Sáu mươi sáu,
Cái Tiêu Trì gọi là vui mừng bất ngờ, chỉ có bất ngờ không có vui mừng gì cả.
Hay là nói, thực ra cái này là "mừng" với cậu ta.
Hoà Đồng nhìn đôi cẩu nam nam trước mắt, khóe mắt giật giật.
"Cái cậu gọi là vui mừng bất ngờ hả, đây là show ân ái đấy chứ?"
Tiêu Trì nếm miếng kem từ tay Tiêu Tu Tề, liếm liếm miệng cười nói:"Bạn tớ mà cũng ấu trĩ vậy sao?"
Hoà Đồng quả quyết nói:"Dĩ nhiên không rồi."
Tiêu Trì dương dương tự đắc. (*: đắc ý)
Hoà Đồng bổ sung:"Ai có thể ấu trĩ hơn cậu chớ."
Tiêu Trì:"......"
Tiêu Tu Tề lấy khăn tay lau khóe miệng Tiêu Trì, ăn một miếng kem rồi lại đút cho Tiêu Trì.
Tiêu Trì đè gáy Tiêu Tu Tề, hôn sâu một cái.
Quả thực tam quan* của Hoà Đồng nứt mất tiêu, Hoà Đồng không đành lòng xoay mặt, nhịn không được cằn nhằn:"Mịa, mắt muốn mù luôn rồi." (* tam quan: là từ thường dùng trong ngôn ngữ mạng, ám chỉ những người, sự vật hoặc sự việc gây đảo điên cái nhìn bình thường của nhân loại.)
Sau khi Tiêu Trì và Tiêu Tu Tề giải quyết xong việc, không chút nào để ý lau cái miệng đang sưng, cười hì hì nói với Hoà Đồng:"Đi thôi, dẫn cậu đi vui mừng bất ngờ đây."
Đột nhiên huyệt thái dương của Hoà Đồng nhảy thình thịch,"Chỉ cầu hai ngươi đừng làm mấy chuyện mất đạo đức trước mặt tớ là được rồi."
Tiêu Trì chậc một tiếng:"Nói giống như là mai sau cậu không có làm chuyện như vậy hay sao hả."
Bỗng nhiên Hoà Đồng ý thức được cái gì:"......"
Sáu mươi bảy,
Tiêu Trì và Tiêu Tu Tề dẫn Hoà Đồng đến một nghĩa trang....
Hoà Đồng cực kỳ muốn đánh Tiêu Trì, có phải bị bệnh không đây? Vui mừng bất ngờ trong nghĩa trang à?
Nhưng vẻ mặt Tiêu Trì lại nghiêm túc khiến Hoà Đồng nuốt mấy câu này lại.
"Hoà Đồng, cậu nhắm mắt lại, chờ ở đây năm phút, trong vòng năm phút, vui mừng bất ngờ sẽ đến đấy."
Hoà Đồng không bình tĩnh,"Cái gì? Năm phút? Lâu như vậy?"
"Nhắm chặt mắt mình là được, sao nhiều lời thế hả."
Hoà Đồng "shit" một tiếng, khó chịu nhắm mắt lại.
Tiêu Trì và Tiêu Tu Tề liếc nhau, trốn thật nhanh.
Ước chừng qua ba phút, bên tai Hoà Đồng xuất hiện một tiếng khụ khụ.
Hoà Đồng chậm rãi mở mắt ra, ngẩn người.
"Sao lại là anh?"
Sáu mươi tám,
Giao Dịch đứng ở trước mặt Hòa Đồng, mặt hơi đỏ lên,"Ừm...... niềm vui bất ngờ này cậu thích không?"
Hoà Đồng áp chế khóe miệng muốn nhếch lên, cố ý lạnh giọng nói:"Đương nhiên không thích."
Giao Dịch hơi thất vọng nhìn Hoà Đồng, trong nháy mắt, dường như Hoà Đồng thấy lỗ tai trên đầu Giao Dịch gục xuống.
Hoà Đồng nhịn không được sờ sờ đầu của Giao Dịch, thở dài:"Giỡn ấy, tôi rất vui."
Vừa bị sờ, bỗng dưng Giao Dịch "cứng" ngay tại chỗ.
Sáu mươi chín,
Giao Dịch khụ khụ, dời đi lực chú ý của mình,"À...... Có người nói với tôi, là đưa thứ mà tôi thích nhất cho cậu."
Hoà Đồng gật gật đầu, cười đùa,"Vậy anh chuẩn bị đưa tôi cái gì?"
Giao Dịch nắm tay Hoà Đồng, vành tai hơi hồng lên,"Tôi không thích thứ gì. Nhưng tôi có người trong lòng."
Hoà Đồng sửng sốt,"Anh muốn tặng bản thân anh cho tôi á?"
Giao Dịch lắc lắc đầu,"Không phải. Đời này, người tôi yêu nhất là mẹ mình."
Hoà Đồng loáng thoáng hiểu rõ.
Giao Dịch nắm tay Hoà Đồng rồi đi chậm rãi.
"Tôi muốn... mẹ mình gặp em. Tôi không thể cho em cái gì... Nhưng tôi muốn mẹ tôi chúc phúc cho chúng ta."
Hoà Đồng trầm mặc. Nắm thật chặt tay Giao Dịch.
Bảy mươi,
Đến nơi, Hoà Đồng hơi giật mình.
Trên tấm mộ bia lạnh lẽo, có một người phụ nữ khoảng hơn 30 tuổi đang nhợt nhạt mỉm cười. Đây là mẹ Giao Dịch.
Một sinh mạng, cứ như vậy an nghỉ dưới lòng đất. Nhưng có thể tưởng tượng được phong thái trước kia của bà.
Giao Dịch phủi bụi trên đất, kéo Hoà Đồng quỳ xuống.
Giao Dịch nhẹ nhàng dập đầu lạy ba cái, giọng khẽ run,"Mẹ, đây là người yêu của con trai mẹ."
Hoà Đồng vỗ vỗ lưng Giao Dịch an ủi, cũng nhẹ nhàngdập đầu lạy ba cái,"Mẹ, con là người yêu con trai của mẹ."
Giao Dịch lại kéo Hoà Đồng ngồi dậy. Nhẹ nhàng vuốt vuốt bia mộ, ánh mắt ôn nhu,"Mụ, me không cần lo chuyện chung thân của con nữa rồi. Cuối cùng con đã theo đuổi được người mình thích, mẹ hài lòng không?"
Giao Dịch ngừng ba giây, dường như đang đợi trả lời. Ba giây sau, Giao Dịch cười khẽ,"Mẹ, con sẽ hạnh phúc."
Sau đó Giao Dịch vẫn tiếp tục nói liên miên. Lần tới đây gần nhất, Giao Dịch còn chưa gặp ai thú vị, dĩ nhiên, lúc ấy còn chưa gặp Hoà Đồng.
Cuối cùng, Giao Dịch lưu luyến không rời đứng dậy. Hốc mắt Giao Dịch hơi hơi hồng.
Hoà Đồng không hề nói gì, chỉ nắm chặt tay Giao Dịch
Mình có nên hỏi về cha Giao Dịch không? Nhưng có lẽ không cần thiết, vết thương lòng phải lành đã.
Bảy mươi mốt,
Kể từ lúc từ nghĩa trang trở về, tinh thần Giao Dịch khá sa sút.
Điều này khiến Hoà Đồng cảm thấy hơi khó khăn.
"Còn nhớ là tôi nói dẫn anh đi gặp cha mẹ tôi không?"
Giao Dịch gật gật đầu, tâm tình tốt hơn được chút.
"À...... Tình trạng mẹ của tôi hơi đặc biệt."
Giao Dịch nghi hoặc nhìn Hòa Đồng.
Cách không xa nghĩa trang có một rừng cây nhỏ, rừng cây sinh trưởng tự nhiên, lại ở cạnh nghĩa trang cho nên không khí khá âm trầm.
Hoà Đồng kéo Giao Dịch vào rừng cây, trong ánh mắt kinh ngạc của Giao Dịch, ngồi xuống đất.
Hoà Đồng lấy một đống tự thiếp* ra, đốt nó. (Lâm - 临" hay "lâm thiếp - 临帖" là phương pháp nhìn vào một mẫu chữ có sẵn (thuật ngữ trong Thư pháp gọi là tự thiếp - 字帖), thường của các danh gia Thư pháp đời trước, để viết theo]
Nương theo ánh lửa rọi xuống, mặt Hòa Đồng mơ hồ,"Mẹ của tôi...... Sau khi hỏa táng, tro cốt rải xuống biển hết rồi."
Hòa Đồng từ từ thả giấy xuống, thấy càng đốt lửa càng to,"Nguyện vọng trước khi chết của mẹ tôi là chết trên biển, bà nói bà thích nhất nơi biển cả đã nuôi lớn bà. Nước biển chảy bất định, khi còn sống bà lại thích thư pháp nhất, do đó tôi hay tìm đại chỗ nào đó, đốt tự thiếp cho bà."
Giao Dịch không nói gì, lẳng lặng ngồi bên cạnh Hoà Đồng.
Hoà Đồng lại cầm ra một chồng tự thiếp, thả vào đống lửa,"Gặp người lớn chỉ là hình thức, không cần bối rối. Về sau khi anh không bận gì thì đi với tôi đốt tự thiếp, coi như bái tế mẹ tôi."
Giao Dịch nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Hoà Đồng vỗ vỗ mông đứng lên, đưa tay về Giao Dịch,"Đi thôi."
Giao Dịch cầm tay Hòa Đồng, bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này hình như rất quen.
Hoà Đồng nắm chặt tay Giao Dịch, bỗng nhiên dùng lực kéo Giao Dịch tới trước mặt.
Hoà Đồng nhẹ nhàng nâng cằm Giao Dịch lên.
Mặt Giao Dịch đỏ rực, không biết làm sao.
Hoà Đồng hôn lên.
Bảy mươi hai,
"Lúc mẹ tôi còn sống, ra lệnh ép tôi khi tìm vợ rồi thì phải hôn người ấy. Chứng minh đây là con dâu thực sự mà không phải giả vờ."
"Giờ...... Hôn cũng hôn rồi, bái cũng bái rồi, anh trốn không thoát đâu."
~ Hoàn~