Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 314: Qua đêm bên bờ biển




“Vậy...” Tề Tiểu Tô cắn môi, “Huấn luyện có vất vả lắm không?”
Vệ Thường Khuynh cảm thấy ấm áp trong lòng: “Yên tâm đi, bản Thiếu soái chưa từng sợ hãi bất cứ kiểu huấn luyện nào.”
Nghĩ cũng đúng, thân thủ anh tốt như thế, ở thời tương lai cũng là nhân vật số một số hai của quân đội, về thời này thì càng chẳng có gì phải lo lắng cả.
“Anh phải đi rồi.”
“Vâng...”
“Nghe lời, anh không ở nhà em vẫn phải thường xuyên huấn luyện, ăn cơm đầy đủ, em gầy quá, cần phải béo hơn chút nữa. Còn nữa, tránh xa cái đám ong bướm lòng đầy ý xấu kia một chút, có nghe thấy không hả?”
Tề Tiểu Tô: “...”
“Đã nghe thấy chưa?” Vệ Thường Khuynh xị mặt nhắc lại lần nữa.
Hệ thống Tiểu Nhất khụ khụ nhắc: “Mau nói là nghe thấy rồi đi, Thiếu soái hẹp hòi lắm đó.”
Tề Tiểu Tô đành phải đáp: “Nghe thấy rồi ạ, nghe thấy rồi!”
Vệ Thường Khuynh “ừ” một tiếng, lại nói: “Nếu bản Thiếu soái về mà phát hiện em gây ra chuyện xấu gì thì sẽ xử trí theo quân pháp. Lên tàu đây, em nghỉ ngơi sớm đi.”
Nhưng mà sao cô có thể nghỉ ngơi sớm được chứ.
Một đêm này, Tề Tiểu Tô mất ngủ.
Nhắm mắt lại, trong đầu sẽ lại hiện lên bóng dáng của Vệ Thường Khuynh.
Cô biết mình thật sự toi rồi. Vất vả chống cự như thế mà cuối cùng cũng vẫn cứ yêu anh.
Hôm sau, trong khi tinh thần của cô ủ rũ, héo hon thì tinh thần của Tô Vận Đạt lại cực kỳ phấn chấn, quần áo chỉnh tề.
Đứng trước cửa cao ốc Hách Uy, anh ta trợn trừng mắt lên, ước chừng sau năm phút đồng hồ vẫn chưa thể tin được công ty của Tề Tiểu Tô lại mở ở tòa nhà lớn này.
Đây là nơi tụ tập của tinh anh của thành phố D đấy.
Nghe nói tiền thuê văn phòng ở đây đắt đỏ vô cùng.
“Cậu út, được lắm, tới sớm đấy ạ!” Tề Tiểu Tô đã đi tới, nhìn đồng hồ, tám rưỡi mới họp, giờ mới tám giờ.
Cô mất ngủ cả đêm nên tới sớm, Tô Vận Đạt ở thành Bắc mà còn tới sớm như vậy, chứng tỏ anh ta rất coi trọng chuyện này.
Tô Vận Đạt quan sát Tề Tiểu Tô, cô mặc một chiếc váy liền thân màu lam nhạt tay lửng có nếp gấp, đi một đôi giày da nhỏ nhắn, trên vai đeo ba lô một cách tùy ý, nhìn thế nào cũng thấy đây là một thiếu nữ trẻ trung, tươi tắn chứ nào phải boss của một công ty đâu?
“Tề tổng.”
“Chị Linh tới rồi à, lên cùng luôn đi.”
Khưu Linh Phương gật đầu, nhận lấy ba lô của cô: “Còn mang theo cặp sách, tí định đi học luôn hả?” Cô vừa nói vừa gật đầu chào Tô Vận Đạt.
“Vâng, họp xong em sẽ đi học.” Tề Tiểu Tô cảm thấy hơi bất đắc dĩ, thời gian quả thực không đủ dùng chút nào. Nếu không đi học thì sợ sau này thầy hiệu trưởng cũng sẽ bị khó xử.
Tô Vận Đạt đi theo hai người vào thang máy, trong lòng hơi hồi hộp.
Lên tới công ty, trang hoàng xa hoa hoành tráng làm cho anh ta nghẹn họng trân trối.
Lễ tân đã vào vị trí, thấy bọn họ tới liền lộ ra nụ cười tươi tắn: “Chào buổi sáng Tề tổng, chào buổi sáng trợ lý Khưu.”
“Chào buổi sáng.”
Tề Tiểu Tô chào lại rồi hỏi: “Văn tổng tới chưa?”
Sau lưng liền vang lên tiếng của Văn Nhĩ Định: “Tới rồi đây.”
Văn Nhĩ Định và Julia sóng vai nhau đi tới.
“Ha ha, chân trước chân sau nhỉ.” Tề Tiểu Tô cười.
“Khó có dịp bà chủ tới sớm thế này, may là hôm nay bọn tôi cũng dậy sớm, nếu không có khi cô còn tưởng chúng tôi thường xuyên đi muộn ấy chứ.” Julia cũng đùa lại một câu.
Mấy người vừa nói chuyện vừa đi về phía văn phòng.
Tô Vận Đạt đi theo phía sau, nhìn những người này áo mũ chỉnh tề, khí chất bất phàm, lại nhìn cảnh trong văn phòng xinh đẹp thoáng đãng, còn có rất nhiều nhân viên chào buổi sáng với bọn họ, một đám chào Tề Tiểu Tô là Tề tổng, lúc này anh ta mới có cảm giác chân thật, quả thực Tiểu Tô đã mở công ty, còn là một công ty lớn nữa.
Bởi vậy, anh ta càng lo lắng hơn, công ty lớn thế này mà để anh ta làm giám đốc liệu có được không?
Nhưng mà trong lòng cũng đồng thời dâng lên sự hưng phấn và kích động, sau này nếu anh ta nỗ lực làm việc, tích cực tiến lên thì sẽ có người gọi anh ta là Tô tổng cũng không biết chừng ấy nhỉ?
Tô Vận Đạt vừa nghĩ đến đây, không khỏi đứng thẳng lưng lên.
Tới văn phòng của Tề Tiểu Tô rồi, cô mới giới thiệu mọi người với nhau: “Cậu út, vị này chính là Văn Nhĩ Định, Văn tổng, hiện tại đang quản lý Thịnh Tề. Vị này là tổng giám tài vụ Julia, còn đây là trợ lý của cháu, Khưu Linh Phương. Mọi người, đây là cậu út của tôi, Tô Vận Đạt, từ hôm nay trở đi, cậu ấy sẽ giữ chức giám đốc bộ phận Hành chính hậu cần của công ty chúng ta.”
Tô Vận Đạt vội vàng chào hỏi với bọn họ.
Văn Nhĩ Định lặng lẽ quan sát anh ta một cái rồi mới mỉm cười vươn tay phải ra: “Hoan nghênh giám đốc Tô.”
Mấy người nói chuyện vài câu với nhau, sau đó Văn Nhĩ Định vỗ vai Julia: “Tề tổng, tôi với Julia đi chuẩn bị tài liệu để chút nữa còn họp.”
“Vâng, chút nữa gặp lại.”
“Hẹn gặp ở phòng họp.”
“Chị Linh, làm phiền chị dẫn cậu út của em tới chỗ làm việc của bộ phận Hành chính hậu cần rồi sắp xếp công việc cho cậu ấy giúp em.”
“Được. Giám đốc Tô, mời đi bên này.”
Sau khi bọn họ rời khỏi, Tề Tiểu Tô ngồi dựa vào ghế của mình, lại nghĩ tới người nào đó đang tham gia huấn luyện đặc biệt ở sa mạc hoang dã, rốt cuộc là anh ấy đi tới đâu chứ?
Họp xong, Tề Tiểu Tô liền rời khỏi công ty và đi tới trường.
Lúc tới nơi thì tiết thứ hai đã bắt đầu được một nửa rồi.
Vừa hay lại là tiết của giáo viên chủ nhiệm Dương Linh Linh, thấy cô tới, Dương Linh Linh rất vui. Có điều, Tề Tiểu Tô lại phát hiện hình như cô hơi gầy đi, sắc mặt cũng rất kém.
Lúc tan học, Dương Linh Linh đứng trên bục giảng, nói với Khưu Tuyết Phương: “Khưu Tuyết Phương, mấy ngày vừa rồi Tề Tiểu Tô không đi học, em nói cho bạn ấy về chuyến picnic ra ngoại thành nhé.”
“Vâng ạ!”
Khưu Tuyết Phương bừng bừng hứng thú ghé sang, hai mắt sáng rực.
Tề Tiểu Tô nhìn xung quanh, hầu như các bạn học đều đang bàn tán về chuyện này.
“Lớp mình định đi picnic à?”
Khưu Tuyết Phương xua tay: “Không, không chỉ có lớp mình đâu, là cả trường đều phải đi! Nhưng vì quá nhiều người nên sẽ chia làm nhiều đợt, hôm qua cũng đã rút thăm, có ba địa điểm, ba mươi hai lớp, sẽ đi làm hai lần. Nói cách khác, mười sáu lớp sẽ chia nhau tới ba địa điểm kia một lần. Chúng ta bốc thăm trúng lần đi vào thứ bảy tuần này, các lớp khác thì sẽ đi vào cuối tuần sau. Cậu đoán xem chúng ta rút thăm được địa điểm nào?”
Tề Tiểu Tô lắc đầu: “Không biết.”
Trong ấn tượng của cô chẳng hề có chuyến đi picnic này, nhưng vì vốn dĩ đã xảy ra rất nhiều biến cố khác kiếp trước nên cô cũng chẳng để chuyện này ở trong lòng.
Còn về địa điểm du lịch, cô cũng chẳng quan tâm lắm, cấp ba học hành bận rộn, chắc trường sẽ không cho đi quá xa đâu?
“Chúng ta sẽ đi biển ở thành phố J.”
Tề Tiểu Tố sửng sốt, thành phố J?
“Đúng thế, may lắm đúng không!” Khưu Tuyết Phương hưng phấn nói, “Tớ vẫn luôn muốn tới biển ở thành phố J, cắm trại ở lại bên bờ biển sẽ rất vui.”
“Ở?” Tề Tiểu Tô sửng sốt: “Chúng ta sẽ ở đó sao?”
“Đúng thế! Ở qua đêm, bởi vì ra biển nên nhất định phải ngắm cảnh mặt trời mọc rồi! A, Tiểu Tô, tớ nói cho cậu nghe, trường của chúng ta hiếm khi tốt như thế này lắm đấy!”
“Đúng là hiếm thấy thật.” Trường như Nhất Trung rất quan tâm tới thành tích học tập, có hoạt động gì thì cũng chỉ là ra ngoại thành ăn uống, dã ngoại một chút mà thôi, cùng lắm là chỉ ở lại một ngày sẽ quay về, hơn nữa lúc đi, thầy cô còn phải nghĩ cách để dung nhập phương pháp học tập vào trong trò chơi, lúc chơi cũng phải luôn động não, còn cô thì trước giờ chẳng có hứng thú gì với mấy cái đó cả.
“Nhưng vì phải cắm trại nên ngoại trừ quỹ lớp thì mỗi người vẫn phải góp thêm một chút, mỗi người phải nộp 130 tệ, hơn nữa còn phải theo nguyên tắc tự nguyện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.