Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn

Chương 12: Côn đồ đổi đời (1)




Quyển 2
Editor: Sênh Ca
▶Lải nhải time: Vị diện 2 có bất ngờ nhé 😉 nhớ vote nếu bất ngờ 😂. Ngoài ra, t có một chuyện khá quan trọng, vì ba hố tương đối mệt, nên t muốn tìm người hợp tác edit. Ai có hứng thú mau pm. Chịu thôi, áp lực học hành đang ngày một lớn dần, sẽ có lúc k thể duy trì 3c/tuần.
Trong không gian rộng lớn, một người đàn ông ngồi trên ghế sofa, nhàn nhã uống cafe. Trước mặt hắn là một màn hình lớn lơ lửng giữa không trung, mà trên màn hình vẫn đang chiếu hình ảnh nơi Thất Nguyệt vừa mới rời đi.
Người đàn ông nhìn Thất Nguyệt, hơi cười, "Không tồi, không uổng công tôi kỳ vọng vào cô. Từ nay về sau, cô là thần tuyển giả của tôi, mã số C00-28. Giới thiệu một chút, tôi tên là Bạch Dạ Hi, người sáng tạo ra thế giới."
Bạch Dạ Hi ra hiệu cho Thất Nguyệt ngồi xuống, đẩy một ly trà về phía cô.
"Nhiệm vụ này cũng không khó." Thất Nguyệt ngồi xuống, nhàn nhạt nói.
Nhiệm vụ này quả thực khá dễ dàng, vốn dĩ Lý Mẫn Nhi là nguồn lực kinh tế của gia đình, chỉ cần chặt đứt nguồn lực này, chuyện còn lại chỉ là vấn đề thời gian, cô chỉ cần tùy thời điểm quạt gió thổi lửa thêm chút là được.
"Dù vậy, người thực sự có thể thông qua khảo nghiệm thứ này lại không được mấy người. Cô biết vì sao không?" Bạch Dạ Hi nhấp một ngụm trà, hỏi.
Thất Nguyệt lắc đầu.
"Bởi vì mỗi người đều có lòng riêng, ví dụ như, có người sau khi tiến vào nhiệm vụ lại nảy sinh ra ý niệm đồng tình với mục tiêu nhiệm vụ, có người thì trầm mê trong thế giới đó, không muốn tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ nữa. Hoặc giống như cô, gặp được người đàn ông như James. Có rất nhiều người đều bởi vì một người khác mà từ bỏ nhiệm vụ. Mặc kệ là vì lí do gì, một khi đã từ bỏ nhiệm vụ thì sẽ coi như thất bại, mà kết cục của việc thất bại chỉ có một, linh hồn sẽ bị chính thế giới đó kéo ra khỏi thân xác, trở thành năng lượng vận hành." Bạch Dạ Hi khó có lúc tâm trạng tốt, mở miệng giải thích.
Thất Nguyệt nghe lời hắn, gật đầu trầm tư, một lát sau lại tò mò hỏi, "Sau khi tôi rời đi, nguyên chủ Lý Mẫn Nhi sẽ như thế nào?".
"Thế giới đó sẽ căn cứ theo quy tắc, tiếp tục để cô ấy sống hoặc chết. Sau khi cô rời đi, cô ấy sẽ dựa theo tư duy lối mòn của cô để hoàn thành nốt quãng đời còn lại. Còn chết như thế nào, là do quy tắc quyết định, tôi cũng không biết." Bạch Dạ Hi tỏ vẻ "sao tôi biết được", sau đó tiếp tục nói, "Nhiệm vụ lần này hoàn thành đạt 200 điểm kinh nghiệm, vừa vặn đủ để cô đổi thuốc trị thương. Tôi nghĩ cô nên chữa thương cho bản thể của cô, nếu không, khi bản thể chết đi, cho dù cô có hoàn thành nhiệm vụ cũng phải cố gắng đi tìm một thân thể khác để sống lại ở thế giới của cô."
"Cảm ơn." Thất Nguyệt thật lòng cảm kích hắn, nói, sau đó trực tiếp đổi một viên thuốc. Bạch Dạ Hi lập tức đưa cô trở về với bản thể.
Gân tay của Thất Nguyệt đã sớm đứt, thân thể đã gần chết. Lúc này, cánh tay còn bị thân thể chính mình đè lên, lâu như vậy, xem ra xương cũng đã gãy. Mà trong tay cô đang cầm viên thuốc trị thương, nhưng căn bản không thể nhấc được tay lên, chứ đứng nói đến chuyện uống thuốc.
Thất Nguyệt buồn bực, cố gắng lắm mới đổi được thuốc trị thương, bây giờ uống không được, chẳng lẽ đành chấp nhận việc cứ như vậy chết đi, nếu thế cô sẽ tức chết luôn mất.
Thất Nguyệt cố hết sức chín trâu hai hổ mới đưa thuốc đến bên miệng, nuốt xuống. Thuốc trôi xuống theo cổ họng, bắt đầu hòa tan, Thất Nguyệt chỉ cảm thấy trong cơ thể có một dòng nước ấm chảy khắp cơ thể, tựa như đang ngâm mình trong ôn tuyền. Sinh mệnh dần quay lại, cơ thể bắt đầu tiến vào trạng thái ngủ đông để tự chữa trị.
Thất Nguyệt một lần nữa trở lại không gian, tiếp nhận nhiệm vụ tiếp theo. Cô muốn nhanh chóng hoàn thành số nhiệm vụ đã được hạn định, như vậy mới có thể sớm ngày báo thù.
- ------
Thất Nguyệt thành công tiến vào nhiệm vụ, nhiệm vụ lần này cũng không có báo thù hay oán hận với ai cả.
Nơi Thất Nguyệt đang ở hiện tại là thành phố F, nổi tiếng là một thành thị hỗn loạn. Bạo lực, tội phạm, thuốc phiện, sòng bạc, tất cả những "sa đọa" của con người đều có thể được tìm thấy ở đây. Cảnh sát biết vậy, nhưng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua, mà thị trưởng thành phố cũng cấu kết với người khác làm chuyện xấu.
Nguyên chủ tên là Long Tam Lang, giới tính nam, lúc sinh thời là một tên côn đồ. Ba đời nhà hắn đều là du côn lưu manh, đây cũng coi như là nghề tổ gia truyền. Vì vậy đối với loại nghề nghiệp này, hắn có sự tìm hiểu và học hỏi sâu sắc từ gia đình. Từ lúc hắn còn nhỏ, mẹ hắn đã bỏ đi, để lại hắn và hai người anh trai sống với người cha lưu manh.
Sau khi lớn lên, Tam Lang kế thừa chí "lớn" của gia tộc, mỗi ngày đều đánh nhau ẩu đả, cướp bóc, hút cần, quả thực là sa đọa mười phần. Một ngày, Long Tam Lang tỉnh dậy vào sáng sớm, bên người vẫn còn dụng cụ để sử dụng thuốc phiện. Bỗng nhiên, hắn cảm thấy thật trống trải, sinh mệnh của hắn hoàn toàn không có lấy một ý nghĩa tồn tại. Hắn chẳng làm nên trò trống gì, mỗi ngày đều sống như một con gián. Hắn càng nghĩ càng đau đớn tuyệt vọng, cuối cùng cầm lấy liều thuốc phiện vốn bị cấm lưu hành trên bàn, tiêm toàn bộ vào cơ thể, tự sát. Đối với việc hắn chết vì chơi thuốc quá liều, chẳng một ai tỏ ra kinh ngạc, sau khi người bên cạnh hắn phát hiện ra, gọi điện thông báo cho hai người anh trai của hắn, cuối cùng xác hắn được đem đi.
Mà hai người anh của hắn, trước tin em trai qua đời, cũng rất bình tĩnh tiếp nhận sự thật này, bởi vì cha của họ, cha của cha họ, cha của cha của cha họ đều chết vì chơi thuốc quá liều. Đây cũng xem như truyền thống gia đình.
Nguyện vọng của nguyên chủ rất đơn giản, hắn không muốn làm một tên côn đồ nữa, hắn muốn có bạn bè, sau đó trải qua một đời phong phú không hối tiếc.
Thất Nguyệt mở mắt, đồng hồ trên tường lúc này đang chỉ 7 giờ đúng. Cô nhìn quanh đánh giá căn phòng, khắp nơi đều hỗn loạn, nào là đầu mẩu thuốc lá, tạp chí play boy, quần áo, quần lót bẩn.
Thậm chí bên cạnh Thất Nguyệt còn có giấy vệ sinh, và một thứ kỳ quái gì đó. Mặt cô đỏ lựng, mặc dù cô đang dùng thân thể đàn ông, nhưng từ đầu tới cuối cô đều là con gái, con gái a.
"Đây mà là nơi dành cho người sống ư?" Thất Nguyệt cau mày, chán ghét nhìn quanh, cuối cùng xắn tay áo lên, dọn dẹp phòng. Cũng không biết nơi này đã bảo lâu không quét dọn, vừa bẩn vừa loạn.
Đang lúc Thất Nguyệt hăng say quét dọn, cánh cửa phòng đột nhiên bị đá văng, bật mở.
"Tiểu tử thúi, rời giường. Lát nữa cậu cùng anh và đại ca đi đến trường." Một nam sinh từ ngoài cửa tiến vào, đầu tóc vàng hoe, trên tay cầm một cây gậy bóng chày.
Hắn vừa vào liền sửng sốt nhìn Thất Nguyệt. "Cô" đang dùng một chiếc khăn lông lau mái tóc vẫn còn ướt nhẹp, căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ hơn rất nhiều, quần áo được treo lên móc, tạp chí play boy cũng được nhặt lên, xếp gọn vào một góc. Thất Nguyệt đang định thanh lý những cuốn tạp chí này.
"Nhị ca, chào buổi sáng!" Thất Nguyệt lên tiếng chào hỏi. Nam sinh trước mặt là anh hai của nguyên chủ, tên là Long Nhị Lang, còn người anh cả tên Long Nhất Lang. Nghĩ đến đây, Thất Nguyệt không khỏi cảm thán, gia đình này tên cũng thật đơn giản tùy tiện.
Mà lúc này, Nhị Lang vẫn đang sững sờ đứng ở cửa, gậy đánh bóng trên tay rơi bộp xuống đất. Hắn từng bước lui ra ngoài, vừa bước vừa lẩm bẩm, "Sao lại bị ảo giác thế này? Chẳng lẽ não mình thật sự bị viên gạch ngày hôm qua đập cho hỏng rồi..."
Thất Nguyệt nhìn hắn ngáo ngơ ôm đầu đi ra ngoài, phì cười, nhưng ngay lập tức cười không nổi nữa. Cô nhìn thấy mình trong gương, là dáng vẻ của một thằng-con-trai, chuyện này cô đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vì sao diện mạo của thằng cha này lại hung thần ác sát như vậy? Không làm lưu manh quả thực là quá lãng phí rồi!
Lúc này, nguyên chủ vẫn đang ở tuổi vị thành niên, thân cao khoảng 1m75, làn da màu đồng khỏe khoắn, khuôn mặt hung ác, đầu húi cua, trên mặt còn có một vết sẹo. Thất Nguyệt thử cười, trên mặt lập tức lộ ra biểu tình dữ tợn.
...
Cuối cùng Thất Nguyệt cũng hiểu nhiệm vụ này khó khăn ở đâu rồi. Với cái dạng diện mạo này thì lấy đâu ra bạn bè.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.