Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn

Chương 42: Giấc mộng chế tạo mỹ nhân đệ nhất giang hồ (11)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Niêm Hoa Nhất Tiếu
Thất Nguyệt tức đến mức thở hổn hển, hơn nửa ngày sau mới bình tĩnh lại. Cô phát hiện ra bản thân ít nhiều sẽ bị tính cách của nguyên chủ ảnh hưởng, ví dụ như Lý Mẫn Nhi sẽ tức giận khi Lý mẫu xuất hiện, mà hiện tại thời điểm cảm xúc bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là lúc bị Thượng Quan Vân Mộng nhục nhã. Chỉ cần nhìn thấy hắn, lửa giận trong người sẽ lập tức bốc cháy.
"Đáng đời, ai kêu miệng hắn tiện." Thất Nguyệt hừ một tiếng, cầm lên y thư bên cạnh, tiếp tục nghiên cứu.
Kể từ đó, những ngày tháng bi đát của Thượng Quan Vân Mộng chính thức mở ra.
*** Cảnh 1 ***
Thượng Quan Vân Mộng đang chìm trong giấc ngủ, đột nhiên cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa rầm rập, sau đó nhanh chóng bị mở ra. Thu Đào mang theo bộ dáng ngái ngủ tiến vào, truyền đạt chỉ thị, tiểu thư muốn rửa mặt bằng sương sớm vào sáng mai. Đáng thương cho Thượng Quan Vân Mộng, bị áp bức tới mức chỉ muốn lao đi bắt người kia ngay lập tức.
Thượng Quan Vân Mộng nghiến răng nghiến lợi, con mẹ nó, muốn rửa mặt bằng sương sớm, vậy ít nhất phải thu được non nửa chậu sương. Nhưng làm thế nào để thu được sương, Thu Đào mặc kệ, dù sao làm không xong tiểu thư sẽ trừ lương, cứ để Thượng Quan Vân Mộng tự mình xoay sở đi thôi. Nàng dụi dụi hai mắt, quay về phòng tiếp tục ngủ, để lại Thượng Quan Vân Mộng một mình buồn bực muốn chết, không biết khi nào trời mới có sương.
Một đêm này, Thượng Quan Vân Mộng không ngủ, ngồi xổm ở chỗ đất hoang uy muỗi, chỉ sợ bỏ lỡ mất một giọt sương.
Kết quả, sáng sớm Thất Nguyệt đi "không cẩn thận", trượt chân té ngã, nửa chậu sương hắn vất vả góp nhặt đổ lênh láng, toàn bộ công sức coi như đi tong.
Vết thương cũ của Thượng Quan Vân Mộng lập tức tái phát, trực tiếp phun ra một ngụm máu.
*** Cảnh 2 ***
Thượng Quan Vân Mộng đang nhóm củi trong bếp. Thu Đào tới thông tri, tiểu thư nói hôm nay muốn ăn sủi cảo vị rau hẹ nhưng nhân không có rau hẹ.
Thượng Quan Vân Mộng chỉ cảm thấy đầu tóc của mình đều bị lửa giận bốc lên làm cho dựng ngược. Con mẹ nó, phương pháp tra tấn người thật hay ha, đéo có rau hẹ thì đào đâu ra vị rau hẹ?
Thu Đào nhìn hắn thương tiếc, nhưng chẳng thể giúp được gì, để lại một mình Thượng Quan Vân Mộng loay hoay tự tìm cách giải cái nan đề.
Nếu đây là thời hiện đại, Thượng Quan Vân Mộng tuyệt đối có thể coi như Edison*. Hắn đã nghĩ ra một cách. Thời điểm làm vằn thắn**, cắt rau hẹ thành từng đoạn nhỏ dài, sau đó khi hấp sủi cảo***, cố ý để hở một đầu nhỏ, chờ đến lúc sủi cảo hoàn toàn chín mềm liền đem toàn bộ rau hẹ rút ra qua một đầu đã được để hở sẵn trước đó, như vậy món sủi cảo mới ra lò sẽ có vị rau hẹ nhưng lại không có nhân rau hẹ.
[*] Thomas Edison: nhà khoa học phát minh ra bóng đèn dây tóc làm bằng vonfram.
[**], [***] Vằn thắn, hay hoành thánh hoặc mằn thắn, là một món ăn có nguồn gốc từ Quảng Châu, Trung Quốc. Nhân vằn thắn làm từ thịt heo, hải sản và rau băm nhỏ, gói lại bằng vỏ bột mì rồi đem hấp chín. Sau khi hấp xong, vỏ bột mì chuyển màu trắng hơi trong cho phép nhìn thấy nhân bên trong. Viên vằn thắn còn được gọi là sủi cảo (水餃, thủy giảo), vằn thắn nhân tôm được gọi là há cảo (hà giảo).
Nguồn: Wikipedia
Tóm lại, vằn thắn, há cảo, và sủi cảo đều có cách làm tương tự nhau, nhưng cách ăn sẽ dẫn đến những tên gọi khác nhau. Về cơ bản chúng là một, nhưng cách bạn ăn sẽ quyết định tên gọi của nó. Cũng có thể những địa phương khác nhau sẽ có tên gọi khác nhau, ngoài ra, nhân bánh cũng quyết định tên gọi là gì.


Còn dưới đây là hình rau hẹ. Rau hẹ thường được dùng để thay thế cho hành:3 vị cũng chẳng có gì đặc sắc lắm, gần giống với tỏi.

Thượng Quan Vân Mộng vật lộn với sủi cảo một ngày trời, cuối cùng cũng hoàn thành. Hắn hưng phấn bưng một đĩa sủi cảo tới cho Thất Nguyệt.
Thất Nguyệt nghe hắn hưng phấn nói tới nói lui, sau đó xoạch xoạch miệng, "A, ta nhớ ra rồi, thật ra ta không thích sủi cạo nhân hẹ.".
Bệnh cũ của Thượng Quan Vân Mộng một lần nữa tái phát, phun ra một ngụm máu.
*** Cảnh 3 ***
Thu Đào mang theo nỗi khổ cắn rứt lương tâm tới truyền đạt lời của tiểu thư cho Thượng Quan Vân Mộng. Tiểu thư phát hiện Bách Hoa Cốc có rất nhiều tam diệp thảo (cỏ 3 lá), nghe người Hồ nói nếu có thể tìm thấy tứ diệp thảo (cỏ 4 lá) trong số vô vàn tam diệp thảo thì người đó nhất định sẽ gặp may mắn. Tiểu thư cảm thấy cô cũng là một người may mắn, vì vậy, cô muốn Đại Bạch đáng yêu giúp cô đi tìm tứ diệp thảo.
Thượng Quan Vân Mộng cảm thấy bản thân thật bất hạnh làm sao... Hắn quỳ rạp trên mặt đất tìm kiếm từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, cuối cùng cũng tìm thấy một cây tứ diệp thảo trong bụi cỏ. Quá mức vui mừng, Thượng Quan Vân Mộng bật khóc, hắn cảm thấy cho dù sau này có luyện thành Ma giáo thần công, hắn cũng sẽ không bao giờ vui mừng được như lúc này.
Thượng Quan Vân Mộng mang theo tấm lòng thành kính, dâng tận tay nhánh tứ diệp thảo cho Thất Nguyệt. Lúc này, Thất Nguyệt đang chơi đùa với thỏ, vì vậy cô lại "rất không cẩn thận" đánh rơi tứ diệp thảo xuống đất.
Thỏ con nhảy a nhảy a! Ô! Ở đây có một cọng cỏ thoạt nhìn thật ngon miệng. Ngay sau đó, thỏ con vô cùng vui vẻ gặm luôn mảnh tứ diệp thảo nhỏ bé.
Thượng Quan Vân Mộng hắn sống không còn gì để luyến tiếc. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy thà rằng tự sát còn hơn phải sống cùng với nữ nhân này.
******* 1 phút mặc niệm cho Giáo Chủ Đại Nhân *******
Chỉ trong chớp mắt, hai tháng đã trôi qua. Trong hai tháng này, trù nghệ* của Thượng Quan Vân Mộng đã tiến bộ một cách nhảy vọt, đặc biệt là khả năng thừa nhận đã được rèn luyện đến mức đao thương bất nhập. Thời gian đầu còn nhiều lúc tức đến hộc máu, nhưng sau khi bình tĩnh lại, hắn quyết mặc kệ tất cả sự khiêu khích của Thất Nguyệt, không hé một lời, kiên quyết giả dạng người câm. Bảo hắn làm gì hắn sẽ làm cái đó, nhẫn nhục chịu đựng. Loại chính sách "không chống cự" này của Thượng Quan Vân Mộng khiến Thất Nguyệt phát chán, cuối cùng quyết định không tìm hắn gây chuyện thêm nữa.
[*] trù nghệ: skill nấu nướng
Thượng Quan Vân Mộng cảm thấy quãng đời còn lại sẽ không có chuyện gì mà hắn không thể nhịn nổi, ngay cả con "yêu nữ" này mà hắn cũng có thể hầu hạ tốt thì còn gì mà không thể nhẫn?
Một ngày nọ, Thượng Quan Vân Mộng tiếp tục bận rộn với công việc bếp núc của mình. Kể từ sau khi hắn tới, hai ách nô mỗi ngày đều ăn không ngồi rồi, những công việc cơ bản hàng ngày đều do một tay hắn lo liệu. Hắn của hiện tại biết nấu cơm, giặt quần áo, biết nhặt rau, săn bắn, còn biết tưới cây, dọn dẹp nhà cửa. Việc nào cũng vô cùng "lành nghề". Nếu không phải hắn không có khả năng sinh con, thì với mười hạng toàn năng như vậy, Thượng Quan Vân Mộng hắn tuyệt đối có khả năng lưỡng tính đồng thể*. Một giáo chủ Ma giáo mà có thể làm được đến mức này, hắn cũng xem như "một đóa hoa" kì lạ chốn giang hồ.
Lúc Thượng Quan Vân Mộng đang lau mặt, Thu Đào bước vào phòng bếp.
Thu Đào nhìn Thượng Quan Vân Mộng. Hắn đội một chiếc khăn trùm đầu, trên người mặc một chiếc tạp dề, vẻ mặt nghiêm túc lau mặt. Thu Đào thở dài trong lòng, thật là làm bậy. Một Giáo chủ cao lãnh tốt đẹp biết bao lại bị tiểu thư dạy dỗ thành người đàn ông của gia đình.
"Tạm ngừng công việc một chút, tiểu thư gọi ngươi tới." Thu Đào nói với Thượng Quan Vân Mộng.
"Ừ, chờ ta một chút. Ta rửa sạch mặt trước đã." Thượng Quan Vân Mộng thành thạo đắp miếng vải lên mặt, rửa sạch tay, lau khô lại bằng tạp dề, sau đó đi theo Thu Đào rời khỏi phòng bếp.
Thu Đào lại thầm cảm khái một lần nữa, thói quen quả nhiên là một thứ đáng sợ. Mới ngày nào còn nổi điên khi nghe thấy hai chữ "tiểu thư", bây giờ lại có thể bình tĩnh như vậy. Chẳng lẽ bị ngược riết cuối cùng ngược thành thói quen chịu ngược?
Thất Nguyệt đã "chơi" Thượng Quan Vân Mộng đủ. Hôm nay gọi hắn tới, chủ yếu là vì chính sự, cô muốn học cầm kì thi họa.
Giang hồ đệ nhất mỹ nhân sao lại có thể thất học cơ chứ?!! Nhưng thực chất, nguyên chủ Thủy Phong Khinh quả thực thất học, có thể hiểu được tên của bản thân đã coi như không tệ rồi. Nguyên nhân của chuyện này lại phải nói đến Thủy lão thái thái, bà luôn cho rằng nữ tử không tài mới là đức. Nếu dựa theo lời này mà nói, Thủy Phong Khinh là một người có đức. (éo có tài)
Thất Nguyệt không phải kẻ thất học, nhưng tất cả những văn tự mà cô được học đều là chữ giản thể. Cô có thể nhận ra chữ phồn thể, nhưng hoàn toàn không có khả năng viết loại chữ này, viết đã khó, càng không nói đến chuyện muốn dùng bút lông mềm oặt để viết còn khó hơn. Thất Nguyệt tự mình luyện chữ mấy ngày nhưng vẫn chẳng thể nào bước vào giai đoạn nhập môn, mà Thu Đào thậm chí còn không bằng cô, vì vậy cô chỉ có thể đánh chủ ý lên người vị giáo chủ đại nhân nào đó.
Thượng Quan Vân Mộng chính xác là một tuyển thủ toàn năng. Khi còn nhỏ, vì nằm trong số những người thừa kế tiềm năng cho vị trí giáo chủ, hắn được huấn luyện vô cùng bài bản, kĩ năng nào cũng tinh thông. Trong hoàn cảnh cạnh tranh kịch liệt, Thượng Quan Vân Mộng có thể tỏa sáng đương nhiên cũng phải có vốn.
Yêu cầu của Thất Nguyệt là, trong vòng một năm, Thượng Quan Vân Mộng phải dạy cô cầm kì thi họa, hơn nữa còn phải có "phạm"*.
[*] Editor tạm thời chưa có cách giải thích hợp lý cho từ này. Mọi ý kiến đóng góp vui lòng cmt.
"Có "phạm" là như thế nào?" Thượng Quan Vân Mộng không hiểu, lập tức nói lên nghi vấn của bản thân.
"Đại khái là đủ để có thể hù* người khác, không cần tinh thông, chỉ cần thời khắc mấu chốt có thể đàn được một hai khúc, viết được mấy chữ qua mắt người khác là được." Thất Nguyệt bày tỏ toàn bộ ý đồ gian lận của bản thân.
[*] "hù" ở đây nghĩa là gây bất ngờ, kinh ngạc, không thể tin được, để lại ấn tượng mạnh với người khác, không phải "hù" trong "hù dọa".
Muốn tinh thông, căn bản không có khả năng, nhưng dạy Thất Nguyệt đủ để hù người khác thì tương đối dễ dàng. Chỉ là, Thượng Quan Vân Mộng không rõ, vì sao cô cần phải làm vậy.
"Vì sao cô lại muốn "hù" người khác?"
"Ta muốn trở thành đệ nhất mỹ nhân a! Đương nhiên là cần phải chuẩn bị phô bày tài nghệ." Thất Nguyệt trả lời, mặt không đỏ, tim không gấp, hoàn toàn đủ để khiến người khác giận sôi máu.
#Tiếu: để m.n chờ hơi lâu rồi:3 dạo này thấy văn phong của bản thân dường như đã kém hơn nhiều:(.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.