Câu nói của Lâm Mạc Tang khiến ba người còn lại đều cảnh giác, trong lòng thầm kinh hãi, bọn họ mà lại không hề phát hiện ra có người đang nấp trong bóng tối! Có thể thấy người kia thật sự rất lợi hại, có lẽ ngoài môn chủ ra, bọn họ đều không phải là đối thủ của người đó, mà trong suy nghĩ của họ, người có thể so với môn chủ cũng chỉ có “hắn”.
Nhưng khi một bóng người gầy nhỏ đi từ trong bóng tối ra, thì cả ba đều ngẩn người!!! Người đó lại là một cô gái chỉ khoảng hai mươi tuổi sao?!
Lăng và Phong đều kinh ngạc vì thân thủ của cô gái kia, mà Mộ Dung Ngữ Yên nhìn thấy Tô Y Thược xuất hiện sau lưng Lâm Mạc Tang cũng hơi luống cuống.
Lăng và Phong không dám buông lỏng sự cảnh giác, dù sao bọn họ cũng như thế, bề ngoài thì ngây thơ vô hại, nhưng thực chất lại vô cùng tàn bạo nhẫn tâm, người khác không thể chọc vào được. Bọn họ đều hiểu rằng, vẻ bề ngoài của con người không hề đáng tin.
“Cô là ai?!” Lăng đi về phía Tô Y Thược, phi tiêu lóe sáng trong tay áo chuẩn bị phóng ra, may mà bọn họ không nói đến chuyện trong môn, nếu không… hậu quả thật không dám tưởng tượng.
“Lăng!” Mộ Dung Ngữ Yên sợ Lăng ra tay làm Tô Y Thược bị thương, nên vội vàng lên tiếng ngăn lại.
Vì Lâm Mạc Tang mãi chưa về, mà lúc trước có việc gì anh cũng sẽ nói với cô một tiếng, nên Tô Y Thược hơi bất an. Cô vốn định xuống nhà tản bộ một chút cho đầu óc tỉnh táo, nhưng vừa ra khỏi nhà trọ đã nhìn thấy Lâm Mạc Tang.
Đang nghĩ xem có nên bước tới chào hỏi hay không, thì đột nhiên cô lại chẳng biết mình nên nói gì. Lỡ Lâm Mạc Tang hỏi sao cô vẫn chưa nghỉ ngơi, thì phải trả lời thế nào?!
Khi nàng còn do dự, bên cạnh anh chợt xuất hiện ba người khác, mà cô chỉ biết mỗi Mộ Dung Ngữ Yên trong đó. Điều này cũng khiến trong lòng cô bỗng xuất hiện chút đắng chát mà chính cô không nói rõ được.
Lăng quay lại nghi hoặc nhìn Mộ Dung Ngữ Yên. Cô ấy biết cô gái này sao?!
“Rốt cuộc anh là ai?” Tô Y Thược cảm nhận được sát ý rõ rệt tỏa ra từ người cô gái đang đi về phía cô kia. Nhưng cô lại không thèm bận tâm, giọng nói mơ mơ hồ hồ, giống như đang tự hỏi, nhưng tất cả mọi người đều hiểu cô đang hỏi môn chủ.
Điều này khiến cả Phong và Lăng đều ngạc nhiên, chưa từng có ai biết rõ rằng bọn họ không dễ chọc vào mà còn hoàn toàn không lo lắng gì cho mình, hơn nữa còn dùng giọng điệu như vậy để hỏi môn chủ, rốt cuộc cô ấy là ai?
Lâm Mạc Tang không ngờ người xuất hiện sau lưng mình lại là Tô Y Thược.
Đột nhiên anh hơi hoảng hốt, vẫn quay lưng về phía cô như trước.
“Ha ha, em muốn biết sao?” Giọng nói không trong trẻo thanh thoát như mọi lần, mà rất lạnh lùng, toàn thân Lâm Mạc Tang lúc này như tỏa ra vẻ quyến rũ khiến người khác bị cuốn hút vào mà không kìm chế được.
Ba người kia cũng chưa từng thấy bộ dạng của môn chủ như vậy bao giờ. Lăng ngẩn người đứng trước mặt Tô Y Thược, ánh mắt của Phong nhìn Tô Y Thược cũng thận trọng thêm vài phần, bọn họ đều nhận ra cách môn chủ đối xử với cô gái này khác với những người khác.
Tô Y Thược bị câu hỏi ngược lại của Lâm Mạc Tang làm cho nghẹn lời. Cô muốn biết sao? Nhớ lại hôm đó, anh đã nói chỉ cần cô muốn biết, anh sẽ nói hết cho cô biết, cả về thân phận của anh. Nhưng thế giới của anh quá phức tạp, cô có lý do gì mà chen chân vào, hơn nữa, còn có Mộ Dung Ngữ Yên, cô ấy là cái gì của anh?
Tô Y Thược không trả lời, bầu không khí nhất thời trở nên hơi lung túng.
“Khụ khụ, đi thôi!” Mộ Dung Ngữ Yên rất biết điều định kéo Phong và Lăng đi, để cho hai người một không gian riêng tư.
Dù Lăng rất hiếu kỳ, nhưng cũng nghe lời rời đi theo Phong và Mộ Dung Ngữ Yên.
Nơi này chỉ còn lại hai người Lâm Mạc Tang và Tô Y Thược.
Đột nhiên Tô Y Thược thấy hơi lạnh.
“Khuya rồi, về nhà thôi.” Không nhận được câu trả lời mình mong đợi, Lâm Mạc Tang cũng không ép cô, quay lại đi tới bên cạnh Tô Y Thược, lúc này anh đã gỡ mặt nạ xuống, cởi áo khoác của mình khoác lên người Tô Y Thược.
Mùi hương cỏ xanh quen thuộc mang theo hơi ấm của cơ thể choàng lên người Tô Y Thược, cô cũng không từ chối.
Anh không hỏi vì sao muộn thế này cô còn xuất hiện ở đây, cô cũng không hỏi anh vì sao giờ này mới về. Họ dùng phương thức mà cả hai cho rằng thích hợp nhất, nhưng lại cùng làm tổn thương cả hai bên.
Tô Y Thược lẳng lặng đi theo sau Lâm Mạc Tang, mắt đột nhiên hơi cay cay, trong ngực như có một cây kim cắm vào, muốn rút nhưng vừa động tay đã thấy đau nhói lên.
“Em nói sẽ cưới anh, có còn giữ lời không?” Lâm Mạc Tang dừng bước, nhìn Tô Y Thược hỏi. Câu hỏi của Lâm Mạc Tang quá đột ngột, nên Tô Y Thược nhất thời không phản ứng kịp.
“Dạ?” Cô nhìn Lâm Mạc Tang đầy khó hiểu.
Ánh mắt Lâm Mạc Tang lúc này hơi có vẻ ai oán, không phải vừa rồi người này đều trưng ra bộ dạng rất quyến rũ người khác sao, giờ lại làm ra vẻ tủi thân uất ức thế này, chuyển biến nhanh quá đấy!!! Anh như thế này nhìn có vẻ rất giống Nhược Thiên, à, Nhược Thiên!!! Tô Y Thược chợt hiểu ra, hình như cách đây không lâu cô còn phá hỏng ‘hôn lễ’ của anh, rồi cướp mất chú rể, cũng chính là — anh. Tô Y Thược hơi 囧, mặt hơi ửng hồng lên.
Nhìn nét mặt lúng túng của Tô Y Thược, sự tăm tối trong lòng Lâm Mạc Tang giảm bớt đi rất nhiều, lúc trước chỉ cần nghĩ đến chuyện hôm nay cô ra ngoài hẹn hò riêng với một người đàn ông thôi, anh đã chỉ muốn giết chết ngay gã đàn ông kia rồi!
“Hả?” Lâm Mạc Tang cố tình bắt chước giọng của Tô Y Thược, lại gần trước mặt cô, hỏi ngược lại, hơi thở ấm nóng khe khẽ phả vào gương mặt đang hơi lành lạnh của Tô Y Thược, gần thêm một chút nữa, bờ môi của anh suýt hôn lên hai gò má phấn hồng của cô.
“Anh… anh… anh cách xa em ra một chút.” Thấy vẻ lưu manh của Lâm Mạc Tang, Tô Y Thược nhạy cảm lùi về phía sau. Mỗi lần Lâm Mạc Tang tới gần cô, tim cô luôn đâp điên cuồng như muốn nhảy ra ngoài vậy. Không chán ghét như khi người khác tới gần cô, mà là cảm giác rung động chưa từng có bao giờ.
Nhớ đến lần đầu tiên gặp anh, vì muốn giải vây giúp cô nên anh mới ôm cô vào lòng. Ngay lúc đó, cô còn chưa nhìn thấy mặt anh, nhưng không hiểu sao lại thấy rất yên tâm. Cũng có thể, bắt đầu từ lúc đó, địa vị của anh trong mắt cô đã khác rồi, chỉ là chính cô còn chưa biết rốt cuộc mình đặt anh ở vị trí nào thôi.
Dù sao, có một số việc có né tránh cũng vô dụng, vậy thì cứ thuận theo số phận đi.
“Cưới.” Đôi môi căng mọng nhẹ nhàng nhả ra một chữ.
Lần nào Lâm Mạc Tang cũng nhận được đáp án ngoài dự tính. Lần này cũng thế. Có thể Tô Y Thược cũng không phải là không muốn cho anh tiếp cận như anh nghĩ, hoặc cũng có thể là tiếp cận ở mức giới hạn. Nhưng dù là điều nào thì với anh cũng là tin tốt.
“Em/ Anh…” Hai người đều lên tiếng.
“Anh/ Em nói trước đi.” Lại một lần nữa nói cùng lúc rất ăn ý.
“Không có gì.” Tô Y Thược hơi bực bội, suýt nữa đã kích động thốt ra rồi. Cô muốn hỏi vì sao muộn như vậy anh mới về, nhưng lời lên đến khóe môi lại không thể hỏi ra thành lời được.
“Người hôm nay đến đón em là…”
“Anh trai của Lục Hân!” Lâm Mạc Tang còn chưa hỏi hết câu, Tô Y Thược đã trả lời anh. Ngay sau đó, cô lại nghĩ mình vội vàng trả lời thế làm gì chứ? Tô Y Thược à, vẻ bình tĩnh lạnh lùng bình thường của mày đâu rồi hả?!
Trong mắt Lâm Mạc Tang lóe lên tia sáng gian xảo, xem ra con đường ‘bắt’ vợ này tuy vẫn còn rất dài và gian nan, nhưng cũng còn có hy vọng. Vì Tô Y Thược vội vàng giải thích, mà tâm trạng Lâm Mạc Tang tốt hẳn lên trong nháy mắt.
“Ngốc ạ, về thôi.” Lâm Mạc Tang thoáng lùi ra xa mặt của Tô Y Thược, đi về phía trước. Anh chỉ sợ nếu tiếp tục nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, anh sẽ không nhịn được mà hôn cô mất.
Lần đầu tiên bị anh quở vô duyên vô cớ như vậy, Tô Y Thược thoáng ngạc nhiên, sau đó hơi tức giận! Mình ngốc chỗ nào chứ!!!
Lâm Mạc Tang đi được một đoạn rồi, Tô Y Thược vẫn còn đang đứng tại chỗ luẩn quẩn với vấn đề này.
“Anh và Mộ Dung Ngữ Yên không có gì cả. Cô ấy chỉ là… thuộc hạ của anh thôi.” Lâm Mạc Tang nhíu mày nhìn Tô Y Thược, nhẹ nhàng nói.
Trong lòng Tô Y Thược thoáng trào ra dòng nước ấm, trong ấn tượng của cô, anh không phải là người để ý tới ánh mắt của người khác, nhưng lần này anh lại cố tình giải thích với cô.
Khi biết quan hệ của anh và Mộ Dung Ngữ Yên chỉ là cấp trên cấp dưới, cuối cùng Tô Y Thược cũng hiểu vì sao Lâm Mạc Tang lại chủ động nói chuyện với Mộ Dung Ngữ Yên.
Tô Y Thược càng 囧 hơn.
“Còn không qua đây? Về nhà thôi!” Lâm Mạc Tang đứng phía trước Tô Y Thược, dịu dàng nhìn cô gái ngây ngô đang dần thay đổi kia, trong mắt đầy vẻ cưng chiều, âu yếm.
“Vâng.” Giọng nói của Tô Y Thược có chút vui vẻ, trong lòng thấy nhẹ nhàng thoải mái đến khó tả, hình như mọi sự buồn bực đều bị quét sạch, nhấc chân đi về phía Lâm Mạc Tang, hoàn toàn không hề phát hiện vừa rồi Lâm Mạc Tang đã cố tình để lộ một chút về thân phận của mình.
Khi hai người ở riêng bên nhau, Tô Y Thược luôn dùng vẻ thờ ơ như đối xử với những người khác để đối mặt với Lâm Mạc Tang, nhưng trong lúc không để ý tới, cô đã càng ngày càng lộ ra dáng vẻ yêu kiều mà chưa từng thể hiện trước bất kỳ ai. Cũng giống như vẻ đáng yêu ngây ngô lúc này vậy! Lâm Mạc Tang rất thích sự thay đổi đó.
Lúc này, Tô Y Thược lại biến thành con cừu nhỏ đơn thuần, và Lâm Mạc Tang lại thành con sói già luôn ao ước cừu nhỏ Tô kia!!!