Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 347: Cuộc sống nghỉ phép - Thể nghiệm ban đầu




Không thể nào mỗi người một giường được, nhiều người như vậy. Cho nên lần này trường học kết hợp với khu du lịch, để bọn họ chuẩn bị giường đệm, mỗi cái nhà gỗ nhỏ vốn dĩ có hai hoặc ba cái giường, lại trải thêm đệm lên sàn, ngả ra đất nghỉ, mỗi căn nhà gỗ nhỏ về cơ bản có thể ở được tám người.
Mà các giáo viên trẻ thì thuê lều vải, buổi tối ngủ trong lều trên bãi cát.
Có học sinh cảm thấy ở lều vải rất vui, cũng có thể tự xin. Nhưng nếu tự xin thì phải đóng thêm tiền. Một cái lều vải phải đặt cọc ba trăm tệ, tiền thuê một ngày một đêm tám mươi tệ, ưu đãi cho trường học còn năm mươi tệ. Các học sinh lần này đi đã nộp một trăm ba mươi tệ rồi, cho nên xin ở lều vải đều là các học sinh có điều kiện kinh tế tương đối khá.
Nếu Tề Tiểu Tô đã muốn huấn luyện đặc biệt, thì không thể chen chúc với nhiều người như vậy, nên cô liền xin Dương Linh Linh thuê một cái lều vải.
Khưu Tuyết Phương có chút khó xử: “Tiểu Tô, tớ không dám ngủ lều vải, không có cảm giác an toàn.”
“Đồ ngốc, tớ đâu có yêu cầu cậu ngủ chung lều vải với tớ. Cậu ở nhà gỗ đi.” Tề Tiểu Tô vỗ vỗ đầu cô ấy.
Cô đi theo Dương Linh Linh và mấy bạn học nam đi thuê lều vải, Tô Á Thiên chạy tới.
“Chị, chị, chúng ta thuê lều vải được không?”
Tề Tiểu Tô ngẩn ra: “Em không ở nhà gỗ à?”
“Không ạ, ở như vậy không vui. Chúng ta thuê lều vải đi, rồi dựng lều cùng nhau.” Nói rồi, Tô Á Thiên có chút ngượng ngùng nói: “Nhưng mà thuê lều vải phải mất ba trăm tệ, em không mang nhiều tiền như vậy, chị, chị ứng tiền trước cho em được không?”
“Được.”
Con trai mà, ở lều vải không sao cả.
Dương Linh Linh nhìn Tô Á Thiên: “Tiểu Tô, đây là em họ của em à? Vừa mới chuyển trường đến đây đúng không?”
“Vâng. Em ấy tên là Tô Á Thiên, Tiểu Thiên, đây là cô Dương.”
Tô Á Thiên ở trước mặt Tề Tiểu Tô ngoan ngoãn như học sinh ba tốt, nghe lời cô lập tức cúi chào Dương Linh Linh: “Em chào cô Dương! Em là Tô Á Thiên, bây giờ em học lớp mười, lên lớp mười một có thể sẽ là học sinh lớp cô, cho nên xin cô hãy nhớ em, sau này nếu cô thật sự làm giáo viên chủ nhiệm của em thì lúc trên lớp đừng nhìn chằm chằm vào em nhé…”
Nó còn chưa nói hết, đã bị Tề Tiểu Tô cốc cho một cái vào đầu.
“Em nhiều lời quá rồi đấy.”
Dương Linh Linh mím môi cười.
Tề Tiểu Tô không nhịn được nói một câu: “Cô Dương, cô cười nhìn xinh lắm, cô nên cười nhiều vào.”
Nghe lời này, Dương Linh Linh hơi ngẩn ra, sau đó bất giác mỉm cười, Tề Tiểu Tô nghe ra được mấy phần thở dài giấu kín trong đó.
Xem ra thật sự là nhà nào cũng có chuyện khó nói.
Bọn họ đi thuê lều vải, vốn dĩ, trường học quy định tất cả chỗ dựng lều đều phải nghiêm khắc dựa theo kế hoạch của trường, đề phòng có người dựng ở xa trung tâm sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng Tề Tiểu Tô vốn dĩ muốn âm thầm huấn luyện đặc biệt, đương nhiên không thể chen chúc với nhiều người như vậy được, sau khi nói với Dương Linh Linh một tiếng, cô dẫn Tô Á Thiên kéo lều vải ra xa trung tâm, tự tìm chỗ thích hợp.
Đi ra xa một chút.
Bãi biển này của thành phố J vẫn chưa khai phá hết, không giống bờ biển của các thành phố khác, khai phá quá mức, mỗi ngày tiếp đón rất nhiều du khách, vượt quá khả năng chịu tải của đất, tính cách du khách cũng khác nhau, cho nên môi trường bị tàn phá rất nghiêm trọng.
Ở đây cách xa thành phố, xung quanh cũng chưa bị giới bất động sản khai thác đến, cũng có thể đã nhìn trúng rồi, nhưng thủ tục vẫn còn kéo dài mãi chưa xong, vẫn chưa bắt đầu xây dựng, cho nên xung quanh còn giữ nguyên được phong cảnh vốn có, chỉ trừ một con đường lớn mở ra cho mấy phòng nghỉ dưỡng ở bờ biển này.
Bởi vì đều là nhà gỗ nhỏ nên gây tổn hại tới bãi biển cũng tương đối nhỏ, bãi cát này vẫn vô cùng xinh đẹp, nhỏ mịn trắng tinh, nước biển trong suốt xanh thẳm, là cảnh biển hiếm thấy trong nước.
Có điều, bây giờ nếu nhà gỗ nghỉ dưỡng đã xây xong, đưa vào sử dụng rồi, bãi biển này rất nhanh sẽ đón một lượng du khách lớn.
Tô Á Thiên quay đầu, nhìn thấy trung tâm xa xa bên kia đầy nóc lều vải, nhưng gần như đã hoàn toàn không nghe thấy âm thanh gì nữa rồi.
Đường ven biển là hình cung, bọn họ đi gần nửa đường, bên này rất yên tĩnh. Ánh nắng chiếu xuống, sóng biển nhẹ nhàng, xa xa thỉnh thoảng có chim biển bay qua, đến đứa bé lớn như Tô Á Thiên cũng không nhịn được ngâm nga một tiếng: “Chỗ này đẹp quá.”
Tề Tiểu Tô quay đầu nhìn nó một cái, cười nói: “Vậy sau này em yêu thì dẫn bạn gái đến đây chơi đi.”
Tô Á Thiên bĩu môi: “Bây giờ em không muốn yêu, mấy nữ sinh kia phiền chết đi được, ai cũng tỏ vẻ hết. Chị, em vẫn thích lăn lộn với chị hơn.”
“Lăn lộn với chị cái gì chứ, vào trường ngoan ngoãn học hành cho chị.”
Tô Á Thiên xích lại gần: “Chị, sao anh rể em lại không đến?”
Không kịp đề phòng bị nó nhắc đến Thiếu soái, ở trong cảnh biển xinh đẹp như vậy, Tề Tiểu Tô lại buồn bực. Cô đã nói Thiếu soái chỉ có thể làm Thiếu soái, không thể làm bạn trai được mà.
“Đừng gọi loạn, chị em giống người trong chốc lát đã bị người khác hạ gục thế sao?” Cô đá đá cát, nói: “Nói không chừng sau này chị phải yêu bảy tám lần, phải so sánh nhiều hơn, xem xem ai tốt nhất mới có thể có quyết định cuối cùng.”
“Vậy sao?” Tô Á Thiên hoài nghi nhìn cô, “Nhưng em cảm thấy anh rể vô cùng tốt.”
“Không tốt, không tốt chút nào hết.”
Hệ thống Tiểu Nhất than thở: “Cô nói phải yêu bảy tám lần, nếu như bị Thiếu soái nghe thấy có lẽ sẽ bị ngài ấy lột một lớp da mất.”
Tề Tiểu Tô lập tức nổi giận: “Cậu là trí tuệ nhân tạo, không phải là đồ nhiều chuyện!” Chẳng lẽ cái gì cũng phải báo cáo với Vệ Thường Khuynh chắc?
Hệ thống Tiểu Nhất vội vàng nói: “Bản Hệ thống không nói, không nói.”
“Chị, nếu không chúng ta ở chỗ này đi.” Tô Á Thiên dừng lại, nó chọn chỗ có vách đá, vừa vặn tránh gió, cũng chặn được tầm mắt của người khác, ở nhà gỗ bên kia nhìn qua sẽ không nhìn thấy bọn họ, trước mặt lại là biển khơi, cảnh sắc vô cùng xinh đẹp, bãi biển nghiêng nghiêng, cho nên có một vùng nước cạn, nước biển trong suốt hiện lên màu xanh da trời nhàn nhạt, còn có thể nhìn thấy cát trắng tinh dưới đáy nước đang khẽ di chuyển theo từng gợn sóng.
Tề Tiểu Tô gật đầu, chỗ này không tệ.
Tô Á Thiên vô cùng vui vẻ, vô cùng phấn khởi vì Tề Tiểu Tô đồng ý dẫn cậu đi theo riêng, nhưng sau khi đặt lều vải xuống cậu liền kinh ngạc: “Chị, chị biết dựng lều không?”
Ặc!!!
Đầu Tề Tiểu Tô đầy vạch đen.
Cô không biết.
Lúc trước đến núi sau thị trấn Minh Quang cô vẫn chưa học được.
Hệ thống Tiểu Nhất lúc này yếu ớt lên tiếng: “Vậy huấn luyện đặc biệt bắt đầu từ dựng lều vải đi.” Nói rồi, “đinh” một tiếng, trong đầu Tề Tiểu Tô hiện lên một bức ảnh lập thể, là Hệ thống Tiểu Nhất sau khi quét hình lều vải bọn họ mang đến đã truyền ra cặn kẽ trình tự dựng lều vải.
“Chị biết.” Tề Tiểu Tô ưỡn thẳng lưng.
Tô Á Thiên sùng bái nhìn cô.
Có điều, năng lực hành động và năng lực lĩnh ngộ của cô đúng là không tệ lắm, có người mặc dù nhìn theo ảnh mà làm cũng sẽ có chút khó khăn, nhưng cô nhìn một lần đã học được, hơn nữa dựng vừa nhanh vừa đẹp.
Kỹ năng dựng lều vải, get!
Dựng xong lều vải, bọn họ bỏ ba lô vào bên trong, Tô Á Thiên được bạn cùng lớp gọi, nói là lớp bọn họ có một trận đấu, kêu cậu ta nhất định phải trở về.
Tô Á Thiên đành tạm thời xa Tề Tiểu Tô.
“Đúng lúc lắm, bây giờ bắt đầu huấn luyện đặc biệt đi, nếu bên chỗ Dương Linh Linh có chuyện gì, bản Hệ thống sẽ lập tức nhắc nhở cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.