Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 307: Cút ra khỏi thành phố d




“Chủ nhiệm Lưu, giờ không còn sớm nữa, cháu tới chào một tiếng, chúng cháu phải về đây ạ!” Tề Tiểu Tô không đợi ông ta kịp mở miệng đã nói rồi vẫy vẫy tay, lập tức có một người mặc đồ đen bước ra từ chỗ tối khiến chủ nhiệm Lưu vô cùng hoảng sợ.
“Đây là?”
“Đây là vệ sĩ của cháu, buổi tối họ sẽ ở đây canh gác, nếu chủ nhiệm Lưu có chuyện gì thì có thể nói với anh ta. Cháu về trước đây, có chuyện gì thì để lần sau nói đi ạ!”
Chủ nhiệm Lưu ngơ ngác nhìn Tề Tiểu Tô nói mấy câu rồi xoay người đi luôn.
Tại Tô gia ở thành Bắc.
La Hiểu lấy một cái ghế dựa ra ngồi trong vườn, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cổng.
“Em bảo này, anh gọi điện thoại cho Tiểu Thiên chưa thế? Đã muộn thế này rồi còn chưa về, không cần ăn cơm tối luôn à?”
Tô Vận Thông ngồi trên bậc cửa, tay ôm đầu, bộ dạng chán nản: “Gọi bao nhiêu lần rồi, chẳng phải đã nói với em là nó tắt máy rồi sao? Thằng nhóc đó chắc chắn là chơi game tới hết pin luôn rồi.”
“Ôi, mà anh nói xem có quái không cơ chứ, Tiểu Thiên của chúng ta từ bé đã thích làm thân với Tiểu Tô, có phải ruột thịt đâu chứ. Mấy năm trước nó còn nói muốn dẫn con bé ấy về nhà ở, giờ lại đi chơi với nó nữa.” La Hiểu nói tiếp.
Hà Mỹ Tú đang gặm bắp ngô, nghe vậy liền nói: “Chẳng phải là vừa đẹp sao ạ? Hai chị em bọn nó gần bằng tuổi, có thể làm bạn với nhau được.”
La Hiểu cười hơi miễn cưỡng, vốn định nhịn không nói nhưng cuối cùng vẫn không nhịn nổi: “Có gì tốt chứ hả? Mỹ Tú, thím hiểu biết Tiểu Tô hơn chị đúng không? Trưa nay thím không đi ăn cơm nên thím không biết chứ, con bé Tiểu Tô ấy...” Bà ta nhìn thoáng qua bố mẹ chồng đang bận bịu trong bếp rồi lại thấp giọng kể lể: “Không phải chị ghét nó đâu, chị rất thương cảm cho tình cảnh của nó. Lúc nó còn nhỏ đã mất bố mẹ, ở với nhà chú hai thì có thể được dạy dỗ tốt sao? Thím cứ hỏi chú ba thì biết, hôm nay lúc ở nhà hàng, Tiểu Tô làm anh chị mất hết mặt mũi. Nếu Tiểu Thiên cứ đi chơi với nó mãi thì, hừm, chẳng phải là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng sao, vậy thì chị sẽ buồn bực chết mất.”
Hà Mỹ Tú đang định nói chuyện thì Tô Vận Thông lại tiếp tục mở miệng: “Đúng thế, chị dâu thím nói đúng đấy, con bé Tiểu Tô kia xem ra đã hỏng hẳn rồi. Aizz, nhớ lại thì, trưa nay từ lúc nó vào nhà hàng đó, tôi đã cảm thấy chuyện không tốt rồi, trước kia có cao nhân từng nói, người có may mắn thì sẽ đem đến cho người bên cạnh họ may mắn, còn người mệnh suy thì không chỉ có bản thân xui xẻo mà còn làm liên lụy tới những người xung quanh nữa.”
“Thằng cả! Con nói cái gì thế hả!”
Một gáo nước bị hất tới ngay xuống chân Tô Vận Thông làm cho cả mấy người đều khiếp sợ, Hà Mỹ Tú vỗ ngực, vẫn chưa lấy lại được sự bình tĩnh: “Bố, bố làm gì thế ạ? Dọa chết bọn con rồi.”
“Làm gì à? Con xem các con đang nói cái gì thế hả? Tiểu Tô có chỗ nào không tốt? Các con là cậu mợ của nó, đã không thương, không chiều chuộng nó thì thôi, còn nói xấu sau lưng nó thế à! Mồm miệng sao ác độc như thế!” Ông ngoại Tô tức giận tới run người, chỉ thẳng vào mặt Tô Vận Thông, “Tôi nói cho anh biết, giờ con bé thân thiết với bố mẹ anh nhất, vậy anh cứ nhìn xem có phải con bé sẽ làm liên lụy tới hai thân già này hay không! Nếu anh sợ thì mau chút đi cho tôi! Cút xa ra!”
Bà ngoại Tô thấy thế chạy tới, vội vàng khuyên nhủ, vỗ ngực ông: “Bạn già à, ông đừng giận như thế, ngần này tuổi rồi, huyết áp cao thì phải làm sao đây?”
“Bà không nghe thấy vợ chồng thằng cả vừa nói cái gì thôi! Có thể làm cho người ta đang sống cũng phải tức chết tại chỗ đấy!”
“Bố à, có thể là chúng con dùng từ hơi quá, nhưng cũng không phải không có lý đúng không ạ? Bố xem hồi trưa...”
“Có chuyện gì thế ạ?”
Giọng của Tề Tiểu Tô cắt ngang lời Tô Vận Thông, cô dẫn Tô Á Thiên, tay mỗi người đều xách một túi hộp cơm đi vào cổng, nhìn bọn họ đầy khó hiểu.
“Tiểu Thiên, Tiểu Thiên, con mau tới đây!” Tô Vận Thông vẫy tay với Tô Á Thiên, “Lại đây! Bố cảnh cáo con, về sau không được đi theo Tiểu Tô chơi bời nữa!”
Tô Á Thiên sửng sốt: “Tại sao ạ?”
“Cháu hiểu rồi.” Tề Tiểu Tô đột nhiên cười, “Vừa rồi cậu cả đang nói cháu đúng không? Đoạn trước cháu không nghe được, hay là cậu nhắc lại cháu nghe xem trong lòng cậu cả cháu là người như thế nào.”
Tô Vận Thông chỉ vào cô, nói với bố mình: “Bố, bố thấy chưa, giờ mới lớn bằng nào mà đã nói với cậu bằng cái giọng điệu vô lễ thế rồi, nó tưởng nó là ai chứ hả? Y như trưa hôm nay, ngồi ở đó nào là chủ nhiệm bộ giáo dục, là chủ nhiệm của Nhất Trung, còn Tề Tiểu Tô nó chỉ là một học sinh lớp 11, bố mẹ chết hết, không bối không cảnh, nó còn ngồi đó thái độ rồi nói với người ta cái gì chứ? Cứ như nó có địa vị ngang với mấy chủ nhiệm đó không bằng!”
“Bố, bố nói cái gì thế ạ?” Tô Á Thiên lập tức hét lên.
“Tiểu Thiên, bố con nói không sai đâu, hơn nữa chúng ta không coi Tiểu Tô là người ngoài mới dạy dỗ nó...”
“Mợ cả.” Mặt Tề Tiểu Tô đã trầm xuống, mắt lạnh như sương, “Lời này của mợ có ý là cháu không có bố mẹ dạy dỗ chứ gì?”
“Mợ...”
“Mợ muốn nói gì?” Tề Tiểu Tô ngắt lời bà ta, “Cháu nói cho mợ biết, dù cháu không có bố mẹ thì cũng chẳng tới lượt mợ vung tay múa chân trước mặt cháu! Cháu lớn tới bây giờ, cũng đã sắp 18 tuổi rồi nhưng mợ và cậu, hai vợ chồng cậu mợ có từng cho cháu quần áo mặc hay là cho cháu tiền sinh hoạt gì không? Hai người đã nuôi cháu được ngày nào hay chăm sóc cháu được một ngày nào chưa?”
Tô Vận Thông và La Hiểu nhìn cô với vẻ không thể tin nổi, hoàn toàn không ngờ cô dám nói chuyện với bọn họ như thế, nhưng còn chưa kịp phản ứng thì Tề Tiểu Tô đã nói tiếp: “Lại nói tới chuyện trưa ngày hôm nay, được, vậy chúng ta tính toán một lần luôn. Cậu mợ muốn mời khách, muốn nịnh bợ người khác, muốn vội vàng đi lấy lòng người ta, muốn mặt dày đi cầu xin người ta giúp đỡ, vâng, cháu chẳng ngăn cản chuyện này đâu. Nhưng cậu mợ lại muốn ông ngoại cháu lớn tới ngần này tuổi rồi còn phải giúp cậu mợ đi mời rượu người khác, muốn ông không màng tới sức khỏe của mình mà đi nịnh nọt người khác uống rượu đế, cháu nói cho cậu mợ biết CHÁU-KHÔNG-ĐỒNG-Ý! Giờ cháu nói rõ luôn, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, nếu sau này cháu biết cậu mợ còn dám làm loại chuyện như thế thì cháu sẽ khiến cậu mợ biến ra khỏi Tô gia, biến khỏi cái thành phố D này đấy!”
Một loạt lời nói vô cùng mạnh mẽ đã khiến tất cả mọi người kinh hãi.
Trong sân hoàn toàn yên tĩnh.
Tô Vận Thông và La Hiểu sợ ngây cả người, cũng giận tới cực điểm, còn ông ngoại Tô thì đã bình tĩnh lại, nhìn về phía vợ chồng đứa con trai cả của mình.
Hà Mỹ Tú lập tức tránh ra hai bước, kéo giãn khoảng cách với vợ chồng Tô Vận Thông.
Chuyện về Tề Tiểu Tô, Tô Vận Đạt đã nói qua với cô rồi, cô đang nghĩ hiện giờ Tề Tiểu Tô có khí thế này là nhờ có Nghiêm lão chống lưng cho.
Loại dân chúng nhỏ như bọn họ sao có thể đối đầu với tập đoàn Lập Hoa được chứ?
Tô Á Thiên nhìn bố mẹ, tức giận nói: “Bố mẹ, hai người mau xin lỗi chị của con ngay!”
“Con, con điên rồi! Bố mẹ mà phải xin lỗi nó à?” Tô Vận Thông đã khôi phục lại tinh thần, lửa giận ngập trời, chỉ thẳng vào Tề Tiểu Tô: “Bố nhìn đi, bố nhìn đi, bố, giờ bố vẫn còn muốn che chở nó đúng không? Đúng là vô pháp vô thiên! Mày nghĩ Tô gia là của mày, thành phố D là của mày chắc?”
“Tô gia không phải của cháu, thành phố D cũng chẳng phải của cháu, nhưng mà cậu có muốn thử xem, xem cháu có làm được không không?” Tề Tiểu Tô lạnh lùng nhìn ông ta, “Hôm nay tâm trạng của cháu không tốt, cậu cứ tiếp tục nói thử xem.”
Tô Vận Thông định nói tiếp thì Tô Á Thiên đã hét lên: “Bố! Chị của con đã sắp xếp xong chuyện đi học cho con rồi!”
Lời này chẳng khác nào một tiếng sét giáng thẳng xuống khiến bọn họ sững cả người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.