Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 263: Anh ấy có đường của anh ấy




Bữa cơm này không ăn được nữa rồi.
Tề Tiểu Tô cũng không hy vọng sẽ có cả đống cảnh sát, bộ đội đến bắt cô. Đến lúc đó, chắc chắn sẽ khiến ông bà ngoại hôm qua đã bị sốc nặng vì chuyện của Tô Vận Đạt lại bị sốc thêm lần nữa mất.
Không giải quyết chuyện này thì cô cũng không thể quay về với công việc và cuộc sống bình thường được.
“Em muốn tự đến Cục Cảnh sát.” Sau khi kéo Vệ Thiếu soái ra một góc nói rõ với anh, Tề Tiểu Tô mới giận dữ nói.
Mấy kẻ đó bắt nạt người ta quá đáng, cô cũng không muốn cứ phải trốn chui trốn lủi mãi nữa, đối mặt với nhau luôn đi.
“Cách của em rất hay, cứ đến thẳng đó đi.” Vệ Thiếu soái xoa đầu cô ủng hộ.
Lúc này Hệ thống Tiểu Nhất mới nói: “Thiếu soái không tiện xuất hiện, ở đó có người của quân đội, nếu anh ấy vẫn muốn dùng thân phận Tướng quân trong quân đội để tiếp tục sinh sống ở đây, thì hiện giờ anh ấy không thể xuất hiện được.”
Tề Tiểu Tô cũng hiểu rõ điều đó.
Tất nhiên, Hệ thống có thể lẻn vào Hệ thống của quân đội, ngụy tạo cho Thiếu soái một thân phận trong đó, nhưng chiêu này chỉ có thể lừa được mấy người ở cơ sở mà thôi. Còn Đỗ gia, vẫn có thể nói là một gia tộc cốt cán, hiện giờ vẫn còn một số người nhà họ đang đương chức trên thủ đô. Hơn nữa, năm xưa lão Đỗ cũng là một nhân vật gớm mặt, hiện giờ trong quân đội và chính trị cũng chỉ có mấy nhà đó là hiển hách, làm gì có nhà nào mà ông ta không biết? Nên lớp vỏ ngụy tạo đó sẽ bị xé rách ra ngay. Trừ phi Vệ Thường Khuynh còn có được một thân phận khác hỗ trợ cho anh.
Cô nhìn Vệ Thường Khuynh.
Vệ Thường Khuynh hiểu ý cô. Sắc mặt anh trở nên rất nghiêm túc, ánh mắt cũng rất chân hành. Anh chăm chú nhìn Tề Tiểu Tô.
Nhìn anh thế này, đột nhiên tim cô lại đập nhanh hơn, cô chỉ có thể lặng lẽ tụng trong đầu: Đừng để bị sắc đẹp mê hoặc. Đến cuối cùng, cái người tới từ tương lai đó rồi sẽ ra đi thôi!
Chỉ tự nhủ như vậy, tim cô mới có thể bình tĩnh lại.
“Tiểu Tô, anh không muốn làm một thương nhân, hoặc nhân viên công ty, nhân viên văn phòng, hay bất cứ thân phận gì khác để ở bên em. Vì con đường mà em đi chắc chắn sẽ không hề bằng phẳng, những thân phận đó rất khó để bảo vệ em an toàn.”
Tề Tiểu Tô hiểu ý của anh, nhưng lại không giải thích nổi.
Như vậy anh còn có thể xuất hiện với thân phận nào nữa? Hiện giờ anh vốn cũng là dân sống chui không có hộ khẩu, không có thân phận rồi.
“Lúc trước anh đã chọn sẵn con đường mà mình muốn đi. Còn nữa, bây giờ, anh sẽ phải nỗ lực đi giành lấy thân phận mà anh muốn. Vì thế, sẽ có một khoảng thời gian em phải đối mặt với phong ba bão táp một mình. Em có sợ không?”
“Thiếu soái, anh đừng cảm tính như thế được không?” Tim Tề Tiểu Tô run lên, nhưng để giấu đi sự cảm động của mình, cô đành khoa trương ôm ngực xoa cánh tay, ra vẻ mình sắp nổi da gà đầy người rồi.
Vệ Thường Khuynh không khỏi gõ đầu cô một cái.
“Nghe này, nhớ kỹ, bất kể là chuyện gì em đều có thể để Hệ thống giúp em, hiểu chưa? Nếu Hệ thống cũng không giúp được thì gọi điện thoại thẳng cho anh, không cho phép em đi nhờ mấy gã đàn ông khác. Em có người yêu, chính là bản Thiếu soái đây!”
Nghe họ nói có việc phải đi, tuy ông bà ngoại thất vọng nhưng cũng không nói gì, chỉ nói lần sau có cơ hội sẽ lại uống với Vệ Thường Khuynh mấy ly.
Sau khi lên taxi, Tề Tiểu Tô bật máy, gọi điện thoại cho Úc Hà Tâm.
Mặt Úc Hà Tâm chợt đầy vẻ đắc ý.
Con nhãi ranh này, không chịu nổi nữa phải tới cầu xin cô ta rồi đúng không?
Muốn đấu với cô ta à, còn non và xanh lắm.
Lúc này, Úc Hà Tâm cũng đã quên luôn chuyện lần đầu gặp nhau, cô ta còn tự cho mình là chị gái thân thiết, muốn tạo ấn tượng tốt với Tề Tiểu Tô từ lâu rồi.
“Đội trưởng Úc, tôi là Tề Tiểu Tô.”
“Tiểu Tô à, thật ra chị cũng không muốn…”
Úc Hà Tâm còn chưa nói hết lời, Tề Tiểu Tô đã ngắt lời cô: “Giờ tôi đang trên xe, sắp đến Cục Cảnh sát, là nơi mà đội trưởng Úc đang công tác ấy. Lát nữa nếu có gì thất lễ, mong đội trưởng Úc lượng thứ.”
Nói xong, Tề Tiểu Tô cúp luôn điện thoại.
Hiện giờ thực ra Úc Hà Tâm đã ngồi lên xe cảnh sát đi về phía Tô gia ở thành Bắc rồi. Nghe cô nói vậy, cô ta chợt cảm thấy có gì đó không ổn, liền nói: “Quay lại, quay lại, quay về Cục!”
Cô ta có thể nghe ra được, Tề Tiểu Tô không nói đùa. Tuy không được tiếp xúc với Tề Tiểu Tô nhiều, nhưng ít nhiều gì cô ta cũng hiểu Tề Tiểu Tô một chút. Con bé đó không phải dạng người sẽ nói đùa như vậy.
Vì thế, lần này Tề Tiểu Tô thực sự sẽ đến Cục. Chuyện thất lễ… con bé đó sẽ gây ra chuyện gì thất lễ sao?
“Chúc lão đại, người của các anh còn ở thành phố D đúng không?”
Tề Tiểu Tô lại gọi điện thoại cho Chúc Tường Đông. Vệ Thường Khuynh ngồi cạnh cô không khỏi tức tối vò mái tóc ngắn của cô rối bù lên.
Vừa rồi anh nói thì nói vậy, nhưng hiện giờ anh cũng không xuất hiện được, mà có xuất hiện thì cũng chỉ có mình anh. Làm sao cô có thể trông chờ anh sẽ giúp cô lật đổ cả cảnh sát và quân nhân trong quân khu của thành phố D được chứ?
Hơn nữa, giữa cô và Chúc Tường Đông vốn cũng có quan hệ hợp tác, mà phần lớn chuyện này là do hắn gây ra. Như vậy, làm sao cô có thể để yên cho hắn trốn tránh thảnh thơi, còn mình cô lại gánh hết tội vạ được. Phải bắt hắn làm chút gì đó chứ?
Thật ra Vệ Thiếu soái cũng biết điều này, thế nên mới chỉ vò đầu cô rối bù chứ không ngăn cản.
“Người của cảnh sát đã đến phần giao lộ giữa thành Nam và thành Bắc rồi, đang quay đầu lại.” Toàn bộ hệ thống giao thông của thành phố D đều nằm dưới sự khống chế của Hệ thống Tiểu Nhất, lại theo dõi cả điện thoại của Úc Hà Tâm nữa, nên nó có thể biết rõ vị trí của mấy người đó, liên tục báo cáo.
“Vẫn còn chút thời gian, Thiếu soái, đi mua điện thoại cho anh nhé.”
Vệ Thường Khuynh chợt thấy rất ấm lòng.
Tuy trái tim cô nhóc này vẫn bài xích anh, nhưng trên thực tế, cô rất quan tâm đến anh. Vừa nãy anh nói với cô rằng muốn đi thực hiện kế hoạch của mình, muốn giành lấy thân phận mà anh muốn, cô không hỏi gì nhiều, nhưng đã âm thầm suy nghĩ chuẩn bị đầy đủ đồ đạc cho anh rồi.
Tiền, anh có thể kiếm được, chỉ cần có Hệ thống, anh muốn kiếm tiền cũng không phải vấn đề gì. Nhưng hiện giờ anh và Hệ thống đã không thể liên lạc với nhau được nữa, nên chắc chắn vẫn phải cầm chút tiền của cô.
Sau này, anh sẽ trả lại cô gấp trăm nghìn lần, ngay cả chính mình, anh cũng trao cả cho cô.
“Không vội, lát nữa anh sẽ ở trong không gian chờ em, lo liệu mọi việc xong, em lại đi mua đồ với anh. Sau đó anh sẽ phải đi.”
Nghe anh nói đến từ “đi”, trong lòng Tề Tiểu Tô chợt cảm thấy hơi buồn bã, lập tức ép mình phải nghĩ sang chuyện khác.
“Cũng được.”
Nếu anh có thể đi được, cũng là chuyện tốt cho cô. Chưa biết chừng anh sẽ gặp được một cô gái tốt hơn, sẽ không quyến rũ dụ dỗ cô nữa thì sao? Chưa biết chừng chính cô cũng sẽ quên ngay chút tình cảm dành cho anh đó thì sao?
Đến lúc ấy, cô sẽ không phải khổ sở ép mình bảo vệ trái tim thật chặt nữa.
Ừm, như vậy cũng tốt.
Trên đường đi, hai người không nói thêm câu nào, nhưng Tề Tiểu Tô lại nhận thêm mấy cuộc điện thoại, cũng gọi đi mấy cuộc. Xe nhanh chóng đến Cục Cảnh sát, ngừng lại ở địa điểm đã định sẵn. Cô xuống xe, tìm chỗ kín đáo cho Thiếu soái vào không gian, còn mình thì đi gặp đám người La Thanh Đức.
“Cô Tề, nhìn thấy cô thế này là tốt rồi!”
Nhìn thấy cô, La Thanh Đức suýt bật khóc.
Anh ta và Cung Thắng vốn đến thành phố D để bảo vệ cô, kết quả là một người thì vào viện, một người lại mất dấu của cô, suýt nữa bị Chúc lão đại đập chết. Nếu Tề Tiểu Tô thực sự xảy ra chuyện gì đó, thì chính La Thanh Đức cũng không tha thứ được cho mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.