Hy Nhi, Về Bên Ta Nhé

Chương 42: Hiểu lầm




Đó là một tiếng gầm đầy giận dữ, mà chủ nhân không ai khác ngoài Vương Thiên Lãnh. Theo sau hắn là Huyền phi, Tú phi, thị vệ , cung nữ cùng một vài vị quan lớn. Hồi nãy hắn nhìn quanh không có thấy bóng nàng. Huyền phi nói thấy nàng len lút đi về phía ngự hoa viên, hắn thấy rất kì quặc liền đi tìm. Mấy người kia thấy tò mò cũng đi theo. Hắn đứng đằng xa nhìn lại thấy thân ảnh của nàng cùng một người nữa không biết là ai. Vừa định tiến lên thì đã thấy nàng nhào vào lòng kẻ đó. Một màn ân ân ái ái vừa rồi hết thảy đều rơi vào tròng mắt của hắn.
Hắn bây giờ giống như một hoả diệm sơn, lửa giận ngùn ngụt cháy. Và điên tiết hơn nữa khi nhận ra người đang ôm Lạc Hy là Dương Liên.
– Ây dô, đây không phải hoàng hậu nương nương và Dương tướng quân sao? Sao lại ở nơi này. Hoàng thượng, người xem. Bọn họ vẫn còn ôm nhau kìa. ( Huyền phi)
Lạc Hy và Dương Liên cùng nhìn lại thì giật mình, vội buông nhau ra. Hồi nãy vì bị bất ngờ, cả hai vẫn chết sững tại chỗ, thành ra…
– Thiên Lãnh/ hoàng thượng, đừng hiểu lầm. ( cả hai đồng thanh).
– Ây da, thật là tâm đầu ý hợp nha. A, ta chút xíu nữa quên mất. Chuyện tình của hai người khi xưa đã trở thành huyền thoại ở đất kinh thành này. Làm sao ta lại quên mất chứ? ây da, ta thật đãng trí quá đi à ( Tú phi, vừa nói vừa giả vờ vỗ vỗ trán).
Vương Thiên Lãnh mặt đã đen nay càng đen thêm.
– CÁC NGƯƠI CÚT HẾT ĐI CHO TRẪM. TIÊU LẠC HY, NGƯƠI DÁM TRỐN TA Ở CHỖ NÀY CÙNG HẮN. DÁM CẮM SỪNG LÊN ĐẦU TA. ĐƯỢC, ĐƯỢC LẮM ( chỉ chỉ mặt Lạc Hy cùng Dương Liên). CÁC NGƯƠI GIỎI LẮM.
– Thiên Lãnh, người đừng hiểu lầm, ta và hắn…
– HIỂU LẦM. NHỮNG GÌ CẦN NHÌN TA ĐÃ NHÌN THẤY HẾT RỒI CÒN HIỂU LẦM SAO? TIÊU LẠC HY, NGƯƠI ĐÓNG KỊCH GIỎI LẮM. NÓI, NGƯƠI ĐÃ CÙNG VỚI HẮN BAO NHIÊU LẦN HẸN HÒ RỒI HẢ. DÁM Ở SAU LƯNG TA THÔNG DÂM. CÁC NGƯƠI THẬT TO GAN.
“Thông dâm” ? Hắn đã không chịu nghe nàng giải thích, còn đội cho nàng cái tội danh không mấy sạch sẽ kia nữa. Lửa giận trong nàng bắt đầu cháy lên, lại liếc nhìn thấy cái bụng nhô cao của Huyền phi, nàng càng thêm tức giận.
– THÔNG DÂM? NGƯƠI NÓI TA THÔNG DÂM CHỨ VẬY NGƯƠI LÀ CÁI GÌ? TA THÔNG DÂM? THÌ LÀM SAO, HẢ? NGƯỜI CÙNG CÁC Ả ÂN ÂN ÁI ÁI THÌ ĐƯỢC CÒN TA THÌ KHÔNG SAO? TA NÓI CHO NGƯƠI BIẾT, TA MUỐN THÔNG DÂM ĐÂY THÌ LÀM SAO? TA KHÔNG CHỈ MUỐN VỚI MỘT MÌNH HẮN MÀ CÒN MUỐN VỚI CẢ HẮN, HẮN, HẮN ( chỉ hết những người có mặt ở đó), TA MUỐN THÔNG DÂM VỚI TẤT CẢ ĐÀN ÔNG TRONG THIÊN HẠ.
Bốp…..
Trên gương mặt Lạc Hy in hằn nằm dấu tay, nàng sững người nhìn hắn, còn hắn hết nhìn nàng rồi lại nhìn bàn tay mình. Hắn… vừa mới đánh nàng.
– Đánh hay lắm, đánh nữa đi. Tốt nhất là hãy đánh chết ta đi, nếu không ta thật sẽ cắm cả ngàn cái sừng trên đầu ngươi, cho ngươi nếm cái gọi là nhục nhã khắp thiên hạ không thể ngóc đầu lên…
Bốp… ( hắn lại tát nàng)
Bốp… bốp ( Lạc Hy trả lại hắn 2 cái)
– Nàng…. Nàng dám…
– Ta có cái gì mà không dám. Diêm Vương ta còn dám đánh thì ngươi đã là cái thá gì?
– Nàng… NGƯỜI ĐÂU? LÔI HOÀNG HẬU VỀ DAO TRÌ CUNG NGỐT LẠI TRONG TẨM PHÒNG, KHÔNG CHO ĂN UỐNG, KHÔNG ĐƯỢC LỆNH CỦA TA KHÔNG ĐƯỢC THẢ NÀNG RA. MANG DƯƠNG LIÊN GIAM TRONG ĐẠI LAO, ĐỢI KHI NHỊ VƯƠNG GIA PHONG QUỐC RỜI KHỎI SẼ XÉT XỬ.
– Ha ha ha, ha ha ha, ha ha… ha ha ha…
Lạc Hy bị thị vệ dẫn đi, nàng ngửa cổ lên trời cười điên dại. Nàng cười nhưng nước mắt vẫn cứ rời. hắn không quay đầu nhìn nàng. Nhưng hắn không biết, nếu như hắn quay đầu lại nhìn nàng sẽ thấy một vệt máu đỏ thẫm ướt lưng áo của nàng. Viên đá vẫn còn găm trong da thịt nàng. Đau đớn, nhưng đau làm sao được bằng nỗi đau trong tim nàng lúc này. Hắn không tin nàng, hắn hoàn toàn không có tin nàng.
Nàng bị nhốt trong phòng không thức ăn, nước uống. Hoa Nhi có đến mấy lần muốn mang cho nàng chút đồ ăn nhưng lênh của hoàng thượng không ai dám trái, hơn nữa Lạc Hy sống chết không chịu ăn. Nhốt nàng? Tốt, cứ coi như là cho nàng thời gian để bế quan đi. Nàng ngồi xếp bằng lại, đóng chặt hai mắt, vận khí. Viên đá găm ở lưng nàng bắn ra ngoài ghim sau vào cột nhà. Một luồng sáng màu lam tím bao quanh vết thương, nó dần dần biến mất.
Vương Thiên Lãnh đã nhiều lần muốn đến thăm nàng, nhưng mỗi lần định bước vào Dao Trì Cung hắn lại quay trở về. Một màn đêm đó cứ lởn vởn trong đầu hắn. Nàng… đã phản bội hắn.
Tú Bình cung Lưu Thần đã phải rời đi. Chuyện hôm đó hắn đã cho phong toả tin tức cho nên Tú Bình ngẫu nhiên không biết chuyện gì. Hắn chỉ cho biết Lạc Hy vì quá thương tâm nên không muốn ra tiễn nàng, mong nàng hãy hiểu. Tú Bình ban đầu cũng hơi xụ xụ mặt nhưng sau lại nghĩ rằng, Lạc Hy đang có thai, dù chỉ mới chớm nhưng cũng vẫn ảnh hưởng, tốt nhất là không nên đau buồn quá độ. Nàng cuối cùng cũng vui vẻ cùng Lưu Thần rời đi.
Lúc này ở Dao Trì cung, Lạc Hy đột nhiên thấy choáng váng, không hiểu vì lí do gì. Nàng nghĩ có lẽ tại mình quá đói chăng. Nghĩ đến đây, nàng leo lên giường ngủ, bởi chỉ cần ngủ được, cơn đói sẽ nhanh qua đi.
Địa lao hoàng cung…
– Dương Liên, trẫm coi trọng ngươi như vậy, tại sao ngươi lại cùng hoàng hậu dan díu, lại còn đánh chết không thừa nhận.
Lúc này Vương Thiên Lãnh đang cầm trên tay một cây roi. Hắn đem hết thảy tức giận chút lên người Dương Liên. Dương Liên từ đầu đến cuối tuyệt không hé răng kêu la, cũng như thừa nhận. Thiên Lãnh tức giận hỏi hắn, hắn ngước lên đáp trả bằng nụ cười khinh bỉ:
– Hoàng thượng, nếu trên lĩnh vực trị quốc, thần rất khâm phục người, thế nhưng trong chuyện tình cảm, thần cảm thấy người thật đáng khinh thường.
– Câm mồm ( chát… chát). Ngươi thì biết gì mà nói hả? ( chát… chát).
– Hoàng thượng, vậy ta hỏi, ngươi có yêu nàng không?
– Nói thì, trẫm đương nhiên là yêu nàng rồi.
– Ha ha, yêu? Tình yêu của hoàng thượng thật vĩ đại. Hoàng thượng, người thậm chí còn không để cho nàng giải thích, người cho giải nàng đi ngươi cũng không quay đầu nhìn nàng một cái. Nếu ngươi quay đầu nhìn nàng, sẽ thấy lưng của nàng ướt đẫm vì máu, nếu ngươi quay lại nhìn nàng, mọi chuyện đã sáng tỏ từ lâu rồi.
– Cái gì? Nàng bị thương? ( Gương mặt Vương Thiên Lãnh xám ngoét lại).
– Đến nước này, thần cũng không ngần ngại nói cho người hay. Hôm đó thần thấy có một bóng người phi thân về phía ngự hoa viên dáng vẻ rất mập mờ, Thần liền đuổi theo. Thế nhưng khi thần đuổi đến nơi thì không thấy dáng hắn nữa, chỉ thấy hoàng hậu đang tìm kiếm gì đó. Thần và hoàng hậu chỉ hỏi nhau vài câu xã giao, đúng lúc đó có một vật gì đó bay thẳng vào hoàng hậu, làm nàng ngã về đằng trước, theo bản năng thần đưa tay ra đỡ. Hoàng hậu chỉ kịp ngước lên nhìn thần, thốt lên một câu “đau quá”. Thế nhưng mà cái tỉnh cảnh đó lọt vào ánh mắt của hoàng thượng anh minh thần võ người đây lại là một màn ân ân ái ái kinh điển. Người nói xem, có tức cười không? Ha ha ha…
Vương Thiên Lãnh mặt thêm xám xịt. Chẳng lẽ là hắn đã hiểu lầm nàng, hắn thực đã hiểu lầm nàng.
Dương Liên ngước lên nhìn biểu tình của Thiên lãnh, hắn suy nghĩ một hồi rồi buông lời:
– Hoàng thượng, người có muốn tìm ra kẻ đã bày ra tất cả những chuyện này không?
– Muốn, trẫm tất nhiên muốn. ( nghiến răng kèn kẹt).
– Thần có ý này, không biết hoàng thường có tán thành hay không?
– Nói đi.
Dương Liên gật gật cái đầu ý bảo Thiên Lãnh lại gần. Hắn nói nhỏ vào tai Thiên lãnh mấy câu, ánh mắt của Thiên Lãnh thay đổi hẳn. Từ kinh ngạc chuyển sang thán phục.
Chưa kịp để Thiên Lãnh phục hồi tinh thần, hắn đã lơn tiếng rủa:
– Vương Thiên Lãnh, ngươi không xứng đáng có được nàng. Chúng ta thà chết cũng phải ở bên nhau.
Chỉ thấy Thiên Lãnh đầu óc ong ong. Tên này có nhất thiết phải hét lớn như vậy không, làm hắn thúng cả màng nhĩ. Cả hai trao nhau một nụ cười bị mật rồi vộ tắt ngúm. Thiên Lãnh bày lại bộ mặt tức giận…
– ĐƯỢC, CÁC NGƯƠI MUỐN CHẾT CÙNG NHAU PHẢI KHÔNG? TRẪM CHO CÁC NGƯƠI NGUYỆN Ý.
Nói rồi phất tay áo rời đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.