Kế Hoạch Bắt Cừu

Chương 16: Giọng nói như đã từng quen biết




Ngay sau đó, trong ngôi mộ cổ lại vang lên tiếng hét giận dữ.
[Phụ cận] Nhược Thiên: Bà xã, em lừa anh!!!!
Lời còn chưa dứt, thì người đã biến mất.
Nhìn câu nói của Nhược Thiên còn lưu lại trên khung tán gẫu, Hình Phong bỗng cảm thấy mất mác đến lạ thường, thì ra cô ấy đã kết hôn rồi, nhưng rồi hắn lại nghĩ, đây cũng chỉ là trò chơi thôi mà.
Vậy mà hình ảnh màu hồng nhạt kia đã cắm rễ nảy mầm, giống như hạ ma chú trong lòng hắn.
[Hệ thống] Chúc mừng bạn đã sử dùng thành công “Sát Cánh Bên Nhau”, độ thân mật tăng thêm 1. Mừng bạn về nhà.
Đứng trong phù dung cốc, Tô Y Thược ngẩn người nhìn bốn chữ “Mừng bạn về nhà”. Nhà ư? Cô đã quên mất từ này từ lâu lắm rồi.
Một lát sau cũng chưa thấy Nhược Thiên quay về, không phải bị người ta bắt nạt chứ?!
Tô Y Thược đang định dùng kỹ năng “Thần Giao Cách Cảm” để đi xem có chuyện gì, lại thấy Nhược Thiên đang cưỡi một con la nhìn rất buồn cười quay về.
Con la này cũng rất giống cậu ta, đều ngơ ngác ngốc nghếch như nhau, Tô Y Thược phúc hắc nghĩ vậy. Ngay cả chính cô cũng không nhận ra rằng, mỗi khi đối mặt với cậu ta, cô đều bất giác lộ ra tính cách trẻ con của mình, những cảm xúc mà cô hoàn toàn không hề lộ ra trước mặt người khác.
[Phụ cận] Nhược Thiên: Hu hu, sử dụng kỹ năng thất bại, không biết vừa đi tới đâu luôn…
Giọng điệu của cậu ta có vẻ rất ấm ức.
Ngốc nghếch. Tô Y Thược tiếp tục lẩm bẩm trong lòng.
[Phụ cận] Nhất Thược: Ngày mai phải đi có việc, tôi đi ngủ trước.
Nhược Thiên ngẩn người. Anh không nhìn thấy Nhất Thược nữa, không ngờ cô lại chào tạm biệt anh. Nhưng anh biết ngày mai cô có hẹn, anh cũng nhất định không để cho kế hoạch vốn có của cô được tiến hành.
Thật ra, Nhược Thiên chính là acc phụ của Lâm Mạc Tang. Trò chơi Vân Du Tứ Hải này vốn cho một công ty khác phát hành, nhưng vì thiếu hụt về tài chính, không thể phát triển được, công ty kia gần như sắp phá sản, thì Lâm Mạc Tang thu mua lại, nhưng không tham gia vào việc quản lý điều hành, vẫn để các nhân viên cũ duy trì và phát triển nó.
Ngày đó, anh chỉ nổi hứng nhất thời, mới bảo người ta tạo cho một nhân vật ở bản đồ Phù dung cốc mới cập nhật.
Không ngờ lúc đó lại có một nhân viên đang thử nghiệm quái lông đỏ phát hiện ra Tô Y Thược. Ban đầu, vì muốn làm tăng thêm sự thú vị của trò chơi, nên họ định để cho người chơi tham gia vào việc quản lý các khu vực trong game. Hôm đó, khi vừa nhìn thấy thiên hạ đệ nhất dược sư trong truyền thuyết, GM kia vô cùng vui sướng, liền kêu lên một tiếng: “A, Nhất Thược kìa!”
Cái tên này lập tức thu hút sự chú ý của Lâm Mạc Tang. Anh vốn chỉ mang tâm trạng tò mò nghi hoặc tới xem, không ngờ, khi nhờ người ta đưa dữ liệu đăng ký game của cô tới, thì mới biết, cô thực sự là Tô Y Thược.
Lâm Mạc Tang lập tức bảo nhân viên thử nghiệm game kia lấy máy tính qua, một mình anh điều khiển hai nhân vật, cứ như vậy mà tiếp cận Tô Y Thược.
Bởi vậy mới nói, Lâm Mạc Tang không chỉ là một con cáo già, mà còn là một con cáo già không biết xấu hổ!
Có điều, có phải hoa đào của cô nhóc kia nở hơi nhiều rồi không? Một, hai, rồi lại ba bông!!! Anh phải giám sát thật chặt mới được. Lâm Mạc Tang thầm nghĩ.
Vì vậy, ngày mai anh nhất định sẽ không để cô đi hẹn hò với người đàn ông khác dễ dàng như thế.
“Đổi lịch phỏng vấn Tô Y Thược thành ngày mai.” Quan Thanh biết ngay, xui xẻo lại tìm tới cô ấy mà. Ngày mai cô còn muốn đi hẹn hò… nhưng cô lại không dám từ chối, huhu, chỉ đành phải im lặng chịu đựng sự áp bức vô lương tâm của thủ trưởng thôi.
Cô đành rút điện thoại ra, thuần thục bấm một dãy số.
Điện thoại được kết nối trong chốc lát.
“Alo, bạn học, ngày mai rảnh không?” Vừa nghe giọng nói, Tô Y Thược đã biết ngay là Quan Thanh. Cô đang định nói ngày mai mình có việc, thì đã bị Quan Thanh giành mất cơ hội từ chối.
“Ngày mai đến phỏng vấn chính thức nhé, trên đường Hoa Dung ấy, ở đó nhé, nhớ tám giờ có mặt đấy. Mau ngủ sớm đi nhé, ngủ ngon, muah muah!”
Cứ thế, trong tình trạng Tô Y Thược không thể chen vào được một câu nào, thì điện thoại đã bị ngắt.
Trong lòng Quan Thanh thầm cảm thán: cúp điện thoại của người khác thực sự rất thú vị, thảo nào ông chủ luôn thích cúp điện thoại của cô.
Nhưng phía bên kia, khi nghe thấy tiếng tút dài ở đầu dây bên kia, Tô Y Thược vô cùng bực bội. Nghĩ một chút, lại đành phải gọi điện thoại cho Lục Hân, giải thích vì ngày mai mình phải đi phỏng vấn nên có thể sẽ không đi cùng họ được. Chỉ là, Lục Hân không hề trách cứ gì cả, còn cổ vũ cô cố gắng phỏng vấn thật tốt nữa. Y Thược thầm cảm thấy hơi có lỗi. Nếu cô biết rằng Lục Hân thực sự không thèm để ý một chút nào đến việc cô có đi dạo phố cùng cô ấy hay không, thì nhất định cô sẽ đập chết Lục Hân mất.
Tô Y Thược nhìn di động, thoáng trầm tư. Gần đây tên Lưu Tây kia vẫn thường nhắn tin cho cô, nói toàn những câu ghê tởm, cũng không biết hắn lấy đâu ra số điện thoại của cô nữa. Tô Y Thược vừa mới đẩy số hắn vào black list, thì hắn sẽ lập tức đổi số khác làm phiền cô.
Hừ, chắc là Diêu Vân đưa số của cô cho hắn đây mà. Rốt cuộc hắn muốn làm gì chứ? Lần trước hắn sai mấy người đến ngõ hẻm kia chặn đường cô, hắn nghĩ cô không biết sao? Hay là vì hắn quá tự tin với sức quyến rũ của mình?!
Tô Y Thược khẽ nhíu mày. Hơn nữa, Diêu Vân nhất định phải đối đầu với cô như vậy sao? Mười mấy năm qua vẫn chưa đủ à?
Cô tuyệt đối sẽ không để cuộc đời của mình trở thành vật hy sinh cho giao dịch thương trường giống Tống Cao Tường, bà ấy muốn khiến cô ngoan ngoãn nghe lời à? Nằm mơ đi!
Ngày hôm sau, Tô Y Thược ngơ ngác nhìn cả phòng khách chỉ có một mình cô. Chẳng lẽ chỉ có mình cô chọn công ty này sao? Tô Y Thược nghi hoặc!
Quan Thanh cười hì hì dẫn cô vào phòng làm việc.
“Cô chờ ở đây một lát đi.” Quan Thanh đã bỏ hẳn vẻ mặt hài hước khi mới gặp, lúc này nhìn cô ấy rất nghiêm túc.
Tô Y Thược khẽ gật đầu, Quan Thanh liền đi ra ngoài.
Phòng làm việc của Quan Thanh rất đơn giản, lọt vào tầm mắt chỉ có duy nhất một bộ bàn ghế làm việc, Tô Y Thược có thể thoải mái quan sát xung quanh.
Khi cô ấy quay lại, Tô Y Thược đang đứng ngẩn người bên cửa sổ.
Sau khi mời cô ngồi xuống, nói về công việc và trách nhiệm của cô, cùng với chuyện hợp đồng và tiền lương, thưởng, Quan Thanh lại bắt đầu nói chuyện phiếm với Tô Y Thược.
Đột nhiên, điện thoại di động của Quan Thanh vang lên.
Cô ấy quay sang nói xin lỗi rồi đi tới bên cửa sổ trả lời điện thoại, giọng điệu vô cùng cung kính, còn thỉnh thoảng lén liếc nhìn Y Thược, bất giác khiến Y Thược hơi mất tự nhiên.
Quan Thanh cầm điện thoại đưa tới trước mặt Y Thược, nói với cô là cấp trên muốn trực tiếp hỏi cô vài chuyện, sau đó ném điện thoại cho cô. Đúng, chính xác là “ném”, trong mắt cô ấy còn lộ ra vẻ hưng phấn rất khó hiểu nữa. (Đó là sự hưng phấn vì hóng hớt của Quan Thanh.)
Nhìn chiếc điện thoại trong tay, Tô Y Thược đưa lên tai, nhẹ nhàng nói một câu: “Alo.”
Không nghe thấy tiếng trả lời, Tô Y Thược khẽ nhíu mày, lặp lại lần nữa: “Alo, xin chào.”
Vẫn không có ai trả lời.
Quan Thanh tò mò nhìn Y Thược, còn cô lại nhìn Quan Thanh với ánh mắt chẳng biết làm sao. Hình ảnh này cực kỳ buồn cười.
“Điện thoại của chị bị hỏng rồi à?” Đột nhiên cô hỏi Quan Thanh.
Quan Thanh không còn gì để nói. Chuyện này là sao?
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Quan Thanh, Tô Y Thược giải thích: “Không có tiếng gì cả.”
Cô đang định trả lại điện thoại cho Quan Thanh, thì đột nhiên có một giọng nói trầm khàn nhẹ nhàng vang lên ở đầu dây bên kia. Lâm Mạc Tang hơi mất bình tĩnh, cho dù không hề đứng trước mặt cô, anh vẫn cảm thấy hồi hộp không thể tả nổi.
Tô Y Thược ngẩn người, không biết vì sao, giọng nói này nghe rất quen, quen đến mức có thể khiến tâm hồn cô rung động.
Tim cô bất chợt nhói đau.
Đây là giọng nói của anh sao? Y Thược thầm nghĩ, trong mắt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi. Cô đã không nghe thấy giọng nói này mười lăm năm rồi.
Thấy Tô Y Thược thẫn thờ, trong lòng Quan Thanh thầm hô hào, ông chủ cố lên ~~~
Sững sờ trong giây lát, Y Thược vội điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
“Xin hỏi, anh có yêu cầu gì với công việc của tôi không ạ?” Tô Y Thược không phải dạng người làm việc theo cảm tính, hơn nữa, chắc gì đây đã là anh. Trên thế giới có biết bao nhiêu người có giọng nói giống nhau mà, càng hy vọng thì sẽ càng thất vọng thôi.
Không biết từ bao giờ mà Tô Y Thược lại biến thành một người nhát gan như thế, hễ là chuyện gì có liên quan đến anh, cô đều sợ. Trừ khi, anh thực sự xuất hiện trước mặt cô.
“Ừm, những gì tôi muốn nói, chắc Quan Thanh cũng đã nói rồi. Vậy… em cố gắng công tác tốt nhé. Cố lên~” Thật ra, giọng nói của Lâm Mạc Tang lúc này hơi run rẩy, chỉ là anh cố gắng che đậy thôi.
Trước khi trực tiếp nghe cô nói chuyện lần này, anh đã từng nghe giọng cô vô số lần, nhưng khi thực sự đối thoại với cô, anh vẫn có cảm giác như mình vừa sống lại vậy, chỉ muốn ôm thật chặt cô vào trong lòng mình.
“Tút tút… tút tút…” Y Thược đang định nói cảm ơn, thì người ở đầu dây bên kia đã ngắt điện thoại.
Cô cảm thấy người này rất kỳ quái, cố tình gọi điện nói chuyện với một nhân viên quèn vừa bước chân vào công ty là cô đây, chỉ để nói hai chữ “cố lên” thôi sao? Hình như không cần thiết lắm thì phải!
Quan Thanh hiểu ngay, ông chủ đang thẹn thùng đấy mà. Ông chủ da mặt dày như vậy mà cũng biết thẹn thùng, đúng là khiến cô ấy có cảm giác như trời đất đảo điên vậy, trong lòng Quan Thanh đang thầm oán thán!
Sau khi Lâm Mạc Tang cúp điện thoại, vừa vặn có một nhân viên mới phạm sai lầm mấy hôm trước vào báo cáo với anh.
Thật ra, cô nhân viên nhỏ kia đã mang tâm trạng tuyệt vọng khi bước vào văn phòng tổng giám đốc rồi, nhưng khi cô ta an toàn bước ra, mặt hiện rõ vẻ sợ hãi đến ngu người. Vừa rồi nét mặt của ông chủ dịu dàng đến không tả nổi, cứ như hoàn toàn không nghe thấy cô ta nói gì vậy.
Mọi người cũng vô cùng kinh ngạc, ông chủ đổi tính rồi hay sao?
Trong ngày hôm đó, toàn bộ nhân viên công ty của Lâm Mạc Tang đều rơi vào trạng thái khủng hoảng khi tổng giám đốc đột ngột đổi tính đổi nết!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.