Ngay khi Tô Y Thược bước về phía này Lâm Mạc Tang đã phát hiện
ra cô, cũng nhìn thấy Lý Tư đi sau lưng cô rồi. Người thanh niên đó là
ai?! Đôi mắt lạnh của Lâm Mạc Tang gắn chặt vào người Lý Tư khiến cậu ta lạnh cả người.
Không ai tin tưởng lời nói của Lý Tư, còn Lâm Mạc Tang chỉ cảm thấy cơn phẫn nộ mạnh mẽ dâng lên trong lòng,
người thanh niên này dám nói Tô Y Thược là của cậu ta trước mặt anh à?
To gan thật, giỏi lắm! Chết tiệt, vậy mà cô còn không giải thích nữa!!!
Lâm Mạc Tang nhìn Tô Y Thược chằm chằm!
Tô Y Thược
hoàn toàn không nghe thấy câu nói của Lý Tư, hiện giờ cô chỉ thầm mong
nhanh chóng nghe được chút manh mối từ Hồng Kiều.
“Ông có biết Tô Lưu Ly không?”. Trong mắt Tô Y Thược thoáng hiện lên vẻ mong chờ.
“Hả?” Hồng Kiều ra vẻ ngẫm nghĩ một chút, thật ra trong đầu lại nghĩ phải làm thế nào để đẩy cô gái này cho người đàn ông trước mặt. Hiện giờ thân
phận của Lâm Mạc Tang là thương nhân xã hội đen Howard Kỳ Tang, nghe đồn rằng chỉ cần có quan hệ tốt với anh, thì mọi giao dịch xã hội đen đều
thuận lợi cả. Lần trước Quyết Tài môn đoạt mất một lô hàng của họ, hơn
nữa thực lực bị thương tổn nặng nề, nên bọn họ càng cần nhiều tiền hơn,
người đàn ông này đến tìm họ đúng lúc như vậy, hắn làm sao bỏ qua cơ hội này được.
Từ khi Tô Y Thược xuất hiện, ánh mắt của
Howard tiên sinh vẫn luôn dính chặt lấy cô. Là một người đàn ông, đương
nhiên hắn có thể nhận ra được, anh ấy thích cô gái này.
“Hình như đã từng có một người đàn ông tìm bà ấy.” Trong đầu Hồng Kiều thực
sự có ấn tượng, vì thân phận của người đàn ông đó rất đặc biệt. Lúc
trước khi ông ấy tự tìm đến hắn, hắn còn tưởng chỉ là người trùng họ
trùng tên mà thôi.
“Vậy ông có nhớ rõ người đó như thế nào, tên là gì, là ai không?”. Tô Y Thược hỏi dồn dập.
Hồng Kiều bối rối nhìn Howard, nhưng lại thấy anh cũng không có vẻ giận dữ
vì hắn tạm gác anh sang một bên: “Chuyện này nói ra thì rất dài dòng,
hay là hôm khác chúng ta liên lạc lại sau nhé?” Hồng Kiều ra hiệu cho
người bên cạnh đưa danh thiếp cho Tô Y Thược.
Tô Y
Thược chợt thấy mình quá đường đột, nhưng câu trả lời của Hồng Kiều lại
khiến cô hy vọng, trong lòng cô thực sự rất kích động!
Có điều, chuyện ngoài đường, vẫn phải làm theo quy củ.
Tô Y Thược nhận danh thiếp, bình ổn lại cảm xúc, rồi quay sang nhìn Lâm Mạc Tang ở bên cạnh.
Bị cô lờ đi lâu như vậy, Lâm Mạc Tang sắp phát điên rồi. Đến giờ cô mới thèm nhìn đến anh!!!
“Xem ra vợ tôi có việc phải làm phiền bang chủ.” Lâm Mạc Tang lộ ra nụ cười
đầu tiên kể từ sau khi gặp Hồng Kiều đến giờ, khiêu khích nhìn Lý Tư.
“Cái gì?!” Lý Tư kinh ngạc hô lên, há hộc miệng, ánh mắt nhìn Tô Y Thược và Lâm Mạc Tang như nhìn thấy quái vật.
Tiếng hô lớn của Lý Tư khiến Tô Y Thược đau cả hai tai, sao bao nhiêu năm rồi mà tính dễ kích động của cậu ta vẫn chẳng sửa chút nào thế.
Hồng Kiều thoáng kinh ngạc nhưng không bộc lộ ra ngoài.
“Xem ra tôi cũng có chút việc nhà cần giải quyết, chi bằng lúc khác chúng ta bàn lại sau nhé?”. Tuy Lâm Mạc Tang có vẻ hỏi ý kiến nhưng lại giống
như ra quyết định nhiều hơn.
“Được rồi. Khi nào
Howard tiên sinh rảnh thì cứ liên lạc với tôi, lúc nào cũng sẵn sàng.”
Hồng Kiều cảm thấy bầu không khí giữa ba người này hơi kỳ lạ, cũng rời
đi theo ý Lâm Mạc Tang.
“Khụ khụ…”. Lý Tư vừa hết kinh ngạc, hết nhìn Tô Y Thược lại nhìn Lâm Mạc Tang, hai cái mặt than này là vợ chồng á?!
“Cậu ta là ai?”. Giọng nói khàn khàn của Lâm Mạc Tang vang lên giữa ba
người, ánh mắt như con chim ưng, nhìn chằm chằm Lý Tư. Cậu nhóc này nhìn rất đáng yêu, nhưng hiện giờ anh chỉ có cảm giác muốn hủy diệt cậu ta,
chỉ vì câu nói vừa rồi của cậu ta thôi!
“Chào Howard
tiên sinh, tôi tên là Lý Tư ~”. Lý Tư ngại ngùng đưa tay ra trước mặt
Lâm Mạc Tang. Cậu ta dám nhận cô là vợ trước mặt chồng cô, cậu ta đi
tong rồi!!! Nhìn ánh mắt người đàn ông đó kìa, cậu ta sợ lắm ấy…
“Lý Tư?”. Đôi môi mỏng của Lâm Mạc Tang chậm rãi lặp lại hai chữ này, cũng không nói gì, chỉ quan sát cậu ta.
Lý Tư toát mồ hôi lạnh, dùng khuỷu tay huých Tô Y Thược. Nhìn thấy hành
động của cậu, sắc mặt Lâm Mạc Tang càng âm u hơn trước, đưa tay ra kéo
Tô Y Thược về phía mình.
Đến tận khi Tô Y Thược bị
kéo đi rồi, Lý Tư mới kịp phản ứng, trong lòng không khỏi tán thưởng,
bản lĩnh của người đàn ông này vượt xa cậu ta, nhưng nếu như khi cậu ta
còn ở ‘đó’, chưa chắc người đàn ông này đã có thể thản nhiên cướp người
từ tay cậu ta như vậy.
“A.” Cổ tay Tô Y Thược bị Lâm Mạc Tang nắm chặt hơi đau đớn, cô nhìn anh không hiểu gì cả, anh lại làm sao thế?
Tô Y Thược không hiểu rằng Lâm Mạc Tang đang ghen, còn Lý Tư thì bị anh nhìn đến phát sợ.
“Y Thược…”. Lý Tư tủi thân nhìn Tô Y Thược, cậu ta vốn có vẻ bề ngoài rất
đáng yêu, vừa cười là lộ ngay hai cái răng khểnh nhỏ khiến người ta rất
có cảm tình.
Nhưng Lâm Mạc Tang lại chỉ muốn đánh mạnh vào khuôn mặt kia, cái tay này còn biết giả nai hơn cả anh!!!
“Làm sao?”. Tô Y Thược đã nhìn khuôn mặt giả nai kia nhiều rồi nên tự động miễn dịch.
“Thật ra… thật ra hôm nay tôi lén trốn ra ngoài. Cậu có thể thu lưu tôi vài
ngày không?” Mặt Lý Tư nhăn nhó khổ sở cứ như nếu không đồng ý thì cậu
ta sẽ lập tức khóc òa lên vậy.
“Không được!”. Lâm Mạc Tang từ chối Lý Tư trước, ai cần biết cậu ta ở đâu chui ra, chỉ cần là
đàn ông đến gần cô, anh đều phải quét sạch sẽ.
Tô Y
Thược tỏ ý mình không tự quyết định được, sắc mặt Lý Tư càng khổ sở hơn, có điều, tình cảnh của cậu thực sự rất thê thảm, cậu chạy trốn ra ngoài thế này, cái tên đàn ông kia có lẽ sẽ phát điên mất. Nhưng ai bảo y
không cho cậu ra ngoài chứ, cậu bị chèn ép quá nên bùng nổ thôi mà…
“Uổng công tôi trước đây còn cứu mạng cậu, thế mà chút chuyện nhỏ này cậu
cũng không chịu giúp tôi!” Lý Tư tức khí, bắt đầu kể lể ‘ân tình’ của
mình dành cho Tô Y Thược.
“Cậu đã cứu cô ấy?!” Tô Y
Thược biết Lý Tư tức giận thì im lặng ngay vì mỗi lần cậu ta bị chèn ép
cũng đều phản ứng như vậy, nhưng Lâm Mạc Tang lại đột ngột xen vào hỏi
một câu này, khiến cô ngạc nhiên quay sang nhìn bên cạnh khuôn mặt sắc
nét của anh.
Lý Tư tiếp tục lảm nhảm thêm hai ba câu
nữa mới giật mình nhận ra vừa rồi Lâm Mạc Tang đã nói chuyện với mình,
cậu ta lập tức cảm thấy có hy vọng.
“Khi cô ấy mới 5
tuổi, phải rồi, tôi còn nhớ hôm đó là một ngày tuyết rơi!”. Lý Tư chìm
vào trong hồi ức, “Đó là ngày đầu tiên tôi bị đưa tới chỗ kia.” Cậu ta
như không thèm bận lòng một chút nào về chuyện mình bị bỏ rơi, “Một mình cô ấy đứng ở cửa cô nhi viện, không biết đang chờ cái gì mà toàn thân
như một con người tuyết nhỏ ấy, kéo cô ấy, cô ấy cũng không đi. Lúc ấy
tôi còn nghĩ, sao cô bé này cứng đầu cứng cổ vậy, cuối cùng chẳng phải
là lại ngất xỉu trong tuyết sao. May mà có tôi ở đó, cõng cô ấy quay về, còn chăm sóc cô ấy một thời gian dài nữa.” Lý Tư vô cùng đắc ý khoe
khoang sự tích ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ của mình.
Trong tim Lâm Mạc Tang như có hàng ngàn hàng vạn con kiến bò qua bò lại, khó
chịu đến không nói được thành lời. Vào ngày tuyết rơi, chính anh đã đưa
cô thoát ra khỏi sự đau thương vì bị bỏ rơi, nhưng cũng vào một ngày
tuyết rơi, chính anh lại là người bỏ rơi cô. Ngày anh bị đưa đi, tuyết
rơi trắng trời, cô cứ lẳng lặng đứng đó. Có lẽ anh còn xấu xa hơn người
đã bỏ rơi cô rất nhiều, anh cho cô sự ấm áp, rồi lại tự đẩy cô vào sâu
trong nỗi cô đơn hơn.
“Tôi giúp cậu.” Lâm Mạc Tang
cầm lấy tay Tô Y Thược, đan mười ngón vào nhau, chỉ có anh mới biết lòng mình đau đớn đến nhường nào. Điều mà cô nợ người ta, anh sẽ là người đi trả.
Lý Tư vui sướng đi theo sau hai người, không
thể ngờ được cậu ta chỉ vô tình nói ra thôi nhưng lại tự giúp mình có
chỗ nương thân. Ha ha, xem ra sau này cậu ta có thể lợi dụng triệt để
điểm này.
Tô Y Thược biết Lâm Mạc Tang đối xử với cô
rất tốt, nhưng chỉ vì chút chuyện nhỏ kia mà anh lại đồng ý với yêu cầu
của Lý Tư khiến cô cảm thấy hơi kỳ quái. Cô cũng chợt phát hiện ra, anh
càng ngày càng giống với một người mà cô đang dần dần không cả dám nghĩ
tới…
“Woaaa, to quá ~~~ thoải mái quá ~~~”. Lý Tư đặt mông ngồi xuống ghế salon, vui vẻ reo hò, cậu ta đã từng nghe tiếng về
nơi này, chỉ tiếc là người đàn ông kia quản cậu quá nghiêm ngặt nên cậu
chưa từng có cơ hội tới đây. Đúng là Howard giàu có y như lời đồn!