Ico, Lâu đài trong Màn sương

Chương 5: Phần kết




Ai có thể hát một bài hát ru dịu dàng như thế bằng một giọng ngọt ngào như thế? Những ngón tay của ai vuốt mái tóc mình? Tại sao cái gối mềm dưới má mình có mùi của cỏ khô thân quen của Làng Toksa?
Mình ở đâu đây?
Ico đã mơ rất lâu. Bây giờ đến lúc thức dậy rồi. Cậu có thể thấy ánh sáng trên hai mí mắt nhắm lại của cậu. Là buổi sáng. Sớm thôi cậu sẽ nghe thấy giọng của mẹ nuôi. Dậy đi, Ico. Mặt trời sẽ để lại con phía sau nếu con không ra khỏi giường.
Cậu mở mắt ra, mặc dù những giác quan của cậu vẫn còn đang ngủ. Mặt vẫn úp lên gối của mình, cậu duỗi tay chân. Dù cho cậu đang nằm trên bất kể thứ gì, nó có cảm giác thật tuyệt. Mềm mại với sự ấm áp của ánh sáng mặt trời.
Bài hát ru tiếp tục, lên cao hơn sau đó thấp hơn, cù đôi tai của cậu.
Đó là âm thanh của sóng biển. Bài hát những con sóng tạo ra khi chúng vỗ về bãi biển.
Ico mở mắt ra.
Vẫn nằm trên mặt đất, cậu cố gắng di chuyển hai cánh tay. Những đầu ngón tay của cậu chạm vào thứ gì đó như hột. Cậu mang chúng lên mặt mình và nhìn thấy những hạt cát trắng nhỏ li ti và bám dính lấy da.
Bây giờ cậu có thể ngửi được mùi của biển.
Ico ngồi dậy và thấy cậu đang nằm trên một bãi biển trắng dường như trải dài đến vô tận. Mặt trời tỏa sáng rực rỡ dưới bãi cát cong dài.
Tâm trí và ký ức Ico trắng và sạch sẽ như cát. Một cơn gió dịu dàng thổi qua cậu.
Có lẽ mình đã chết. Có lẽ đây là Thiên đường.
Cậu nhìn quanh và thấy một tảng đá lộ thiên ở xa. Cây cối mọc lên từ trên đống đá, cành của chúng đu đưa nhẹ nhàng.
Chim chóc lượn vòng qua bầu trời xanh trên đầu. Cậu tự hỏi sao chúng có thể bay quá gần ánh sáng mặt trời như thế. Cậu tự hỏi liệu có bao giờ chúng cảm thấy cô độc, bay quá cao trên mặt đất.
Có lẽ sau tất cả mình vẫn còn sống.
Cậu nhìn xuống quần áo nhếch nhác của mình. Chúng chỉ nửa khô, với muối đóng vảy cứng trên đường chỉ.
Ico dùng tay chà xát ngực mình. Cậu cảm thây như cậu đã mặc thứ gì đó khác phía trên chiếc áo của mình, nhưng bây giờ ở đó không có gì.
Cậu nhìn thấy máu đóng kết dưới những móng ngón tay cậu. Khi cậu xoay đầu lại, cổ cậu cũng đau, và đầu cậu rung lên, đặc biệt bên phải. Cậu vươn lên và chạm vào sừng bên phải của mình và cảm thấy nó nó lắc lư như thể nó sắp rơi xuống. Ico há hốc với sự ngạc nhiên, nhận ra rằng chất dính dính cậu cảm thấy bên phải mặt cậu là máu khô.
Đột nhiên, cậu rất cô độc. Cậu di chuyển cánh tay và vai mình. Cậu kiểm tra một khủy tay. Không có gì có vẻ bị gãy. Cậu thử đứng dậy, nhưng hai chân cậu không hợp tác. Âm thanh giữ cậu xuống, bảo cậu cứ ngồi đó, rằng cậu chưa nên di chuyển.
Biển trải dài đến tận tới chân trời, và những bãi biển trải dài dường như vô tận.
Sao mình đến được đây nhỉ?
Cạnh cậu, nơi những con sóng vỗ vào bờ, có một tấm ván bằng gỗ. Nó đâm một nửa khỏi mặt nước, nhẹ nhàng lắc lư tới lui với những con sóng. Một con cua nhỏ đã bò thẳng lên trên tấm ván và bắt đầu bò nhanh qua khi cậu quan sát.
Bụng Ico kêu ầm ầm.
Cậu cười. Mình đang đói! Mình nên tìm thứ gì đó để ăn – Mình nên về nhà. Mẹ sẽ lo lắng.
Nhân tiện, mình đã ở đâu vậy? Mình đang làm gì ngoài đây nhỉ?
Ico có cảm giác rằng cậu đã trên một chuyến đi đến nơi nào đó rất rất xa. Nhưng ký ức còn lại nằm ở đâu đó phía sau của tâm trí cậu, và cậu không thể tìm kiếm được bất kể cậu cố gắng như thế nào. Như thể mặc dù cậu đang thức, ký ức của cậu ngủ.
Cậu lại cố và xoay sở đứng dậy. Cậu đầy những vết sướt và thâm tím. Phủi sạch cát, cậu cúi đầu gối xuống và duỗi một chút. Ico nhìn xuống bãi biển, chắc chắn nó phải kết thúc ở đâu đó. Có lẽ có một đường đi lên tảng đá lộ thiên đó không? Cậu bắt đầu khởi hành theo hướng đó.
Hai chân cậu đạp lên cát và Ico nhận thấy cậu đi chân trần. Điều gì đã xảy ra với đôi giày của mình vậy?
Ít nhất cát mềm mại.
Ở xa phía bên phải, đá kéo dài ra trên bãi biển xuống nước. Chim chóc đã tụ tập trên đỉnh những tảng đá. Cậu tiến về phía chúng.
Sau bước đầu tiên của mình cậu lảo đảo, và sau ba bước cậu nghỉ ngơi. Đó là cách cậu bắt đầu. Nhưng khi cậu bước đi, nó trở nên dễ dàng hơn. Hai chân cậu tìm thấy tốc độ của chúng và cậu lấy được nhịp điệu.
Gần những tảng đá hơn, cậu có thể nghe thấy tiếng kêu của chim chóc trên đầu. Chúng bay lên, tạo những vòng tròn nhỏ trong không trung, bận rộn vỗ cánh của chúng.
Ico dừng lại và nhìn vào những tảng đá dưới nơi chúng đã ở - có thứ gì đó ở mép nước trong cái bóng của những tảng đá.
Ai đó khác đang nằm trên bãi biển!
Ico chạy ùa tới. Cát trắng tóm lấy chân cậu, và cậu vung hai cánh tay vào không trung, cố gắng chạy nhanh hơn. Cậu có thể nhận ra người khi cậu đến gần hơn.
Ico chạy, giơ hai tay mình ra để thăng bằng, và những con chim mòng biển bay lên thậm chí cao hơn. Cậu chạy giữa những tảng đá, và hình dáng mảnh khảnh của người đang nằm đó, mái tóc dài ướt của cô, cù vào những rìa của ký ức của cậu và làm mạch cậu đập nhanh.
Đó là một cô gái mặc váy trắng.
Cô đang ngủ giống như Ico đã ngủ một lúc trước. Cô trông kiệt sức. Nhưng ngực cô đang phập phồng với hơi thở của cô – cô ấy còn sống.
Những con sóng quét qua hai chân cô và mặt trời phản chiếu làn da mịn màng của cô.
Ico quỳ xuống và vươn tới, chạm vào má cô. Da cô trắng và sạch đến nỗi ban đầu cậu nghĩ cô có thể là một con búp bê, nhưng da cô mềm mại dưới cái chạm của cậu.
Mình biết cô gái này.
Cậu có một cảm giác như thế khi lần đầu cậu gặp cô, cô chính là ánh sáng, một tiên nữ trôi dạt.
Bây giờ cô chỉ là một cô gái, hơi ấm của cô giống hơi ấm một con người.
Ký ức của cậu đấu tranh để đánh thức phần sau của đầu cậu – những hình ảnh của đá lạnh, thời gian bất tận dâng lên như một bức tường trong con mắt của tâm trí cậu. Cảnh mộng đi qua, bị đẩy lùi bởi mặt trời ấm áp chiếu xuống trên bãi biển, những con sóng nhấp nhô.
Mí mắt cô gái run rẩy mở ra. Ico nhìn gương mặt mình phản chiếu trong đôi mắt đen của cô.
Cậu mỉm cười với cô.
Cô gái ngồi dậy, gió trêu đùa mái tóc rơi xuống trên trán cô.
Ico nắm tay cô gái trong tay mình, cử chỉ đó có cảm giác quen thuộc mãnh liệt, như mặt trời tỏa sáng rực rỡ trên kết thúc của câu chuyện dài của họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.