Tề Tiểu Tô biết lúc trước Thạch Quỷ có bàn với Chúc Tường Đông về chuyện khai thác khoáng sản ở núi sau thị trấn Minh Quang rồi.
Thạch Quỷ vốn định chen chân vào tranh giành, nhưng một mình lão thì không đủ tư cách, nên mới muốn kéo Chúc Tường Đông vào. Tề Tiểu Tô tin rằng ít nhiều gì Chúc Tường Đông cũng đã thấy động lòng, dù sao giờ thời thế đã khác, kể cả có tiếp tục làm xã hội đen, thì họ cũng cần có sự nghiệp khác quang minh chính đại hơn.
“Chúc lão đại, không giấu gì anh, tôi đã đưa người ra núi Hậu Sơn khảo sát kỹ càng. Đúng là ở đó có mỏ phỉ thúy, nhưng số lượng không nhiều, nếu đầu tư một lượng lớn nhân lực vật lực và tiền bạc vào khai thác thì sẽ không có lợi gì.”
“Ồ? Người mà em đưa tới đó...” Chúc Tường Đông ngập ngừng một chút rồi nói: “Lẽ nào là người bạn mà em gọi là Thiếu soái kia sao?”
Tề Tiểu Tô sửng sốt.
Hắn lại nói tiếp: “Ngay như lần này, cũng chính là thủ đoạn của anh ta, đã đánh một chiêu cực đẹp ngay trong hệ thống giám sát của Cục Cảnh sát đúng không?”
Cứ để hắn nghĩ thế cũng được, dù sao cũng không thể để lộ Hệ thống ra.
Tề Tiểu Tô gật đầu.
“Xem ra, vị Thiếu soái đó quả là một nhân tài. Quan hệ của em với anh ta là thế nào?” Đột nhiên Chúc Tường Đông lại hỏi một câu như vậy.
Câu hỏi này khiến Tề Tiểu Tô sững sờ như sét đánh, quan hệ giữa cô và anh ấy sao?
“Cứ trả lời thẳng với hắn đi.” Thiếu soái đứng trong không gian nói.
Tề Tiểu Tô rất muốn lườm anh một cái ngay lập tức, lại nghe anh bổ sung thêm: “Là quan hệ yêu đương.”
“Chỉ là bạn bè thôi.” Cô buột miệng nói.
Sau đó, mặt Thiếu soái lập tức lạnh đi.
“Tề Tiểu Tô, em chết chắc rồi.” Anh lạnh lùng nói.
Chúc Tường Đông nhìn cô: “Chỉ là bạn bè thôi sao?”
“Em dám ừ một tiếng thử xem.”
Có người này trong không gian, ngay trong đầu cô, Tề Tiểu Tô cảm thấy sớm muộn gì mình cũng phát khùng mất. Sau này cố gắng hạn chế không để anh ấy trong không gian, càng ít càng tốt, chứ cứ như thế này làm sao cô nói chuyện tử tế được?
Chúc Tường Đông nhìn Tề Tiểu Tô, chờ câu trả lời của cô, lại thấy cô nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt biến đổi, nhưng không hé răng câu nào.
Tề Tiểu Tô nhận thua thật.
Nghe câu đe dọa bình tĩnh của Thiếu soái, cô lại không dám ừ hử tiếng nào nữa.
“Tôi hiểu rồi.” Chúc Tường Đông khẽ cười.
Cuộc đối thoại của hai người này khiến Chúc Tường Viêm và Báo ngồi bên cạnh vùi đầu ăn cơm nãy giờ buồn bực chết đi được. Vừa rồi tâm trạng của họ cứ treo lên theo từng câu Chúc Tường Đông hỏi quan hệ của Tề Tiểu Tô và Thiếu soái là gì, sau đó lại rơi tõm xuống theo sự im lặng của Tề Tiểu Tô.
Thấp tha thấp thỏm.
Mồm Báo đầy thịt, không khỏi nhồm nhoàm nói: “Chắc chắn người đó không ngon lành như anh Đông của chúng tôi đâu, cô Tề này, thôi cô đừng yêu anh ta nữa, yêu anh Đông nhà chúng tôi đi!”
Chúc Tường Viêm cũng khuyên nhủ: “Đúng thế, Tiểu Tô này, tôi cực thích cô làm chị dâu tôi ấy chứ.”
Tự dưng nói cái quái gì thế này!
Vốn Chúc Tường Đông cũng đã nói gì đâu, rốt cuộc hai người này chen vào khuyên cái con khỉ gì chứ?! Tự dưng nhảy vào nói thế này làm cô ngại ngùng chết đi được.
“Các chú im ngay! Lo ăn đi!”
Chúc Tường Đông bốc một nắm đậu tương ném sang.
Tề Tiểu Tô thở phào một hơi, ngay khi cô cho rằng hắn đang giải vây giúp cô, thì Chúc Tường Đông lại quay sang nhìn cô như cười: “Nhưng mà, họ nói cũng không sai. Tề Tiểu Tô, em có thể cân nhắc về tôi một chút không.”
Tề Tiểu Tô hóa đá.
Trong không gian, đột nhiên Hệ thống Tiểu Nhất cảm thấy vận hành thật khó khăn.
Ôi chà chà, khí lạnh của Thiếu soái mạnh mẽ quá, sắp đóng băng cả nó luôn rồi này!
Thiếu soái, ngài phải cố lên chứ, có người ngang nhiên muốn cướp phụ nữ của anh kìa!
Bữa cơm này, Tề Tiểu Tô ăn mà toát mồ hôi lạnh ròng ròng, cuối cùng lúc ra về, cô gần như chạy trốn vậy, kéo cửa xe taxi rồi chạy biến đi như làn khói.
“Tìm chỗ nào đó cho anh ra, em đi ăn cơm cùng anh.”
Lời nói của Vệ Thiếu soái khiến Tề Tiểu Tô lại toát mồ hôi lạnh. Thiếu soái à, anh dám chắc là anh muốn ra để ăn cơm trưa chứ không phải ra để tính sổ gì với cô sao?
Tề Tiểu Tô rất muốn nói, mình hoàn toàn vô tội mà. Kiếp trước cô thực sự không hề có duyên gì với đàn ông, cũng chẳng có số đào hoa chút nào, nên trên phương diện này, cô thực sự rất chậm hiểu, càng không có kinh nghiệm ứng phó với mấy vấn đề ngượng ngùng thế này bao giờ.
Nếu cô và Vệ Thường Khuynh đang yêu nhau thật, có khi cô còn dễ ăn nói một tí, tiếc là...
“Nhớ phải đặt phòng riêng.” Thiếu soái lại bổ sung thêm một câu.
Sau khi Tề Tiểu Tô tìm một nhà hàng trang nhã, đặt một phòng riêng nhỏ xong, cô mới hiểu rõ Thiếu soái muốn ngồi phòng riêng là để làm gì.
Vệ Thường Khuynh vừa chui từ trong không gian ra, nhìn Tề Tiểu Tô cũng không nói năng câu gì. Cứ nhìn cô chằm chằm khiến trong lòng cô vô cùng chột dạ, chỉ muốn lùi về sau: “Em… em đi toilet chút đã.”
Vừa dứt lời, một bàn tay như gọng kìm sắt đã giữ chặt lấy cổ tay cô, kéo cô về phía trước một cái, cô lập tức bổ nhào vào lòng anh.
Anh giữ lại cằm cô, nâng mặt cô lên, còn mình thì cúi đầu nhìn cô: “Trêu hoa ghẹo bướm, quan hệ giữa chúng ta là bạn bè thôi sao?”
“Em trêu hoa ghẹo bướm bao giờ?” Tề Tiểu Tô cảm thấy mình chẳng có gì phải sợ sệt cả, đã bảo phải phản kháng cơ mà? “Hơn nữa, lẽ nào em có thể nói với anh ta rằng quan hệ của anh và em là thủ trưởng và thân binh sao? Anh là Thiếu soái còn em là tiểu binh...”
“Tiểu binh Tề Tiểu Tô.” Anh chợt nghiêm mặt gọi cô.
Tề Tiểu Tô sững sờ đáp: “Có.”
“Bây giờ bản Thiếu soái nghiêm túc nói cho em biết, bản Thiếu soái tức giận lắm rồi. Vì thế, bản Thiếu soái muốn hôn em.”
Tề Tiểu Tô còn chưa kịp hiểu gì, một bóng râm đã phủ xuống, sau đó, đôi môi ấm áp của anh đã bao bọc lấy môi cô.
Giống như cả một chùm pháo hoa nở rộ trên không trung, đến khi rơi xuống chỉ còn một mảng trắng mênh mông.
Đầu Tề Tiểu Tô lập tức ngừng hoạt động.
Hơi thở của anh rất cuồng nhiệt, giống như một bình rượu ủ lâu năm, khiến cô lập tức say túy lúy.
Còn Vệ Thường Khuynh lại cảm thấy cô rất mềm, rất mềm, giống như một miếng chocolate sữa sắp tan chảy vậy, vì nụ hôn của anh mà nhanh chóng tan vào trong miệng anh, rất thơm, rất ngọt, rất mềm, rất trơn mịn, khiến anh không nỡ buông ra, chỉ muốn nếm mãi nếm mãi.
Toàn thân cô như muốn trượt cả xuống vì không đứng nổi nữa rồi. Cánh tay anh mạnh mẽ giữ chặt lấy cô, ôm chặt cô vào lòng, chặt tới mức cứ như hai người đã nhập thành một thể vậy.
“Ba phút bốn mươi mốt giây…”
Hệ thống Tiểu Nhất lẳng lặng tính thời gian.
Nãy giờ nó vẫn im lặng không nói gì, lỡ đột nhiên lên tiếng làm Tề Tiểu Tô bừng tỉnh, rồi làm hỏng chuyện tốt của Thiếu soái, sau này chắc chắn Thiếu soái sẽ lại đe dọa tống nó về xưởng sản xuất để tái tạo mất thôi.
Nhưng Thiếu soái à, ngài hôn cũng hơi lâu rồi đấy!
Mỗi lần Vệ Thường Khuynh rời môi Tề Tiểu Tô ra, muốn kết thúc nụ hôn này, thì anh lại nhìn thấy rèm mi dài khép hờ của cô hơi run rẩy, còn cả đôi môi đỏ tươi rất gợi cảm kia nữa, nên lập tức không kìm được, lại cúi xuống hôn tiếp.
Cứ thế, hết lần này đến lần khác, rồi không thể nào kết thúc nổi nụ hôn này.
Trước đây anh không hề biết rằng, cảm giác hôn một người con gái lại tuyệt vời đến vậy, thực sự quá tuyệt vời, còn khiến anh thoải mái hơn cả đánh thắng mấy trận chiến liên minh các hành tinh.
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên, Tề Tiểu Tô giật mình bừng tỉnh, đối diện với ánh mắt nóng bỏng của anh, mặt cô bỗng chốc đỏ ửng lên như sắp chảy ra máu vậy.
Hừ! Tức chết đi được, đã bảo phải phản kháng cơ mà?!
Thế mà cô lại đắm chìm trong nụ hôn của anh không thể nào thoát ra được như vậy.
Tề Tiểu Tô ôm chặt lấy môi mình.
Nhân viên phục vụ không thấy ai trả lời bèn đẩy cửa bước vào, lại thấy ngay hai người đang ôm chặt lấy nhau, khiến cô ta kinh ngạc a lên một tiếng, vô cùng ngại ngùng quay đầu muốn chạy ra ngoài.
Tề Tiểu Tô vội gọi giật lại: “Quay lại! Tôi muốn gọi món!”