanessa.”
“In mấy cái file đính kèm và nhớ giữ lại bản sao. Để chúng trên bàn làm việc của chị trong một tiếng nữa.”
“Tất nhiên rồi.” Tôi nhìn theo khi chị ta quay lại chuẩn bị rời đi. “Chờ chút, Vanessa. Có vài việc chúng ta cần thảo luận.”
Chị ta nhìn lại tôi, choáng váng vì giọng dứt khoát của tôi, không để ý tới việc thiếu từ “làm ơn”.
“Sao?” chị ta hỏi với giọng dịu dàng hiểm độc.
“Em không muốn chị để lộ thông tin cá nhân của em cho mọi người. Vậy nên nếu ai đó hỏi chị địa chỉ hay số điện thoại của am, đừng đưa chúng cho họ trừ khi chị hỏi em trước. Em nghĩ từ bây giờ trở đi, điều này nên là chính sách tiêu chuẩn trong văn phòng để bảo vệ tất cả mọi người.”
Cặp mắt chị ta mở to rất kịch. “Chị đang cố làm điều tốt lành cho em đấy chứ, Haven. Chồng-cũ của em nói rằng anh ta có vài thứ muốn trả lại cho em. Hiển nhiên em đã bỏ anh ta đi quá vội vàng, nên đã quên không đóng gói hết các thứ.” Giọng chị ta trở nên dịu dàng, như thể chị ta đang giải thích gì đó cho một đứa nhỏ. “Đừng cố để chị mắc mớ với mấy vấn đề cá nhân của em. Như thế là không chuyên nghiệp.”
Tôi khó khăn nuốt trôi sự bồn chồn phải nói rõ cho chị ta biết tôi không bỏ rơi Nick, tôi bị đánh đập và quẳng ra đường. Nhưng một trong những mánh lới yêu thích của Vanessa là nói những lời buộc tội bằng giọng dịu dàng nhất của chị ta cho tới khi tôi kết thúc bằng việc xổ ra hết những điều mà tôi không có ý định nói. Tôi sẽ không rơi vào cái bẫy đó nữa. Và còn có vài điều trong cuộc sống riêng của tôi sẽ được giữ riêng cho tôi.
“Chị đã không làm gì tốt lành cho em hết,” tôi nói bình tĩnh. “Nick không có bất cứ thứ gì em muốn. Và chị cũng không bị mắc mớ vào đâu cả, Vanessa.”
Vanessa lắc đầu và trao cho tôi một cái nhìn lạnh lẽo che phủ dưới vẻ thương hại. “Anh ấy nói với chị vài điều. Về việc anh ấy đã bị đối xử ra sao. Anh ấy rất có sức quyến rũ. Hơi buồn một chút, thực vậy.”
Tôi nén lại một nụ cười cay đắng. Anh ta đã bị đối xử ra sao ư? Đấy là điều mà một kẻ chỉ yêu bản thân nói đấy. Anh ta quay ngoắt lại và buộc tội bạn về những việc anh ta đã làm, và anh ta có thể quá thuyết phục tới nỗi cuối cùng bạn lại quay ra nghi ngờ chính bản thân mình. Tôi chắc chắn Nick đã nói với mọi người rằng tôi đã đối xử tồi tệ với anh ta, rằng tôi bước khỏi cuộc đời anh ta. Nhưng tôi không điều khiển được những gì anh ta phát ngôn, hay có ai đó sẽ tin vào lời anh ta hay không.
“Anh ấy có thể rất quyến rũ.” Tôi công nhận, “Mọi con nhện đều biết cách dệt lưới cho mình.”
“Một câu chuyện bao giờ cũng có hai mặt, Haven.” Giọng điệu hạ mình nhỏ giọt từ mỗi âm tiết như mỡ ôi tẩm mật ong.
“Tất nhiên là thế. Nhưng nó không có nghĩa cả hai mặt đều đúng.” Tôi có lẽ nên ngậm mồm lại ngay điểm này là hợp lý nhất. Nhưng tôi không thể giữ không chêm thêm. “Và có một số người hoàn toàn không tốt đẹp gì, Vanessa. Em không mong sẽ đẩy Nick sang bất cứ một phụ nữ nào đâu.” Thậm chí cả chị cũng không, tôi nghĩ trong đầu.
“Chị chưa bao giờ nhận ra em lại ngây thơ thế ,” sếp nhỏ của tôi nói. “Chị hy vọng một ngày nào đó em sẽ học được cách nhìn thế giới bớt phức tạp hơn một chút.”
“Tôi sẽ tiếp tục thế này thôi,” tôi lẩm bẩm, và xoay ghế, quay lưng về phía chị ta.
Và chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi Nick gọi điện tới buổi trưa hôm đó. Tôi đoán ngay được anh ta có số văn phòng tôi từ Vanessa. Nhưng giọng của anh ta vẫn làm cho dạ dày tôi lộn ngược lên.
“Vụ hẹn hò của em đêm qua thế nào?” Nick hỏi. “Anh cá là chẳng nói chuyện nói trò gì thêm sau khi anh đi đâu nhỉ.”
“Đừng gọi tôi ở văn phòng,” tôi đáp lại cộc lốc. “Hay ở nhà, về chuyện đó.”
“Chỉ có duy nhất một thứ mà một mụ đàn bà muốn ở thằng bần tiện cơ bắp đó thôi,” Nick tiếp tục, “và nó không có gì liên quan đến chuyện trò hết.”
Tôi hơi mỉm cười, thích thú với sự thật là ông chồng cũ của tôi quá bị hăm dọa bởi Hardy. “Anh ấy không phải là một thằng bần tiện cơ bắp,” tôi nói. “Tình cờ anh ấy lại rất thông minh. Một người biết lắng nghe__điều khác biệt thú vị đấy.”
Nick có vẻ không để ý tới lời bình luận sau cùng. “Các người thậm chí còn không thèm ra ngoài. Em ở luôn trong căn hộ và để cho hắn cưỡi em cả đêm phải không?”
Tôi tự hỏi có phải Nick đã theo dõi căn hộ tôi cả đêm không. Nó làm tôi khiếp đảm. “Đấy không phải là việc của anh,” tôi nói.
“Anh ước gì em tự nguyện trao anh chỉ một nửa thế khi chúng ta lấy nhau. Đeo một cái nhẫn vào tay em, và em trở nên lãnh cảm.”
Đã một lần lời bình luận kiểu đó làm tôi tổn thương. Và có thể tôi đã từng tin rằng tôi bị lãnh cảm. Bây giờ tôi biết hơn rồi. Và tôi biết Nick với chính xác bản chất anh ta, một kẻ chỉ biết yêu mình, một kẻ không có khả năng quan tâm đến bất cứ một ai ngoài anh ta. Tôi không bao giờ có thể thay đổi được anh ta, hay làm anh ta nhận thức được thói xấu của anh ta. Nick muốn cái mà anh ta muốn…anh ta không hiểu chính bản thân mình nhiều hơn một con cá mập nhận thức được tại sao nó muốn giết chóc và ăn thịt. Nó chỉ đơn giản làm thế.
“Thôi, cứ nghĩ là Chúa đã giải thoát cho anh khỏi tôi,” tôi nói. “Hãy đối xử khoan dung với cả hai chúng ta và đừng gọi điện nữa, Nick.”
“Thế còn các thứ của em thì sao? Còn cái vòng của dì em thì sao__”
“Nếu việc đó có nghĩa là phải gặp anh nữa,” tôi nói, “thì chúng không đáng giá đến thế.”
“Tao sẽ ném chúng cho chó nó gặm,” anh ta đe doạ. “Tao sẽ nghiền nát chúng và__”
“Tôi có việc phải làm.” Tôi dập máy ngay không để anh ta dây dưa, cùng lúc vừa cảm thấy hân hoan chiến thắng, vừa cảm thấy phẫn nộ chán ghét. Tôi quyết định không kể với Hardy, hay bất cứ ai, về cú điện thoại của Nick. Nó sẽ phần nào khiêu khích Hardy truy tìm ông chồng cũ của tôi và quét anh ta ra khỏi hành tinh. Và trong khi tôi chả có tâm trí đâu mà đi quan tâm đến lợi ích của Nick, thì tôi cũng không quá điên để đi thăm Hardy sau song sắt.
Hai tuần trôi qua, tôi đã hiểu biết khá nhiều về Hardy. Chúng tôi dành từng phút có thể bên nhau, không có bất cứ một kế hoạch hay dự định nào. Chỉ là anh đã trở thành người tôi muốn ở cùng nhất. Và điều bối rối là, anh có vẻ cũng cảm thấy như tôi.
“Gần như quá dễ dàng,” một đêm, tôi kể với Todd trên điện thoại, trong khi tôi đang ở nhà chờ Hardy đi làm về. “Không có trò chơi trí tuệ. Anh ấy là loại, đúng vậy, hoàn hảo. Đó là một kiểu rắc rối.”
“Chẳng ai hoàn hảo hết. Cậu đang bỏ sót thứ gì đó rồi. Cái gì nhỉ? Chắc anh ta chỉ thõng thẹo như một miếng dồi chó thôi phải không?”
“Không. Nếu gọi là không hoàn hảo, thì anh ấy lại quá mức theo hướng ngược lại cơ.” Im lặng đầy ý nghĩa. “Todd? Cậu có còn đấy không?”
“Còn. Tớ đang cố nghĩ ra lý do đúng đắn để tiếp tục tình bạn của chúng ta đây.”
Tôi cười toe toét. “Thái độ ghen tỵ chả dễ thương chút nào cả, Todd.’
“Sẽ dễ chịu đựng hơn nếu cậu có thể kể được cho tớ một thứ không ổn. Một thiếu sót thôi. Hơi thở nặng mùi, hay mụn cóc chẳng hạn? Hay vài căn bệnh cần sử dụng thuốc xịt nấm ấy?”
“Thế lông ngực có được tính là không ổn không?”
“Ồ, thế chứ.” Todd nghe có vẻ nhẹ nhõm. “Tớ không thể chịu được mấy cái chùm lông ngực ấy. Cậu không thể nhìn thấy cơ bắp phía dưới.”
Tôi nghĩ tốt nhất là đừng tranh cãi với cậu ta, mặc dù tôi không tán thành. Có một cái gì đó rất rất an ủi và gợi cảm trong việc được ôm ấp trong một vầng ngực rộng, nhiều lông.
“Haven,” Todd nói, nghe có vẻ nghiêm túc. “Có nhớ những gì tớ nói với cậu về anh ta không?”
“Về việc anh ấy không phải là một anh chàng đơn giản, mà là một người nông sâu khó lường ấy à?”
“Ừ, đúng rồi. Mình vẫn giữ nguyên chủ kiến. Vậy nên hãy cẩn thận, bạn yêu. Cứ vui đùa thoả thích, nhưng phải luôn mở to mắt ra mà nhìn đấy.”
Sau đó tôi ngồi ngẫm nghĩ, mở to mắt ra mà nhìn trong một mối quan hệ sẽ có nghĩa là gì. Tôi không nghĩ tôi lý tưởng hoá Hardy…chỉ có điều tôi thích quá nhiều điều ở anh. Tôi thích cách anh nói chuyện với tôi, và thậm chí còn hơn thế, cách anh lắng nghe. Tôi đặc biệt thích thực thể con người anh. Anh không ngại xoa bóp vai cho tôi , kéo tôi vào trong lòng anh, chơi với tóc tôi, cầm tay tôi. Tôi không được nuôi dưỡng trong một gia đình hay biểu lộ tình yêu thương bằng cách ôm ấp, nựng nịu__những người nhà Travis coi trọng không gian riêng tư hơn. Và sau kinh nghiệm của tôi với Nick, tôi chưa bao giờ nghĩ tôi có thể chịu đựng được việc bị động chạm vào một lần nữa.
Hardy làm tôi vui thích hơn bất kỳ ai khác tôi từng gặp. Anh hấp dẫn, khôi hài…nhưng luôn luôn và trước nhất anh là một người đàn ông. Anh mở cửa, xách đồ, trả tiền bữa tối, và cực kỳ bị xúc phạm bởi lời gợi ý rằng một người phụ nữ sẽ làm những việc đó. Đã từng sống với một người chồng luôn dùng hầu hết thời gian của anh ta thổi phồng cái tôi mong manh của anh ta, tôi hài lòng với tính cách tự tin của Hardy. Anh không gặp vấn đề gì trong việc chấp nhận rằng anh đã mắc sai lầm hay anh không hiểu gì đó, anh chỉ biến nó thành một cơ hội để hỏi kỹ cho đến khi anh không còn gì để tìm hiểu thêm nữa.
Tôi hiếm khi, nếu đã bao giờ, gặp một người đàn ông với có năng lượng dồi dào bất tận như vậy, hay lòng khao khát mãnh liệt như vậy. Riêng tư tôi thừa nhận bố tôi có thể đúng khi nói Hardy luôn muốn nhiều hơn…và nó không chỉ dừng lại ở vấn đề tiền bạc. Anh muốn được tôn trọng, quyền lực, thành công, tất cả những thứ mà anh đã từng đói khát kiếm tìm khi thế giới coi anh chỉ là một kẻ tầm thường. Nhưng sự đánh giá của cả thế giới đã không đè bẹp được anh. Có một cái gì đó trong anh, một cuộc đua tranh được bơm nhiên liệu là kiêu hãnh và giận dữ, khẳng định rằng anh đáng được nhiều hơn.
Anh không phải không giống cha tôi, người cũng bắt đầu từ tay trắng. Ý nghĩ làm tôi hơi sợ hãi. Tôi đang quan hệ với một người đàn ông có thể trở thành một người quá nhiều tham vọng, bướng như lừa giống Churchill Travis. Làm sao bạn có thể điều khiển được một anh chàng như thế? Làm sao bạn giữ để nó đừng xảy ra?
Tôi biết Hardy nghĩ tôi được bao bọc. So với anh, có thể tôi là vậy thật. Khi tôi du lịch nước ngoài, tôi đã đi với bạn bè cùng học và ở trong những khách sạn dễ chịu được trả bằng thẻ tín dụng của bố tôi. Khi Hardy ra nước ngoài, anh phải làm việc trên những giàn khoan ngoài khơi ở những nơi như Mexico, Saudi Arabia và Nigieria. Hai tuần làm, hai tuần nghỉ. Anh đã học được cách thích ứng nhanh chóng với văn hoá và phong tục, tập quán nước ngoài. Và nó gây ấn tượng với tôi rằng anh cũng hành động theo cách ấy khi tiếp cận xã hội Houston. Học các tập quán. Thích nghi. Tìm cách xâm nhập.
Chúng tôi nói chuyện rất muộn ban đêm, kể cho nhau nghe những câu chuyện về thời còn nhỏ, những mối quan hệ đã qua, những thứ đã thay dổi chúng tôi. Hardy cởi mở về hầu hết mọi điều, nhưng vẫn còn đó vài chủ đề mà anh không muốn nhắc tới. Bố anh, chẳng hạn, và bất cứ việc gì ông ta đã làm để dẫn đến nhà tù. Và Hardy không thích nói nhiều đến cuộc sống tình ái hồi trước của anh, điều làm tôi tò mò đến phát điên lên được.
“Em không thể hiểu tại sao anh chưa bao giờ ngủ với Liberty,” tôi hỏi anh một đêm nọ. “Anh không bị quyến rũ à? Anh nhất định phải bị mới đúng chứ.’
Hardy đặt tôi nằm thoải mái hơn trên ngực anh. Chúng tôi đang ở trên giường anh, một cái giường kiểu Califonia cỡ lớn(king-sized: 2m X 2m) chất đống rất nhiều gối lông chim Scandia. Nó được phủ bằng một drap gấm rộng hàng cả héc ta, và khăn trải giường bằng lụa tơ tằm.
“Em yêu, bất cứ tên đàn ông nào ở lứa tuổi hai mươi đều bị Liberty quyến rũ.”
“Vậy tại sao anh lại không?”
Hardy vuốt ve đưòng sống lưng tôi, dịu dàng thám hiểm những chỗ lồi lõm. “Anh chờ em.”
“Ha. Nghe đồn là anh quá bận rộn với các quý bà ở Houston đấy chứ.”
“Anh có nhớ ai trong số họ đâu,” anh nói ôn tồn.
“Beebe Whitney. Cái tên đó có gợi ý gì cho anh không?”
Hardy bắn cho tôi một cái nhìn cảnh cáo. “Tại sao em lại nhắc tới cô ta?”
“Cô ta khoe khoang với Todd về vụ qua đêm với anh trong tuần trăng giấm của cô ta sau khi li hôn.”
Anh yên lặng một lúc, bàn tay anh nghịch trong tóc tôi. ‘Ghen à?”
Quỷ thật, ừ đấy, tôi ghen. Thực tế, tôi phát kinh bởi mức độ khổng lồ loại chất độc tình cảm xuất phát từ sự tưởng tượng cảnh anh trên giường với Beebe với vẻ nâu bóng hấp dẫn tuyệt mỹ của cô ta. Tôi gật đầu trong ngực anh.
Hardy lăn tôi nằm ngửa ra và nhìn xuống tôi. Ánh sáng đèn nhảy múa đùa trên những đưòng nét mạnh mẽ của anh, một ánh cười khẽ không đúng chỗ thấp thoáng trên môi anh. ‘Anh có thể xin lỗi vì tất cả những phụ nữ anh đã biết trước em. Nhưng anh sẽ không làm.”
“Em cũng có đòi anh đâu,” tôi sưng sỉa nói.
Bàn tay anh trượt dưới lóp chăn, âu yếm vuốt khẽ tôi. “Anh học được gì đó từ mỗi phụ nữ anh đã từng trải qua. Và anh cần phải học rất nhiều trước khi anh sẵn sàng dành cho em.”
Tôi quắc mắt. “Tại sao? Vì em rắc rối à? Hay khó chiều?” Tôi đánh vật để giữ hơi thở đều đặn khi anh ôm bầu ngực tôi và xoa nắn nó.
Anh lắc đầu. “Vì có quá nhiều thứ anh muốn làm cho em. Quá nhiều cách anh muốn làm hài lòng em.” Anh cúi xuống hôn tôi, và dụi đầu mũi anh vào đầu mũi tôi, thúc thúc đùa cợt. “Những phụ nữ đó chỉ là thực tập cho em thôi mà.”
“Nguỵ biện,” tôi nói miễn cưỡng.
Bàn tay anh bao phủ trái tim tôi với áp lực nhẹ nhàng, ấm áp. “Ngay từ khi anh có thể nhớ, anh đã muốn đi đâu đó, là ai đó. Anh đã nhìn thấy những thằng con hoang có tất cả mọi thứ__một chiếc xe đắt tiền, một ngôi nhà lớn, một phụ nữ đẹp. Và anh tự nhủ. ‘Mẹ chúng nó. Một ngày nào đó tao cũng sẽ có tất cả những thứ đó, và tao sẽ hạnh phúc’” Miệng anh méo xệch. “Nhưng hai năm vừa qua, cuối cùng thì anh cũng đã có tất cả những gì anh muốn, và vẫn không đủ. Anh vẫn là một kẻ đáng khinh khốn nạn. Khi anh với em, mặc dù…”
“Sao ạ?” Tôi nhắc.
“Khi anh với em, anh cảm giác như cuối cùng anh đã có cái anh cần. Anh có thể thư giãn và hạnh phúc.” Anh vẩn vơ lần lần trên những đưòng nét của ngực tôi. “Em níu chân anh.”
“Anh muốn nói theo nghĩa tốt à?”
“Theo nghĩa tốt.”
“Em chưa bao giờ níu chân được ai,” tôi nói. “Em không phải là một người thanh tĩnh.”
Anh cúi xuống tôi, hôn cuống họng tôi, thì thầm rằng tôi xinh đẹp và anh muốn tôi. Tôi rùng mình khi lớp lông trên ngực anh trượt nhẹ qua vú tôi.
“Hardy?”
“Hừm?”
Tôi đặt hai tay vòng quanh cổ anh. “Thỉnh thoảng em lại có ý nghĩ rằng anh đang kìm nén, trên giường ấy.”
Anh giật đầu lại nhìn xuống tôi, ánh mắt anh mơn trớn. “Anh đang làm chậm với em,” anh công nhận.
“Anh không phải thế đâu,” tôi nói tha thiết. “Em tin anh. Nếu anh chỉ cho em biết anh muốn gì, em sẽ làm. Em muốn nói, bất cứ điều gì anh và Beebe đã làm…”
Môi anh vặn vẹo với niềm thích thú thảm não. “Trời đất. Quên cô ta đi, em yêu. Anh chỉ có một đêm với cô ta và chưa một giây phút nào nhớ nổi nó.”
“Được rồi, bỏ qua đi,” tôi nói, tràn đầy khí thế đua tranh. “Anh không phải cẩn trọng với em đâu. Em có thể chịu được mà.”
Nét thích thú nở rộng thành một nụ cười. “Được rồi.”
Tôi vít đầu anh xuống. Chạm vào miệng anh, tôi hôn anh nồng nàn. Anh đáp lại không do dự, tìm kiếm sâu thẳm của miệng tôi cho tới khi cả hai chúng tôi cùng thở hổn hển.
Hardy nâng tôi hai gối tôi co lên, đối diện với anh, hai bàn tay anh mạnh mẽ nhưng quan tâm ngoắc dưới hai cánh tay tôi, giữ chặt. Ánh mắt anh cứng rắn, nhưng giọng anh lại dịu dàng. “Em muốn thử cái gì đó mới mẻ không, Haven?”
Tôi nuốt khan và gật đầu, hông tôi khẽ đong đưa nâng lên trước. Anh đã để ý thấy. Tôi nhìn thấy anh bị khuấy động, và nó làm tôi xây xẩm vì dục vọng. Hai bàn tay anh vuốt xuống cổ tay tôi. Anh nâng hai cánh tay tôi, và hướng dẫn tôi túm chặt mép tấm ván đầu giường cao phía trên đầu. Vú tôi nâng lên vì cử động đó, hai đỉnh săn lại.
Hardy không rời ánh nhìn chăm chú vào mắt tôi cho tới khi tôi hoàn toàn chìm đắm trong màu xanh sâu thẳm đó. Hơi thở của anh nóng hổi trên môi tôi. “Nắm vào,” anh thì thầm, kẹp những ngón tay tôi trên tấm ván đầu giường.
Và những giây phút nóng bỏng thân mật bắt đầu…hay sự dằn vặt đầy kinh nghiệm khéo léo dẫn tới cơn bốc hoả.Cơn bốc hoả dẫn tới niềm ngọt ngào. Anh ở mọi nơi, quanh tôi, trong tôi. Bằng cách nào đó tôi đã sống sót, nhưng chỉ một chút. Vào lúc Hardy kết thúc với tôi, những ngón tay tôi bấm sâu vào tấm ván đầu giưòng thành những dấu nhỏ hình bán nguyệt, và tôi không thể nhớ nổi tên mình. Tôi thả mình xuống chậm chạp trong vòng tay anh, cả hai chân hai tay run rẩy vì thoả mãn.
“Chỉ có em,” Hardy nói khi anh lấy lại được hơi thở. “Tất cả những gì anh muốn là em.”
Tôi cảm thấy như mình đang rơi xuống qua những đám mây khi anh hạ tôi xuống những chiếc gối lông. Rơi nhanh và mạnh. Và có vẻ như tôi chẳng thể làm gì để ngăn điều đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.