Nhược Thủy Tam Thiên chỉ cưới Nhất Thược, ngoài đời cũng thế.
Trên màn hình lẳng lặng hiện lên mấy chữ vàng chóe.
Đây là lời hứa của Lâm Mạc Tang dành cho Tô Y Thược. Anh không phải là người dễ dàng hứa hẹn với người khác, thế nên, nếu anh đã hứa với cô, thì chắc chắn anh sẽ làm được.
Tô Y Thược bình tĩnh nhìn những chữ này nhưng trong lòng lại nhất thời ngổn ngang trăm mối tơ vò. Cô vẫn cảm thấy tình cảm giữa cô và Lâm Mạc Tang có gì đó rất kỳ lạ, cô cũng không ngờ anh lại thẳng thắn cho cô một lời hứa như thế. Giống như là, cuộc đời này anh sẽ luôn đuổi theo cô, không xa không rời vậy.
Cảm giác buồn bực bị đè xuống, lần đầu tiên Tô Y Thược phát hiện ra tâm trạng của mình cũng có thể trở nên vui vẻ như vậy chỉ đơn giản vì lời nói của một người khác.
[Thế giới] Phong Lăng Tuyết: Anh có ý gì?
Phong Lăng Tuyết không ngờ Lâm Mạc Tang lại nghiêm túc như thế, cô ta cho rằng chẳng qua anh chỉ tùy tiện đùa chơi một chút thôi, dù sao trước đây cũng chỉ có duy nhất Mộ Dung Ngữ Yên là phái nữ mà có thể lại gần anh, nhưng anh căn bản không hề để ý đến cô ấy. Vì thế, Âu Dương Tuyết luôn nghĩ rằng anh không gần nữ giới. Không ngờ, tình hình phát triển hoàn toàn không giống như cô ta nghĩ khiến cô ta không khỏi lo lắng.
Lần này thì Lâm Mạc Tang không thèm đáp lời nữa.
Anh quay sang nhìn Tô Y Thược. Lúc này, Tô Y Thược cũng đang nhìn anh, bốn con mắt bất chợt gặp nhau, một chút rồi rời đi.
“Đi thôi.” Lâm Mạc Tang nhìn Tô Y Thược nói, giọng nói chứa đựng sự dịu dàng chưa từng có. Tô Y Thược gật đầu, ánh mắt thoáng mơ màng.
Hai người chậm rãi bước đi, con đường này dường như dài đến vô tận.
[Thế giới] Phong Lăng Tuyết: Anh yêu cô ấy thật sao?
Giọng nói của Phong Lăng Tuyết đầy vẻ nghi hoặc, hiện giờ cô ta đã đi đến trước mặt bọn họ, nói chính xác thì là đi đến trước mặt Lâm Mạc Tang. Cô ta vẫn luôn ấm ức chuyện hôm trước bị Tô Y Thược cướp rể, nên lần này, cô ta cũng muốn để Tô Y Thược nếm thử mùi vị bị cô ta hạ gục. Tuy cô ta không biết rốt cuộc thân phận của Lâm Mạc Tang như thế nào, nhưng cô ta nghĩ rằng, với kinh tế của Âu Dương gia, Lâm Mạc Tang sẽ không thể không nể mặt cô ta.
[Hệ thống] Hôn lễ của người chơi Nhược Thủy Tam Thiên và người chơi Nhất Thược chính thức bắt đầu.
Phong Lăng Tuyết bất chợt bị đẩy nhanh ra bên ngoài, vì động tác quá đột ngột nên nhìn khá buồn cười.
[Thế giới] Hân Duyệt Thành Phục: Chó ngoan đừng có chặn đường.
Lục Hân cố tình bảo Biển Xanh Một Tiếng Cười thiết kế hôn lễ thành hình thức chống quấy rối để phòng ngừa có mấy kẻ không biết điều xuất hiện.
[Thế giới] Phong Lăng Tuyết: Anh thực sự yêu cô ấy sao?!
Cho đến tận khi bị đám người vùi lấp, Phong Lăng Tuyết vẫn cố chấp hỏi mãi không chịu thôi, nhưng cuối cùng cũng chẳng có ai thèm đáp lại cô ta.
Mọi người đều nghĩ cô ta thật nực cười, đây chỉ là một trò chơi, cần gì phải thật với không thật? Yêu với không yêu thì có liên quan gì đâu? Đối với họ, thì Đại thần nên sánh vai cùng Đại thân, người khác chen chân vào chỉ tổ phá hoại cảnh đẹp mà thôi.
Vì thế nên người ta mới có câu mọi người đều say chỉ mình tôi tỉnh táo. Có thể nói, Phong Lăng Tuyết rất thông minh, rất biết cách đánh vào tâm lý của người khác, hiểu cách lợi dụng cảm giác không an toàn của Tô Y Thược.
[Nguyệt Lão] Hai vị có đồng ý vĩnh viễn chung lòng đến chết không rời không?
Đồng ý hay Không đồng ý.
Trước mặt Tô Y Thược hiện lên hai nút lựa chọn, vừa rồi Lâm Mạc Tang không trả lời câu hỏi của Phong Lăng Tuyết, vì anh sợ câu trả lời sẽ làm tổn thương cô sao? Anh cưới cô, không có nghĩa là anh yêu cô. Tô Y Thược lại cảm thấy buồn cười, đây là trò chơi, vì sao cô cứ luôn đưa đời thực vào chứ?!
Cô ấn nút đồng ý không chút do dự, chỉ vì cô đã hứa với anh rồi.
Nhìn thấy Tô Y Thược chọn đồng ý, Lâm Mạc Tang chợt thở phào nhẹ nhõm, lúc này anh mới phát hiện ra trong lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi lạnh.
[Hệ thống] Chúc mừng người chơi Nhược Thủy Tam Thiên và người chơi Nhất Thược chính thức thành vợ thành chồng, chúc hai vị vĩnh viễn chung lòng đến đầu bạc răng long.