Kẻ Bắt Cóc

Chương 4:




Rồi đến một tin khác: Thuốc đã gửi cho anh rồi, nhớ lấy nhá.
Thuốc gì zị?
Tôi tò mò xem qua lịch sử trò chuyện của bọn họ … hay lắm, hóa ra từ trước đến nay Tần Lãng đều mang điện thoại bên người!
Tất cả là tại tôi! Không có kinh nghiệm, quên kiểm tra xem anh ta có điện thoại hay không!
Tôi chán nản không thôi, hận không thể tát chính mình mấy cái bạt tai.
Lần cuối cùng anh ta tiếp xúc với Miếng dán cơ bắp là ngày hôm qua:
“Tần Lãng, có chuyện gì với anh sao? Đã trở về nhà rồi, sao giờ lại bỏ đi?”
“Là anh cam tâm tình nguyện.”
“Tên bắt cóc như thế nào? Bắt cóc thiếu nữ hả? Thôi bỏ đi, tùy anh vậy. À đúng rồi, anh quên mang theo thuốc rồi, gửi địa chỉ cho em ngày mai em gửi cho anh.”
Ngay sau đó, Tần Lãng gửi một địa chỉ qua – là điểm chuyển phát nhanh gần nhất dưới chân núi nhà kho cũ này: “Địa chỉ chỗ này này, cũng gần, tiện lấy đồ.”
“Chi bằng gửi về địa chỉ nhà anh cho rồi.”
“Không được, nhà anh quá xa. Nếu không thấy anh, cô ấy sẽ nghĩ anh đi báo cảnh sát, sợ đến phát khóc mất.”
“… okepari [đầu chó]”
Đột nhiên chuông điện thoại reo lên, tôi hoảng quá nên vô tình bấm nghe cuộc gọi.
Đầu bên kia vang lên giọng của Miếng dán cơ: “Alo, Tần Lãng, rốt cuộc anh cũng nghe điện thoại rồi.”
Tôi nuốt nước miếng, không biết phải làm sao.
“Tần Lãng, sao anh không nói gì? Chết tiệt, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi đó chứ! Em sẽ báo cảnh sát ngay lập tức!”
Tôi vội vàng trả lời: “A đừng, không được.”
“??? Cô là kẻ bắt cóc thiếu nữ đúng không?”
“À Miếng dán cơ, xin chào.”
“… Tôi họ Triệu, cô cứ gọi tôi là bác sĩ Triệu được rồi.”
Tôi khổ sở van xin “Bác sĩ Triệu, anh đừng báo cảnh sát có được không? Tần Lãng nói sẽ giúp tôi tống tiền ba anh ấy. Tôi sẽ không làm anh ấy bị thương đâu.”
“Tôi không báo cảnh sát, cô kêu Tần Lãng nghe điện thoại đi.”
“Vừa mới lăn lộn một hồi anh ấy đã đổ mồ hôi nên đi tắm rồi.”
Bên kia, Miếng dán cơkhó xử ho khan một tiếng: “Vậy tôi không quấy rầy nữa, hai người cứ từ từ mà chơi.”
Anh ta nói xong liền cúp điện thoại.
Đúng lúc này, Tần Lãng trở lại, trên tay mang theo cái chiếc quần ướt sũng treo lên dây phơi.
Tôi cầm điện thoại chạy ra ngoài: “Tần Lãng, thực xin lỗi, em đã nhìn trộm điện thoại của anh. Nhưng sao anh lại không nói cho em biết chuyện anh giấu điện thoại? Không phải chúng ta thống nhất đây là một vụ bắt cóc thật sự hay sao?”
“Anh sợ em hiểu nhầm anh báo cảnh sát.”
“Vậy lỡ như điện thoại của anh mất định vị thì phải làm sao?”
“Vậy không bằng chúng ta thêm WeChat, nếu anh bỏ chạy, sẽ báo với em một tiếng.”
Chà, anh ta là một con tin tốt, rất tự giác, đã giúp tôi hoàn thành vai trò một kẻ bắt cóc thật sự.
Vì ban ngày Tần Lãng đã dọn dẹp nơi anh ta ngủ, vậy nên ban đêm tôi nghiêng nhìn một bên mặt anh ta.
“Tần Lãng, anh thật thơm mà.”
Thật sự rất thơm, có mùi tươi mát sảng khoái.
“Mùi sáp bôi tóc của em cũng rất đặc biệt.”
A cái này …
Tôi xấu hổ đứng dậy, tránh sang một bên.
Trong bóng tối, Tân Lãng đột nhiên nắm lấy tay tôi: “Quay lại, nói chuyện với anh một chút”
Thế là tôi ngoan ngoãn nằm lại.
“Tại sao lại trói anh?” Anh hỏi.
“Em rất cần tiền.” Nói đến tiền, tôi không cảm thấy buồn ngủ nữa. “Tần Lãng, anh có phải là con ruột của ba không? Sao lâu như vậy mà ba anh còn chưa gửi tiền?”
“Ông ấy ấy à, ông ấy hzz … ông ấy có khi còn đang cầu xin ông nội bảo bà nội quyên góp tiền ấy chứ.”
Tập đoàn Tận thị lớn như vậy, chuyển 500.000 trong một phút là được mà! “Anh tự nhìn lại lời mình nói mà xem, chính anh có tin được không?”
“Tin.”
Em có quỷ mới tin anh!
Tôi chợt nghĩ ra một câu, lại hỏi: “Anh nói xem, có khi nào bức thư tống tiền em viết chưa từng được giao tới tay ba anh hay không?”
Anh ta nói dứt khoát “Không đâu.”
“Không phải anh lại lừa em đấy chứ?”
Anh cười nói: “Không lừa em đâu”.
“Vậy sao anh nói người Trung Quốc không lừa dối người Trung Quốc!”
“… Anh không tính.”
Tôi hơi tức nhưng vì buồn ngủ quá nên tôi lăn ra ngủ trong cơn tức giận.
Nhưng đến nửa đêm, tôi bị đánh thức bởi một tiếng nấc.
Tôi sững sờ mở mắt ra, xuyên qua ánh trăng mờ ảo, tôi nhìn thấy Tần Lãng đang hai tay ôm gối khóc.
Tôi đứng dậy, ngồi đối diện với anh, tôi không biết bệnh trầm cảm nhưng có thể cảm nhận anh đang rất buồn.
“Tần Lãng, Tần Lãng.”
Tôi gọi anh ấy, nhưng anh ấy dường như mất hết hứng thú với cuộc sống, thậm chí không nâng mí mắt lên.
Tôi không biết phải làm sao nên chỉ có thể im lặng ngồi bên anh.
Tôi chợt nhớ tới cuộc gọi của Miếng dán cơ.
Xem xét tình hình của Tần Lãng, anh ta hẳn là bác sĩ của Tần Lãng.
Tôi lặng lẽ cầm điện thoại của Tần Lãng lên, đi ra ngoài kho gọi điện thoại.
Ngay sau đó, điện thoại được kết nối: “Cuối cùng anh cũng chịu gọi cho em? Thế nào, kẻ bắt cóc đã cởi dây trói cho anh rồi hả? Nói cho em biết, chuyện gì đã xảy ra?”
“Alo, bác sĩ Triệu, Tần Lãng đang khóc, tôi không biết phải làm sao? Anh giúp anh ấy với” Càng nói tôi càng muốn khóc, nói ra thì tôi cũng bắt đầu khóc.
Anh ta hiển nhiên rất ngạc nhiên: “Là cô à. Cô đừng hoảng sợ, một bệnh nhân trầm cảm% # * &%! ^ #, Cô phải & * # •% ^! # Chú ý đến tâm trạng của anh ấy% # * &  xảy ra chuyện.”
Tín hiệu đột nhiên trở nên rất tệ, nghe có vẻ bị rè.
Điều này dẫn đến sự bất cân xứng thông tin giữa tôi và anh ta——
“Sao, chuyện gì xảy ra vậy?” Tim tôi đập thình thịch “Tần Lãng sẽ tự sát sao? Nghe nói có bệnh nhân trầm cảm tự sát.”
“Sao?! Xảy ra chuyện bất ngờ% # * & #% ^ * … anh ấy sẽ tự sát!”
“Không phải, ý tôi là …”
“Tín hiệu không tốt, cô nói% # * & tôi không nghe rõ. Cô% ^ # & * … gửi định vị đi, tôi đến ngay!”
Anh ta nói xong liền cúp điện thoại.
Tôi do dự, nếu anh ta biết đến nơi này, liệu anh ta có báo cảnh sát đến bắt tôi không?
Nhưng nếu Tần Lãng xảy ra chuyện bất trắc, tôi sẽ trở thành tội nhân!
Thế nên tôi đau lòng gửi địa điểm cho anh ta.
Tôi trở lại kho hàng, Tần Lãng đã thay đổi tư thế, tiếp tục khóc.
Tôi ngồi bên cạnh nắm tay anh: “Tần Lãng, đừng sợ, miếng dán cơ sắp tới rồi.”
Tẫn Lãng rốt cục cũng nhướng mi nhìn tôi, khàn giọng gọi tôi: “Mầm đậu nhỏ…”
Tôi không dám rời đi dù chỉ một bước, sợ tâm trạng anh ấy suy sụp mà tự sát.
Cứ như thế không biết qua bao lâu, Tần Lãng rốt cục cũng ngừng khóc, một lát sau liền ngủ say.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.