Kẻ Đền Tội

Chương 2:




3
Kiếp trước, tôi và Cảnh Chiêu đang ở thời kì mặn nồng. Dưới sự chỉ dạy của ba tôi, hắn đã có thể quản lý một công ty nhỏ.
Cũng đúng vào lúc này, Cảnh Chiêu cầu hôn tôi. Thông qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra của ba mẹ, cuối cùng hắn đã nhận được sự đồng ý của họ.
Thật ra Cảnh Chiêu đối xử với tôi rất tốt. Mỗi một việc trong cuộc sống của tôi đều có dấu chân của hắn. Đến lúc tôi nhận ra thì mọi thứ đã tràn ngập hình bóng của hắn rồi.
Chúng tôi trở thành cặp đôi mà mọi người ngưỡng mộ.
Nhưng sau khi Trương Nguyệt xuất hiện, tất cả mọi thứ đều thay đổi.
Trương Nguyệt là nhân viên mới trong công ty của Cảnh Chiêu. Cô ta lạnh lùng, xa cách, giỏi giang, giống như ánh trăng trên mặt biển, không thể chạm tới.
Dễ dàng khơi dậy mong muốn chinh phục của đàn ông.
Vốn dĩ tôi không quá để ý đến cô ta. Cho đến một ngày mưa, tôi cầm theo ô, dự định sẽ đến công ty đón Cảnh Chiêu.
Tuy nhiên, vừa đến nơi, tôi bị mưa làm ướt hết người, thấy trong góc có hai bóng người.
Cảnh Chiêu và Trương Nguyệt.
Trương Nguyệt mặc một bộ váy công sở, gương mặt lạnh lùng, khí chất thoát tục, hờ hững nhìn người đứng trước mặt.
Còn Cảnh Chiêu, vị hôn phu của tôi, đối tượng yêu đương mà mọi người hằng ao ước, cởi áo vest, chùm lên đầu Trương Nguyệt, không nhịn được mà cúi xuống hôn cô ta.
Tôi cầm chiếc ô đen đứng trong màn mưa, bắt gặp ánh mắt của Trương Nguyệt, nhìn rõ sự khiêu khích trong mắt cô ta.
Gió lạnh theo mũi, thực quản, tràn vào phổi, tay tôi run đến mức gần như không cầm được cán ô, nhưng tôi vẫn cố gắng chống cự lấy điện thoại trong túi, chụp lại ảnh hai người họ.
Khi tôi đưa bức ảnh cho Cảnh Chiêu nhìn, hắn hoảng loạng giải thích với tôi, nói là do hắn say rượu, nhận nhầm cô ta thành tôi.
Tôi đóng cửa, để hắn ở ngoài.
Ngày hôm sau khi mở cửa ra, phát hiện hắn đã quỳ cả đêm ở bên ngoài.
Mắt hắn đầy tơ máu, ôm lấy tôi, mong tôi tha thứ, lặp đi lặp lại hắn không cố ý.
Cảnh Chiêu đến công ty tìm Trương Nguyệt, nói rõ tối hôm qua chỉ là hiểu lầm, còn cử cô ta ra nước ngoài làm việc.
Tôi không có lý do gì để tiếp tục giận dỗi nữa, vả lại, tôi vẫn rất tin tưởng hắn.
Nhưng tôi không ngờ được, đây mới chỉ là bắt đầu.
4
Hiện tại, mọi người trong lớp đều biết, tên học sinh nghèo, cao ngạo kia đã trở thành người hầu của tôi.
Mua trà sữa cho tôi, thay tôi trực nhật, dọn vệ sinh, chuẩn bị nước ấm cho tôi, thay tôi làm bài về nhà.
Mọi người dần dần quen, thậm chí còn sai khiến hắn.
“Này, Cảnh Chiêu, giúp tôi đổ rác đi.”
“Cảnh Chiêu, lau hộ tôi cái bảng.”
Cảnh Chiêu đặt nước ấm lên bàn tôi, nghe bọn họ nói nhưng lại nhìn tôi.
Tôi nhướng mày, chống cằm nói:
“Gọi cậu đi thì đi đi!”
Hắn liền nghe lời mà đi.
Giống như tôi đang nuôi một con chó vậy.
5
Vào một ngày bình thường, tan học, tôi về đến nhà gặp được ba, nói thẳng tôi không thích tên con nuôi Cảnh Chiêu kia.
Vì trong nhà chỉ có một đứa con gái, nên hầu như ba đều đáp ứng tất cả các yêu cầu của tôi, thậm chí ông còn không hỏi nguyên nhân.
Mà đối với một nhà tư bản như ba tôi, việc này chẳng qua chỉ là thay đổi đối tượng để đầu tư nuôi dưỡng, dỗ tôi vui vẻ, cớ sao lại không làm chứ!
Vốn dĩ là con nuôi nên Cảnh Chiêu ở nhà tôi.
Tối hôm đó, ông gọi luôn người đến làm hợp đồng giải trừ quan hệ tài trợ.
Hôm sau tôi cầm hợp đồng đó đi tìm Cảnh Chiêu.
Lúc tìm thấy, hắn đang bị một đám côn đồ bao vây. Vì thế tôi đứng ở một bên, đợi bọn họ đánh nhau xong mới nói.
Bọn côn đồ không ngờ đánh nhau lại bị quan sát, bực mình muốn lôi tôi vào đánh.
“Nhìn cái gì, cũng muốn bị đánh?”
Một người đàn ông tóc vàng chửi thề, buông Cảnh Chiêu ra, xắn tay áo tiến lại phía tôi.
Mới đi được hai bước đã bị Cảnh Chiêu chặn lại, Cảnh Chiêu bị đánh gục xuống đất nhưng vẫn túm chặt lấy quần của tên tóc vàng.
Trong lúc hỗn loạn, tôi nghe rõ hắn hô lên một tiếng: “Chạy mau!”
Tên tóc vàng buồn cười, đá hắn một phát: “Bị đánh như thế mà vẫn muốn làm anh hùng à?” Cảnh Chiêu vẫn nắm chặt lấy gấu quần của tên đó.
Bỗng nhiên tôi mất kiên nhẫn, thấy thời gian cũng sắp đến rồi, tôi rút điện thoại ra:
“Tôi đã báo cảnh sát, họ đến ngay đấy.”
Tên tóc vàng tức giận, chửi thề, định đánh tiếp nhưng bị mấy tên khác ngăn lại.
“Bỏ đi, bỏ đi, chúng ta chuồn thôi.”
Tên đó lườm tôi: “Mày coi chừng tao đấy.”
Tôi nhún vai, không thèm quan tâm đ ến lời đe doạ kia.
Bọn côn đồ đi xa, tôi chầm chậm tiến tới chỗ Cảnh Chiêu, hắn thảm hại ngã xuống đất, khoé miệng bầm tím, quần áo lấm lem bùn đất và dấu chân.
Lông mi hắn khẽ run, nhỏ giọng gọi tôi: “Chi Chi.”
Tôi cảm thấy thật buồn nôn.
Kiếp trước, hắn vừa gọi tôi một cách trìu mến, vừa phế đi tay của tôi.
Kiếp này, tôi giẫm lên ngực hắn, vỗ vỗ tập tài liệu trên tay. Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của hắn, tôi chậm rãi mỉm cười:
“Chấm dứt hợp đồng, cậu không phải là con nuôi nhà tôi nữa.”
“Cảnh Chiêu, nhà tôi không chào đón cậu.”
Bị người ta đánh cũng không biến đổi sắc mặt, nhưng hắn lại đỏ mắt khi nghe thấy câu nói của tôi.
Giống như một con vật nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi, cuộn tròn thút thít.
“Tôi sẽ nghe lời mà, đừng có không cần tôi,….được không?”
Tôi tăng thêm lực ở chân, cười nói:
“Không được.”
“Hận tôi không, Cảnh Chiêu?”
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân tôi, môi run run, nhất thời không nói nên lời. Hắn im lặng hồi lâu rồi nói: “Không hận.”
“Bé ngoan, tôi tới để chuộc tội.”
Cơn gió đầu hạ thổi qua con hẻm u tối, mọi bồn chồn lắng xuống, không gian như ngưng đọng, không biết qua bao lâu, tôi chớp mắt, chợt bừng tỉnh mà “Aa” một tiếng.
Sau đó nhấc cổ áo hắn lên, tàn nhẫn mà ném hắn vào tường, tôi tiến lại gần, nhìn thẳng vào mắt hắn.
“……thì ra anh cũng trọng sinh?”
Tôi nhìn hắn, thốt ra từng chữ:
“Cảnh Chiêu, anh lấy đâu ra mặt mũi mà dám nói thích tôi?”
***tôi đổi cách xưng hô là vì nữ chính biết nam chính trọng sinh rồi, mà kiếp trước hai người “yêu” nhau nên xưng hô anh-tôi nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.