Kế Hoạch Bắt Cừu

Chương 56: Lời mời ngoài ý muốn




Ngày hôm sau, cổ phiếu của Lưu thị sụt giảm mạnh, gần như lâm vào tình trạng phá sản. Cùng lúc đó, Tống thị cũng phải đối mặt với tình thế nguy hiểm vì nhân viên trong công ty bán tài liệu cơ mật cho công ty đối thủ để kiếm lợi.
Chuyện của Lưu Tây cùng với những điều bí ẩn không muốn người khác biết đều chiếm tiêu đề của các trang truyền thông cũng như internet.
Sáng sớm, Tô Y Thược vừa đến công ty đã thấy mọi người đều đang bàn tán chuyện của Lưu thị và Tống thị. Trên cơ bản là lật lại toàn bộ mọi chuyện của Lưu Tây từ nhỏ đến giờ, thậm chí có người còn nói thật ra Lưu Tây là phụ nữ, là một tên đồng tính luyến ái v.v… khiến cô chỉ biết cảm thán về sức mạnh của dư luận. Thế nhưng, quan hệ của hắn và Lưu Kỳ lại không bị vạch trần, chắc bị người ta cố tình phong tỏa.
Còn có người suy đoán liệu có phải chuyện của Tống thị và Lưu thị có liên quan gì đến nhau không.
Tô Y Thược tỏ vẻ không liên quan đến mình, cầm tài liệu kế hoạch để đọc, Mộ Dung Ngữ Yên lại thường xuyên dùng ánh mắt mờ ám để nhìn hết cô lại nhìn sang Lâm Mạc Tang.
Mấy hôm nay Tân Việt Trạch không đi làm, Lưu Kỳ cũng bị anh ta đón đi. Tất nhiên Tô Y Thược cũng cảm thấy kỳ quái đối với thái độ thoải mái vui vẻ sao cũng được của Quan Thanh.
Đối với lòng hiếu kỳ của Mộ Dung Ngữ Yên, Lâm Mạc Tang áp dụng chính sách phớt lờ, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ta đừng có quấy rồi.
Tô Y Thược lại lý giải ánh mắt ra hiệu của bọn họ thành liếc mắt đưa tình. Từ sau khi biết Nhược Thủy Tam Thiên là Lâm Mạc Tang, cô càng nghĩ Mộ Dung Ngữ Yên thực sự rất thích Lâm Mạc Tang, dù sao, cũng vì anh nên cô ấy đã từng không ngại giết cô. Nghĩ vậy, Tô Y Thược lại không biết phải xử lý quan hệ của bọn họ thế nào.
Phòng làm việc yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, nghe tiếng chuông điện thoại quen thuộc của mình, Lâm Mạc Tang khẽ nhíu mày, số này rất ít khi có người gọi đến, trừ khi ở bên kia xảy ra chuyện gì.
Tô Y Thược ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Mạc Tang đang cầm điện thoại di động, không biết đang nghĩ gì nhưng cũng không nghe máy.
Trên màn hình điện thoại hiện lên hai chữ: “Mã Đăng”.
Từ sau lần trước trị thương giúp anh xong, Mã Đăng liền quay về tổng bộ, không hề liên hệ lại với anh, lần này gọi điện thoại tới, chỉ e bên kia có chuyện.
Lâm Mạc Tang cầm điện thoại đi ra ngoài cửa.
Ánh mắt Tô Y Thược bất giác nhìn theo bước chân anh.
Đột nhiên Lâm Mạc Tang ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tô Y Thược, cong khóe môi.
Tô Y Thược nhất thời có cảm giác như mình đang làm chuyện xấu thì bị bắt gặp, xấu hổ dời mắt đi, ra vẻ đang đọc sách rất nghiêm túc.
Nhìn bộ dạng đáng yêu của Tô Y Thược, ngực Lâm Mạc Tang như được lấp đầy.
“Thiếu gia.” Giọng nói nghiêm túc kính cẩn vang lên từ đầu dây bên kia.
“Gần đây ở bên đó có động tĩnh gì không?” Một ngón tay của Lâm Mạc Tang gõ nhẹ lên lan can theo tiết tấu, hỏi như không mấy quan tâm.
“Đêm qua, Koster và Lưu thị chạm trán nhau ở phố Yangon.” Mã Đăng nói với vẻ lo lắng.
Koster mà cũng tự mình ra trận! Từ trước đến giờ, bọn họ vẫn không xâm phạm lẫn nhau, lần này nếu như Koster thực sự muốn đụng chạm đến vạch giới hạn, sẽ phá vỡ cục diện hòa bình hiện nay. Cũng có khả năng hắn còn có mục đích khác, vậy thì chuyện này sẽ hơi phiền phức.
“Thiếu gia, từ trước đến giờ, giao dịch xã hội đen đều tiến hành dựa trên quy củ nhất định. Nếu lần này Koster thực sự muốn phá vỡ quy củ thì nên xử lý thế nào?” Giọng nói của Mã Đăng đột nhiên trầm xuống.
“Ừm, tiếp tục quan sát bọn họ đã.” Bố của Lưu Tây cũng là một kẻ máu mặt, không ngờ cũng dám âm thầm đến giao dịch một mình với người ta, một người bố như vậy chẳng trách lại có một thằng con không nên thân như thế.
Xem ra, anh cũng phải hành động.
Lâm Mạc Tang thu lại vẻ mặt suy nghĩ. Đối với anh mà nói, cái người tên Koster này đúng là kẻ thù trời sinh của anh.
Đấu qua vài chục năm mà không ai thắng ai. Ban đầu vốn là cuộc chiến của hai thiếu niên nghĩa khí, nhưng vừa vặn giữ gìn được sự cân đối trong giao dịch xã hội đen, mà sứ mệnh của Lâm Mạc Tang cũng là duy trì sự cân bằng này.
Lâm Mạc Tang nghĩ kỹ lại mấy lần giao thủ với hắn, đứng ngoài cửa sổ nghĩ ngợi một lúc lâu anh mới quay về phòng làm việc. Nhìn thấy Lâm Mạc Tang vừa vào phòng đã đi thẳng để bàn làm việc của Mộ Dung Ngữ Yên, không hiểu sao trong lòng Tô Y Thược bỗng thấy ủ rũ, càng kiên định hơn với suy nghĩ trong đầu.
Sau khi đi đến bên cạnh Mộ Dung Ngữ Yên, Lâm Mạc Tang quay lưng về phía Tô Y Thược, nhỏ giọng nói với cô ấy chuyện bên Trung Đông, bảo cô ấy sang bên đó xem xét tình hình. Mộ Dung Ngữ Yên vừa nghe thấy hắn trong truyền thuyết xuất hiện, liền hưng phấn gật đầu.
Thấy Mộ Dung Ngữ Yên thỉnh thoảng lại nở nụ cười, Tô Y Thược lại cảm thấy trái tim của mình càng lúc càng không theo sự khống chế của chính mình nữa. Có thể gần đây cảm giác trong lòng cô quá rối loạn, cần phải cân nhắc suy xét rõ ràng, cứ tiếp tục thế này, thì chính cô cũng sẽ phát điên mất.
Đúng lúc này, điện thoại di động trên bàn đột nhiên vang lên.
Nghe tiếng chuông điện thoại của Tô Y Thược, Lâm Mạc Tang quay lại nhìn về phía cô.
Tô Y Thược lúng túng cúi đầu, mở điện thoại ra, nhìn thấy một dãy số xa lạ. Cô nghĩ một chút, rồi ấn nút từ chối cuộc gọi.
Ngẩng đầu lên thấy Lâm Mạc Tang vẫn đang nhìn cô, đột nhiên cô lại không biết phải làm sao.
Đang lúc Tô Y Thược bị nhìn đến phát cáu thì điện thoại lại tiếp tục kêu. Đột nhiên cô nghĩ cuộc điện thoại này đến thật đúng lúc, nên vội vàng làm ra vẻ thoải mái cầm điện thoại lên.
Kỳ lạ là vẫn dãy số xa lạ ban nãy. Xem ra người này thực sự muốn tìm cô.
“Alo.” Tô Y Thược mất tự nhiên né tránh ánh mắt Lâm Mạc Tang, nhỏ giọng hỏi.
“Xin chào, Y Thược. Anh là Lục Thần Hi.” Giọng nói nhẹ nhàng như làn gió mát truyền tới từ đầu dây bên kia.
Tô Y Thược ngẩn người, không ngờ Lục Thần Hi sẽ gọi điện thoại cho cô. Cô cứ nghĩ họ sẽ không gặp lại nhau nữa, không phải Lục Hân nói anh ấy đã đi Mỹ rồi sao?
“Mấy hôm trước phải xử lý chuyện trong bang, nên vẫn chưa cảm ơn em đã chăm sóc Lục Hân, không biết dạo này em có rảnh không? Anh muốn mời em một bữa cơm, gọi là thay lời cảm ơn.” Lục Thần Hi nói vô cùng hợp lý khiến Tô Y Thược nhất thời không tìm được cách nào để từ chối.
Ánh mắt liếc thấy Lâm Mạc Tang đứng bên cạnh Mộ Dung Ngữ Yên, cô lại không tự chủ được đáp: “Vâng.”
“Vậy tan tầm anh sẽ đến đón em.” Thấy Tô Y Thược đồng ý nhanh như vậy, Lục Thần Hi hơi ngạc nhiên, trong lòng tràn ngập sự vui sướng.
Tô Y Thược chợt giật mình, hối hận vì mình quyết định mà không kịp suy nghĩ. Nhưng đã đồng ý rồi, cô cũng không thể đổi ý được, không thể làm gì khác, đành phải kiên trì đến cùng, đáp lại: “Vâng.”
Nhận được đáp án cực kỳ thỏa mãn xong, sợ Tô Y Thược đổi ý, Lục Thần Hi lập tức ngắt điện thoại.
Tô Y Thược lại buồn bực ỉu xìu.
Thấy sắc mặt vui vẻ của Lục Thần Hi, Lục Hân hơi nghi hoặc: “Anh, không phải anh bị Tô Y Thược từ chối nên phát điên đấy chứ?” Nói rồi cô đưa tay lên sờ trán anh ấy.
Lục Thần Hi né tránh bàn tay ma của Lục Hân, chăm chú nhìn cô nói: “Cô ấy đồng ý rồi!” Biểu cảm của anh trai khiến Lục Hân nghi hoặc, một lát sau mới kịp tiêu hóa…
Cái gì?! Y Thược mà lại đồng ý á?! Lục Hân kinh ngạc, đây không giống phong cách bình thường của Y Thược. Nhìn vẻ mặt mừng rỡ của anh trai, trong lòng Lục Hân càng khó hiểu hơn.
Lâm Mạc Tang giao nhiệm vụ cho Mộ Dung Ngữ Yên xong liền đi về phía Tô Y Thược.
Tô Y Thược vẫn đang chìm đắm trong cảm giác chán nản, không chú ý Lâm Mạc Tang đang tới gần.
“Nghĩ gì vậy?” Cho đến khi Lâm Mạc Tang đánh thức cô, Tô Y Thược mới nhận ra không biết Lâm Mạc Tang đã đứng bên cạnh mình từ bao giờ, không phải vừa rồi anh còn đang nói chuyện với Mộ Dung Ngữ Yên sao?
Nghĩ vậy, Tô Y Thược lại vô thức lùi lại giữ khoảng cách với Lâm Mạc Tang. Lâm Mạc Tang cũng nhạy bén nhận ra ngay hành động của cô, hôm qua vẫn còn tốt lắm mà, có chuyện gì vậy?!
“À… em còn có việc, anh đi trước đi.” Tô Y Thược nhìn ra ngoài cửa sổ nói.
“Ờ.” Lâm Mạc Tang đáp rồi quay về bàn làm việc của mình, mở tài liệu ra xem.
Câu trả lời ngắn gọn đó khiến trong lòng Tô Y Thược hơi mất mát, nhìn bóng người cao ráo của Lâm Mạc Tang, Tô Y Thược ép mình phải dời mắt đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.