Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 226: Nhất định phải đi vào - Vô cùng lo lắng




“Ở đây! Tao thấy cửa động rồi!”
Có người kêu lên với giọng mừng như điên.
Mọi người lập tức chạy vọt về phía đó thì nhìn thấy một cửa hang đủ rộng cho hai người cùng vào, cao khoảng hai mét.
Ngoài cửa hang cực kỳ lộn xộn, thoạt nhìn đúng như là do một vụ nổ gây ra, ánh đèn pin chiếu vào không được xa nên bọn họ cũng không biết hang này sâu tới mức nào.
Nhưng ngoài cửa hang có không ít dấu chân hỗn độn, rõ ràng đám người lão Năm có ra vào từ nơi này, bọn họ không tìm sai.
Hơi thở của đám người này đều trở nên dồn dập, nặng nề, thậm chí còn có người nuốt nước bọt ừng ực.
“Các anh em, cơ hội phát tài của chúng ta tới rồi.” Gã được gọi là anh Ngưu kia cũng nói với vẻ căng thẳng.
Trong tay họ, ngoài đèn pin thì còn có xẻng và thuổng, mỗi người đều cầm một cái.
“Nói rõ trước nhé, chúng ta là một đội, phải đoàn kết, đá cũng không nhỏ đến mức mỗi người đều có thể mang một tảng đá ra ngoài, vậy nên chúng ta phải hợp tác, phải đồng tâm hiệp lực mang chúng ra. Đến lúc tách ra được phỉ thúy, bán được tiền thì chúng ta sẽ cùng chia, mọi người có ý kiến gì không?”
“Anh Ngưu, bọn em nghe theo anh, không có ý kiến gì!”
“Đúng thế, đều nghe anh Ngưu, bọn em không có ý kiến gì hết.”
“Vậy là được rồi, đừng có để tí nữa lại tranh giành lẫn nhau, ai mà làm vậy thì đừng trách tao không báo trước.”
“Không đâu, không đâu.”
“Vậy tốt, nghe tao sắp xếp, Tiểu Lợi, Tiểu Quang, hai đứa chúng mày ở ngoài cửa hang canh chừng, có chuyện gì thì gọi bọn tao. Những thằng khác theo tao vào trong.”
Tề Tiểu Tô đứng sau một cái cây cách đó không xa, nhíu mày nhìn sang bên kia.
“Cô Tề, bọn họ đều vào hết rồi, giờ chúng ta phải làm sao?” Cung Thắng chau mày, anh ta không ngờ lại có nhiều người như thế, hơn nữa ai cũng cầm thuổng và xẻng trong tay, còn họ chỉ có ba người, có đánh cũng chẳng khác nào trứng chọi đá, phải đánh thế nào đây?
Chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn bọn chúng ăn cắp quặng ư?
Bọn họ đều nhìn Tề Tiểu Tô.
Tề Tiểu Tô vừa nóng lòng lại vừa vô cùng bực bội.
Lúc này, không phải cô tiếc xót đám phôi đá kia, không phải cô sợ bọn họ lấy phôi đá đi, mà là cô sợ bọn họ sẽ dùng tới thuốc nổ.
Nhìn cửa hang đó, lòng cô thấy lạnh toát.
Không biết chỗ này bị nổ lúc nào, nếu là trước khi Thiếu soái nói năng lượng bị hao mòn, thì anh ấy sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu xảy ra sau đó thì sao?
Nếu xảy ra sau đó thì cũng khó mà nói chắc được là anh ấy có xảy ra chuyện gì hay không.
“Chúng ta phải ngăn cản bọn họ.” Giọng cô lạnh như băng.
Nhất định phải ngăn bọn họ lại. Vì không ai biết tình hình trong kia như thế nào, bọn họ nhiều người như thế, nếu tiếp tục đào liệu có làm cho núi sụp xuống lần hai hay không? Phải biết rằng, lúc trước Thiếu soái vẫn luôn ở trong đó nên bên trong nhất định có một khoảng trống, còn chưa biết khoảng trống đó được chống đỡ như thế nào, cũng không biết nó còn có thể chống đỡ được bao lâu.
Nếu như lúc trước chưa bị nổ sụp mà giờ lại bị đám người này đào loạn lên rồi sụp xuống thì sao?
Vì thế, nhất định phải ngăn cản bọn họ, vì bảo vệ Thiếu soái.
“Lúc này ra ngoài quá nguy hiểm.” La Thanh Đức muốn ngăn cô lại. Nhiệm vụ lớn nhất của bọn họ là bảo vệ Tề Tiểu Tô, nếu cô xảy ra chuyện gì thì sẽ khó mà ăn nói với Chúc Tường Đông, có khi bọn họ còn bị phạt nặng ấy chứ.
“Tôi nhất định phải ngăn bọn họ lại.” Tề Tiểu Tô nghiến răng rồi hỏi Hệ thống Tiểu Nhất trong đầu: “Có cách nào không?”
Hệ thống Tiểu Nhất đáp: “Có một cách, nhưng mà muốn thao tác cũng rất khó khăn.”
“Mau nói đi.”
“Bản Hệ thống có thể kết nối pin điện thoại của bọn họ, lượng điện đủ để đánh ngất một người.”
“Những người đó đều mang theo điện thoại di động, nhưng cô có thể lấy được điện thoại của bọn họ ra không? Hơn nữa, quá nhiều người, phương pháp này cùng lắm chỉ có thể đánh ngất được năm người mà thôi.”
Chủ yếu nhất là vì nơi này là núi hoang, không có sơ hở gì có thể lợi dụng, nó là đồ công nghệ cao thì cũng chỉ là Hệ thống, đương nhiên chỉ biết dựa vào năng lượng và mạng Internet mà thôi.
Tề Tiểu Tô lấy điện thoại của mình ra, vừa nhìn vừa cố gắng động não suy nghĩ.
“Cô Tề, chúng ta có nên để điện thoại ở chế độ yên lặng trước không? Lỡ lát nữa nó đổ chuông.” Lời của Cung Thắng như một tia chớp xẹt qua trong đầu Tề Tiểu Tô.
Cô lập tức nói với Hệ thống Tiểu Nhất: “Tôi nhớ ra rồi! Âm thanh, có phải cậu có thể lợi dụng âm thanh không?” Cô vội vàng giải thích, “Trước kia tôi xem tin tức thấy có nói rằng âm thanh tăng tới một tần số nhất định có thể làm cốc thủy tinh vỡ nát. Có nhiều di động như thế, cậu có cách nào để tạo ra âm thanh siêu tần một lần không?”
Cái này cũng chẳng khác gì một lần tấn công.
Hệ thống Tiểu Nhất trầm mặc một chút rồi lại nói: “Trên lý thuyết thì có thể, nhưng âm thanh siêu tần có tính tấn công, cũng sẽ có nguy hiểm với Thiếu soái, bởi vì có thể sẽ làm mỏ quặng này sụp xuống.”
Chính bởi vậy nên nó không cho rằng có thể tiến hành được. Khi Hệ thống Tiểu Nhất được lập trình ra, điều đầu tiên là phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân một cách vô điều kiện, ở đây chính là mệnh lệnh của Vệ Thường Khuynh, điều thứ hai là ở bất kỳ đâu, xảy ra bất kỳ chuyện gì thì an toàn của chủ nhân vẫn là quan trọng nhất.
Cho nên, lúc đó nếu không phải chính Vệ Thường Khuynh ra lệnh bảo vệ Tề Tiểu Tô thì với thứ tự lựa chọn ưu tiên của nó, nhất định nó sẽ bảo vệ Vệ Thường Khuynh trước.
Tề Tiểu Tô thở dài một hơi, kéo sắp đứt cả tóc.
Lúc này, trong hang truyền ra những tiếng động không nhỏ, tiếng cào cuốc, tiếng hoan hô, còn có tiếng người nói cố lên, ngay cả bọn họ ở ngoài này cũng có thể nghe thấy.
Tề Tiểu Tô càng nôn nóng hơn.
“Cô Tề, hay là thế này đi, cứ chờ bọn họ mang đá ra ngoài rồi chúng ta hãy cướp lại được không?” Cung Thắng đưa ra kiến nghị. Hôm nay bọn họ tới đây khá vội vã nên không mang theo người, nhưng chờ đám người kia mang mấy cục đá ra rồi thì cướp lại cũng không khó.
Bọn họ đâu biết rằng lúc này Tề Tiểu Tô không hề để tâm tới mấy viên đá mà đang sợ bọn họ cứ đào thế sẽ làm cho hang sụp xuống.
“Các anh có cách nào đánh ngất hai kẻ bên kia mà không làm cho người bên trong biết không?” Cô hỏi.
“Chỉ giải quyết hai tên ở ngoài cửa kia thì không thành vấn đề.” Cung Thắng đáp.
“Được, vậy cứ giải quyết người trước đi, sau đó các anh mặc quần áo của họ vào.” Tề Tiểu Tô nói. Dù sao giờ cũng là buổi tối, ánh trăng lại rất nhạt, cho dù có đèn pin cũng không thể chiếu rõ mặt mũi, cũng sẽ không nhận ra người tới gần.
Hai người kinh hãi: “Cô Tề, cô định làm gì?”
Tề Tiểu Tô trầm mặt nhìn hai người: “Cung Thắng, La Thanh Đức, tôi muốn các anh hiểu rõ một chuyện này, tuy rằng các anh là do Chúc lão đại cho tôi mượn, tôi không biết Chúc lão đại lén ra lệnh cho các anh làm gì, nhưng các anh phải nghe theo tôi, nếu không tôi sẽ trả các anh lại cho Chúc lão đại. Cho dù tôi muốn làm gì, nếu các anh không thể hỗ trợ thì về đi.”
Cô làm gì có thời gian và tâm trạng để giải thích với họ nhiều như vậy chứ?
“Tiểu Tô, cô phải đi vào, phải vào thì bản Hệ thống mới có thể kiểm tra được xem Thiếu soái có ở nơi này không!” Hệ thống Tiểu Nhất lại nói.
Hiện tại xung quanh Thiếu soái đã không còn năng lượng, không liên hệ được, nhưng chỉ cần tới gần thì với năng lượng của Hệ thống Tiểu Nhất bây giờ cũng đủ cho nó kiểm tra xem Thiếu soái có ở đây không?
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ vào!” Tề Tiểu Tô đáp.
Cung Thắng và La Thanh Đức lặng lẽ tới gần bên kia, hai người đồng thời ra tay đánh lén hai gã đàn ông kia. Hai tên đó còn chưa kịp rên một tiếng đã hôn mê bất tỉnh, bị bọn họ kéo đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.