Isekai Toriwake

Chương 48: Kẻ Được Triệu Hồi




Giọng nói Crow lại vang lên, âm điệu vô cùng bình thản, và lần này, thân hình hắn xuất hiện từ trong bóng tối.

Chẳng ai ở đây có thể hiểu, họ luôn cẩn thận đề phòng, nhưng kẻ thù lại xuất hiện từ hướng mà họ không ngờ được. Bởi họ luôn ở đây cả ngày hôm nay, nhưng không hề trông thấy bóng dáng một người lạ mặt nào.

Đợi đã... Ma giới?!!

Ma thần???

Chẳng phải trên lục địa này chỉ có mỗi Ma vương hay sao?

Những người lính tỏ ra nghi hoặc và nhìn nhau, họ như muốn tìm kiếm đáp án từ chính đồng đội của mình, cũng vì đây là một từ qúa xa lạ với họ.

Họ đương nhiên biết Ma vương chính là người của ma tộc, nhưng chỉ có điều họ chưa bao giờ đặt ra câu hỏi liệu rằng Ma vương có chỗ đứng như thế nào trong ma tộc?

Vì trong tiềm thức, nhân loại trên lục địa này đã bị Ma vương gieo rắc nỗi kinh hoàng và tự nhận định cho rằng... Ma vương, mới chính là kẻ đáng sợ nhất của ma tộc.

Nhưng họ lại không hề biết, so với Ma vương, Ma thần là kẻ còn nguy hiểm hơn và đồng thời là kẻ đứng sau giật dây tất cả mọi chuyện, hơn nữa, Ma thần không chỉ có một.

Vậy nên, mọi thông tin đều được các nhân vật cao tầng của nhân loại, và kể cả các chủng tộc khác không hẹn mà cùng che giấu đi, đơn giản là vì họ không muốn để cho toàn thể thần dân của mình sống trong sự lo lắng, bất an.

Cũng phải thôi, với cấp độ hiện tại của những binh sĩ đang có mặt tại đây, thì khái niệm này qúa xa vời với họ.

“Ngươi chính là kẻ gây ra tất cả mọi chuyện?!!”

Lúc này, Douglas là người đầu tiên đứng ra nhìn thẳng vào Crow rồi gầm lên, anh ta liên tục thở dốc chập chùng và từ điều đấy có thể nhận ra, bản thân anh ta đang tức giận đến mức nào.

Hành động này của Douglas là vô cùng bình thường, cho dù con người anh ta có cứng như sắt đá thì việc tận mắt chứng kiến gần 200 binh sĩ dưới quyền chỉ huy của mình bị thiêu sống ngây trước mặt thì sẽ vô cùng phẫn nộ.

Nhưng Crow không hề đáp lại mà chỉ im lặng đứng bất động.

“Keeng!”

Douglas cảm thấy bản thân như bị khiêu khích, hành động này của Crow như đang kích thích đến anh ta, anh ta lập tức rút vội thanh gươm ra khỏi vỏ.

Nhưng thây vào đó, chưa chờ Douglas có bất cứ hành động dại dột nào, Aaron bước ra bắt lấy vai anh ta, thận trọng nói:

“Bình tĩnh Douglas, hiện tại ta có thể lý giải cho tâm tình của cậu, nhưng lúc này đây, ta yêu cầu cậu cần phải đưa tất cả mọi người rời khỏi đây ngay tức khắc!”

Aaron biết, nếu để Douglas tiến lên thì anh ta chả khác gì một con thiêu thân đang lao vào lửa, và ông ta càng biết rõ hơn, kẻ thù hiện đang đứng trước mặt ông ấy mạnh hơn bất cứ kẻ thù nào mà ông ta từng đối mặt trước đây.

Không chỉ Aaron, Ormin cũng chả tốt hơn là bao, tâm tình ông ta cũng đang vô cùng phức tạp.

Cả hai đương nhiên biết khá rõ Ma giới có ý nghĩa như thế nào, vậy nên bản thân vẫn đang chần chừ. Nếu đổi lại là những kẻ khác đến đây, có lẽ không chờ đến Douglas đứng ra, ông ta sẽ là người đầu tiên ra tay.

“Nhưng... Thưa ngài Aaron, hãy để tôi được trả thù cho những người đã chết...”

Douglas nắm chặt thanh gươm trong tay, bộ dáng chẳng sợ hãi nói.

“Phải đấy, báo thù!!!”

“Trả thù cho những người đã chết!!!”

“Xin ngài Aaron hãy để đội trưởng Douglas giết chết tên chết tiệt kia!!!”

“Giết tên đeo mặt nạ đấy!!!”

Phần lớn những binh sĩ còn lại giương cao ngọn giáo trong tay và hét lớn lên. Những người đã chết thảm kia, đều là đồng đội, là bạn bè của họ. Trừ khi kẻ có tên là Crow, kẻ tự nhận mình đến từ Ma giới này chết đi, thì những người còn sống sót như họ mới cảm thấy thoải mái.

Ormin thấy thế thở dài, nếu những binh sĩ này không rời đi, mọi chuyện có thể sẽ vô cùng tồi tệ.

“Tất cả im lặng cho ta!!!”

Aaron tức giận quát, sau đó kiên quyết ra lệnh cho Douglas:

“Ta không có thời gian giải thích với cậu, lập tức đưa mọi người rời khỏi đây!”

“Nhưng...”

“Fufu...”

“Fufufufu!!!”

Khi Douglas vẫn còn muốn lên tiếng thì Crow cười, hắn cười khiến cho đôi vai trở nên run rẩy.

Tiếng cười bỗng ngưng bật đi, và thây vào đó là âm thanh giọng nói thoáng trở nên lạnh lùng:

“Đi? Các ngươi sẽ chẳng đi đâu được cả, bọn ngươi đã quên mất ta vừa nói gì rồi hay sao?”

“Hừ! Ngươi có thể làm được gì? Chỉ với một mình ngươi???”

Douglas vẫn còn không cam lòng, anh ta chỉ thẳng thanh gươm vào Crow.

“Chỉ với một mình ta? Điều gì khiến ngươi tự tin như vậy?”

“Tất cả hãy ra đây đi nào!!!”

Khi tiếng nói Crow vừa kết thúc.

“Rầm rập!”

Sau lưng hắn, là vô số tiếng bước chân đang dẫm trên đất bước đi đầy mạnh mẽ, và âm thanh càng lúc càng to dần.

Hiện tại, chúng không việc gì cần phải ẩn thân nữa.

Tiếp đến, là những đôi mắt đỏ rực loáng thoáng hiện lên như xuyên thủng cả màn đêm tối tâm.

“Các ngươi nghĩ... Ta sẽ tự làm bẩn tay mình sao? Các ngươi qúa đề cao bản thân mình rồi đấy, nhân loại.”

Crow được che phủ dưới lớp áo choàng của bản thân, hắn đứng đấy, ngạo nghễ lớn tiếng nói.

“Khốn kiếp thật Aaron, chúng ta nên chạy đi khi có cơ hội!”

Ormin bắt đầu đổ mồ hôi, ông ta cảm giác như một vài cặp mắt đỏ rực kia cũng đang nhìn chằm chằm vào ông ấy.

Đa số ngọn đuốc được thắp sáng nơi đây đều đã bị biển lửa vừa rồi nuốt chửng đi. Vậy nên, chỉ dựa vào vài ngọn đuốc còn sót lại thì rất khó để quan sát toàn bộ tình hình xung quanh.

“Douglas, nhanh đưa tất cả mọi người rời khỏi đây, ta và Ormin sẽ cố gắng tranh thủ thời gian nhiều nhất có thể!”

Aaron cực kỳ nghiêm trọng nói.

“Vâng, tôi đã hiểu thưa ngài!”

Douglas nghiêm túc mở miệng, sau đó quay sang những người lính còn lại của anh ta và ra lệnh:

“Tất cả hãy mau rời khỏi!!! Không được chần chừ!!!”

“Giữ chắc ngọn giáo trong tay và rút lui!!!”

Lúc này thì Douglas đã biết tình hình vượt xa những gì mà anh ta tưởng tượng, và nhiệm vụ hàng đầu của anh ta bây giờ chính là giữ cho thuộc hạ của mình sống sót.

Bản thân anh ta không hề sợ hãi, nhưng cũng không thể để cho những người còn lại hy sinh một cách vô ích.

Nương theo mệnh lệnh của Douglas, tất cả binh sĩ bắt đầu vụt chạy về hướng chân núi với vận tốc nhanh nhất có thể.

“Giết sạch tất cả chúng!”

Nhưng Crow thì không muốn thấy mọi chuyện cứ như vậy mà kết thúc, hắn không nhanh không chậm phất tay ra lệnh.

Tiếp theo, từ trong màn đêm phía sau lưng Crow, 132 tên Skeleton bắt đầu ùa ra như lũ ong vỡ tổ.

Không có bất cứ trang bị hay vũ khí gì, chúng chỉ đơn giản là những bộ xương người được thu lượm từ Vùng đất chết.

Và chạy theo phía sau chúng, là 73 sinh vật kỳ dị đến từ Ma giới mà nhân loại chưa từng biết đến bao giờ.

Nếu như có thể diễn tả, thì chúng có phần thân sau như của một con rồng và phần thân trước tựa như khỉ đột. Chúng to lớn như những con bò mộng nhưng lại di chuyển như loài bò sát với chiếc miệng đầy răng nanh đang mở rộng.

“Vù...ùù!”

Và đương nhiên, không thể thiếu đến những sinh vật biết bay. Chúng vươn rộng đôi cánh và bay lên từ các hàng cây, đuổi theo những binh lính đang bỏ chạy kia. Chúng là quái vật trong hình dạng một con chim có khuôn mặt người như thể loài Harpy trong các câu chuyện của thần thoại hy lạp.

Nhưng chỉ có điều, những sinh vật bay này được buộc một dải ruy băng đỏ quanh phần bụng khiến cho dải ruy băng uốn lượn và phất phới trong gió. Chả ai ở đây có thể hiểu, tại sao chúng lại làm như vậy, nhưng hiện giờ chả ai đủ tâm trạng để quan tâm đến điều vớ vẩn đấy.

Không chỉ có thế, hiện ở đây vẫn còn vài chủng tộc khác của Ma giới, nhưng số lượng rất ít ỏi và hình dáng của chúng rất khó để diễn tả được thành lời.

“Ormin!!!”

Aaron xông thẳng đến những tên Skeleton, và đồng thời hét thật lớn.

“Được!!!”

Đứng đằng sau, Ormin dường như hiểu ý đáp.

Đã xác định mục tiêu!

“『Bind』!”

Ormin ngước lên nhìn lũ quái vật có cánh đang bay lại hướng này thì thi triển ma thuật.

Chỉ thấy, Ormin thu tay lại, sau đó đưa tay ra với tư thế chém ngang về hướng trước mặt.

Tiếp theo, nơi những hàng cây xung quanh bỗng nhiên có bảy thân cây xuất hiện một vòng tròn ma thuật màu xanh lá tại vị trí góc cây.

Khi những vòng tròn ma thuật này xuất hiện, thì ngây lập tức, một sợi dây leo mọc ra từ mỗi thân cây rồi lao vụt lên trời trói chặt lấy bảy tên quái vật đang bay đến kia.

Và mọi thứ diễn ra chỉ trong vòng 3 giây ngắn ngủi.

『Bind』, ma thuật khống chế vừa được Ormin thi triển. Có lẽ, triệu hồi ra bảy sợi dây leo cho mỗi lần thi triển đã là giới hạn cuối cùng của ông ta.

“Kích hoạt danh hiệu...”

“【Thuật Sư】!!!”

Ormin không dừng lại mà tiếp tục, ông ta lúc này gần như muốn bùng nổ.

Khi danh hiệu được kích hoạt, cơ thể Ormin phát ra một thứ ánh sáng trắng nhạt rực rỡ, một cảm giác như được tái sinh và sảng khoái bao trùm khắp cơ thể ông ta.

Nếu như có thể diễn tả, vậy thì Ormin giống như vừa được các vị thần tẩy lễ.

Ánh sáng không hề kéo dài, mà chỉ xuất hiện rồi lập tức biến mất.

“『Awake』!!!”

Không kịp chờ đợi, Ormin thi triển ma thuật lên Aaron.

“Tốt!!!”

Trong giây phút tiếp theo, Aaron chỉ cảm thấy cơ thể mình trở nên nhanh nhẹn hơn hẳn, ông ta hét lớn một tiếng và lấy ra một thanh cự kiếm và một ngọn giáo từ trong nhẫn không gian.

Trang bị hai loại vũ khí riêng biệt có cấp độ cao, Aaron bỗng nhiên di chuyển cực tốc đến trước mặt lũ Skeleton.

『Awake』, kỹ năng hỗ trợ đồng đội dành cho Ma thuật sư khi kích hoạt danh hiệu.

Và ngay lúc này đây, Aaron vừa được gia tăng 20% vào sự nhanh nhẹn.

Trở lại với Ormin, sau khi làm xong điều đó, ông ta cắm thẳng quyền trượng ma thuật của mình xuống mặt đất. Kế tiếp, từng ngón tay ông ta xếp vào nhau tạo thành một biểu tượng riêng biệt.

“Hỡi ma thuật của sự vĩnh hằng, mang theo tiếng gọi của ta đến các hộ vệ cổ xưa trên lục địa, đánh thức họ khỏi giấc ngủ vĩnh hằng, và một lần nữa... Hãy để các Golem ngự trị trên thế giới này!!!”

Nương theo từng câu từng chữ Ormin đọc lên thật to và rõ ràng, một vòng tròn ma thuật có bán kính khổng lồ dần dần hiện ra dưới chân ông ấy và vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

Đồng thời, khuôn mặt Ormin bắt đầu nhễ nhãi mồ hôi, ma lực trong cơ thể ông ta cũng theo đó mà bị rút đi với tốc độ chóng mặt.

Dường như Ormin đang hiến tế toàn bộ ma lực của bản thân chỉ để thực hiện một ma thuật cổ đại nào đó.

Nhưng, rất nhanh... Ormin bỗng cảm thấy vòng tròn ma thuật của mình đang có dấu hiệu không ổn định, có vẻ như toàn bộ ma lực của ông ta không đủ để cung cấp cho ma thuật này, và vòng tròn ma thuật có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Trong khi đó, ma lực của ông ta đã hầu như bắt đầu suy kiệt.

“Kết thúc rồi sao?”

Ormin ngước mặt lên trời, nước mắt chảy xuôi thất vọng nói.

Đối với Ormin thì đây chính là lần đầu tiên ông ta thực hiện ma thuật này, và ông ta cũng đương nhiên biết, nếu muốn thành công, thì lượng ma lực cần có để đáp ứng nhu cầu là vô cùng lớn.

Và đặc biệt hơn, khi ma thuật này được thi triển cho đến khi kết thúc hoàn toàn, thì việc tối kỵ nhất chính là thây đổi hành động của cơ thể, vậy nên ông ta không thể sử dụng lọ MP để hồi phục.

Ormin chỉ muốn đánh cược một lần với chính mình, và có vẻ như ông ta đã thất bại.

“Lão già này, đây là lúc nào rồi mà còn thí nghiệm ma thuật??!!”

Aaron tức giận hét rần lên, nếu không phải hiện có kẻ thù trước mặt, ông ta chỉ muốn xoay người chạy đến đạp cho Ormin vài cái.

Hơn một trăm tên Skeleton bao vây lấy Aaron, nhưng dường như chúng không thể làm gì được ông ấy.

Dựa vào tốc độ, Aaron có thể dễ dàng tránh thoát, nhưng số lượng quân địch cho tới bây giờ ông ta đã tiêu diệt hiện chưa đến mười tên.

Và trong số những tên mà Aaron đã tiêu diệt, tất cả chúng đều là Skeleton.

Phải biết rằng đám Skeleton như muốn bao vây lấy ông ta, và lũ nửa rồng nửa khỉ đột thì điên cuồng lao đến bất kể hậu qủa.

Vậy nên cho dù Aaron có mạnh hơn đi chăng nữa, ông ta cũng không thể một mình mà giải quyết tất cả.

Nếu chỉ là đám Skeleton, Aaron còn có thể dành phần thắng nếu như dốc toàn bộ sức mạnh và thể lực, nhưng lũ nửa rồng nửa khỉ đột kia thì không, ông ta không biết chúng mạnh đến mức nào, nhưng dường như mọi đòn đánh của ông ta lên chúng đều không có hậu qủa.

“Thật tệ!”

Nếu như có thêm thời gian để trang bị đầy đủ, có thể mọi chuyện sẽ khác.

“ẦM!”

Huh?! Lão già này lại vừa làm điều điên rồ gì nữa vậy?

Aaron buồn rầu thầm nghĩ khi nghe thấy âm thanh chấn động vang lên từ đằng sau.

“Có phải... Ai đó vừa triệu hồi ta?”

Kế tiếp, đó là một giọng nói lạnh nhạt thốt lên khiến Aaron lạnh cả sóng lưng.

Ông ta lập tức nhảy bật ra sau vài mét và tránh thoát vòng vây, sau đó quay đầu nhìn lại, ông ta rất muốn biết ai là chủ nhân của giọng nói kinh dị đó.

Khi Aaron quay đầu nhìn lại, đập vào mắt ông ta là một cánh tay lực lưỡng, đen như than chì đang đấm xuyên lên từ trong lòng đất, nơi vị trí vòng tròn ma thuật của Ormin.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Aaron, kẻ tự gọi mình vừa được triệu hồi đấy từ từ vươn mình chui lên từ trong lòng đất sau đó đứng thẳng người.

“Ngươi vừa đánh thức ta khỏi giấc ngủ vĩnh hằng?”

Hắn quay đầu lại, nhìn Ormin cách đó chưa đến 5m và hỏi.

“T... Ta có sao?”

Chẳng phải là Golem hay sao?

Thế sao lại là Undead?!!

Ormin mơ màng trả lời.

Cái quái gì đang diễn ra vậy??!!

Aaron đưa mắt nhìn Ormin như muốn tìm kiếm câu trả lời, nhưng trông thấy bộ dạng như đã mất đi khả năng suy nghĩ của ông ta thì cũng đành từ bỏ.

Đó mà là triệu hồi sao? Nhìn thế nào cũng giống như tên Undead đó vừa đội mồ sống dậy vậy!

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.