Hy Du Ký

Chương 3: Củi mục Đường Tam Hảo




‘‘Đường Tam Hảo, tỷ lại đến Hành Thiên tự thắp hương cầu nhân duyên nữa à?’’
‘‘Ưm, ưm, ưm!’’
‘‘Mẫu thân bảo muội mang chút nhang đèn lên núi, nhưng tỷ cũng thấy Điềm Nhi bận đi ngắm hoa cùng Ngạn ca ca rồi, lát nữa tỷ giúp Điềm Nhi mang mấy thứ nhang đèn này lên núi, được không?’’
‘‘Được, được, được!’’
‘‘Đường Tam Hảo, hoa cài đầu của tỷ lại không hợp nữa rồi, mau tháo xuống đưa muội cài nào!’’
‘‘Ờ, ờ, ờ!’’
‘‘Đường Tam Hảo, sắp tới muội có cuộc hẹn giao lưu với thư sinh ở thư viện Tây Lục, nhưng Điềm Nhi lại bận đi hẹn hò, vừa hay trống một chỗ, tỷ đi thay muội nhé.’’
‘‘Được, được, được!’’
Tiểu thư Đường gia khuê danh Tam Hảo, cha mẹ đặt cho nàng cái tên này ngụ ý cũng rõ rành rành ra đấy, họ mong muốn con gái dung mạo đẹp, dáng người chuẩn, tính tình tốt. Thế nhưng Đường gia tiểu thư lại hiểu sai bét cái y nghĩa tên mình, đem ‘‘ba điều tốt’’ kia biến thành câu cửa miệng, lúc nào cũng cười với người khác, người ta yêu cầu gì cũng không từ chối, mở miệng chỉ biết thốt ra ba chữ ‘‘vâng, vâng, vâng’’*.
*Tam Hảo trong tiếng Trung có nghĩa là ‘‘ba điều tốt’’, ‘hảo’ cũng có nghĩa là vâng, được
Ngân lượng mà nàng mang theo bên người đều bị mượn sạch, ra khỏi cửa thì đầu cài đầy hoa, về đến nhà thì đầu tóc xơ xác. Hai bàn tay nhỏ nhắn vì giúp người ta dọn dẹp đồ đạc, bưng bê khuân vác mà giờ còn thô hơn cả tay nha hoàn giúp việc trong phủ, tính tình nết na tốt như thể hẳn có thể liệt vào hàng ngũ những cô nương chịu thương chịu khó đấy nhỉ? Cớ sao lại chẳng có lấy một mống nam nhân để ý tới nàng, kéo bừa một người hỏi xem lí do, thế là người ta cho ngay một đáp án đầy tính triết lí thế này.
‘‘Tìm nương tử là để cùng nhau sinh sống, đương nhiên là phải trải qua hết ngọt bùi đắng cay, củi gạo khói dầu vẫn luôn bên nhau, thế mới không uổng kiếp người, đúng không? Nhưng thử nhìn cái cô tiểu thư nhà họ Đường kia xe, chả khác gì miếng đậu hũ luộc mà quên cho muối, chẳng có vị gì cả, cho vào mồm chỉ tổ mỏi miệng chứ chả được gì. Phải ăn cái món đó cả đời thì thà chết quách đi còn sướng hơn!’’
Dân gian có câu tục ngữ, đậu hũ không muối, đến chó cũng còn chê!
Tiểu thư nhà họ Trương tính tình nóng nảy đến nam nhân cũng phải tránh xa nay cũng có người lấy, hay tiểu thư nhà họ Lí tính nhút nhát lại bệnh liệt giường cũng được gả đi luôn, ngay cả cô nương nhà họ Ngô vốn xuất thân thấp kém cũng xuất giá nốt, thế nhưng miếng đậu hũ không muốn nhà họ Đường vẫn chả có ma nào đoái hoài tới.
Cứ như vậy mãi rồi khắp cả thành Tây Dư này đều truyền tai nhau bài vè trêu chọc cô nàng: ‘‘Đậu hũ Đường gia Đường Tam Hảo tính ngây ngô dung mạo tầm thường, duyên đào hoa không chớm nổi nụ, luôn miệng chỉ biết ‘vâng, vâng, vâng’!’’.
Nghe bọn tỷ muội chốn khuê phòng bảo muốn dẫn mình đi làm quen với thư sinh ở thư viện Tây Lục, Đường Tam Hảo vui vẻ hẳn ra. Nàng nào biết trong bụng người ta có bao toan tính nhỏ nhen, cố ý gạt bỏ Điềm Nhi miệng lưỡi ngọt ngào tính tình sôi nổi mà thay vào đó miệng đậu hũ không muối nhà họ Đường. Dù sao thì nếu may mắn đào trúng cái mỏ vàng nhà chồng, ắt sẽ được khối kẻ ngước nhìn kính trọng.
Đến con nít ba tuổi cũng biết được, trong các tầng lớp sĩ nông, công thương, vợ quan lại còn to hơn cả các bà chủ buôn bán. Vì thế các thư sinh hiển nhiên trở thành món hàng quý được biết bao cô nương tranh nhau. Thư viện Tây Lục – học phủ nổi danh nhất được Tiên đế khâm điểm thì càng khỏi nói, nơi đó trực thuộc Lại bộ*, sản sinh ra biết bao trạng nguyên bảng nhãn. Ai ghi danh thì cử tại đây, thì đến giám khảo cũng phải kính mấy phần, ngay cả mấy thiêu gia công tử trong thành cũng mong mỏi một ngày có thể dát lớp vàng danh tiếng đó lên người.
Cái tên thư viện Tây Lục – vùng đất hội tụ biết bao con rùa vàng ưu tú – vang lên, thì cũng đủ khiến khối người kính sợ!
Theo bọn tỷ muội đến tiền sảnh một căn gác của tửu lâu, Đường Tam Hảo vẫn còn rất hưng phấn. Nàng cố không để mấy đáo hoa cài đầu của mình bị người ta giành lấy chia nhau. Ai dè, đám đông chen chúc nhau thế nào lại đẩy nàng vào một góc nhỏ, đã vậy còn bị mấy tên say xỉn kêu réo đi châm trà rót nước. Nàng tuy bực bội nhưng miệng lại không ngừng được mấy từ ‘‘vâng, vâng, vâng’’, trong lòng không ngừng cầu Phật tổ hiển linh cứu giúp.
*Lại bộ: Lại bộ là bộ giữ việc quan tước, phong tước, ân ban thuyên chuyển, lựa chọn, xét công, bãi truất và thăng thưởng, bổ sung quan lại, cung cấp người cho các nhau môn.
Thật ra đây cũng không phải là lần đầu Đường Tam Hảo bị bọn tỷ muội kéo đi xem mặt làm quen, nhưng quay đi quay lại, người mà mấy công tử thư sinh nhìn trúng lúc nào cũng là người khác, còn nàng thì họ chỉ xem như nha hoàn của cô tiểu thư nhà nào đó mà thôi. Thậm chí có kẻ còn chìa cái chén rỗng về phái nàng mà gào.
‘‘Nha đầu kia, lại đây châm trà đi!’’
Nàng cũng biết cứ nhịn như vậy mãi là không được, nàng cũng biết bị người ta khi dễ thì uất ức đến nhường nào, nhưng cứ mỗi khi bị như vậy, miệng sẽ lại theo bản năng buông ra mấy lời vớ vẩn chả có tí khí phách nào.
‘‘Vâng, vâng, vâng.’’
Trong khi các công tử mải mê giới thiệu về bản thân, ba hoa khoác lác lôi đủ lời văn vẻ từ sách vở ra khoe mẽ, nàng lại bị bọn tỷ muội gạt phăng sang bên đi châm trà rót nước. Đáng ra con gái lúc này nên liếc mắt đưa tình, tháo hoa cài đầu tặng người ta để biểu lộ tâm tình, thì cả đầu đầy hoa của nàng lại bị bọn họ tháo sạch đi tặng người ta, nàng chỉ biết ngơ ngác đứng trơ ra đó mà gãi cái đầu không.
Nhưng lần này không thường đâu, là các công tử ở thư viện Tây Lục cơ đấy. Ai cũng biết mấy vị công tử trong viện kia tâm tính cao ngọa, những buổi tụ tập tán gẫu chuyện nhi nữ thường tình của các cô tiểu thư rỗi việc như thế này, bọn họ luôn tránh né thậm chí coi thường ra mặt. Chả biết vị tỷ tỷ nhà nào lại bản lĩnh như vậy, có thể mời đến được quý công tử ở thư viện đây, cơ hội hiếm có, lần này nàng tuyệt đối không thể tiếp tục làm chân châm trà rót nước, nàng phải mạnh dạn tiến tới!
Hương mực thoang thoảng xuyên qua tấm mành tre len lỏi vào trong phòng, các vị tiểu thư đều vui vẻ thoải mái hít sâu một hời, rồi đưa tay đẩy Đường Tam Hảo đang mải mê châm trà rót nước cản trở tầm nhìn của họ sang một bên. Bốn vị công tử ngọc thụ lâm phong, tri thức ngời ngời thong thả bước vào, vị công tư thanh nhã đi đầu đưa mắt quét qua các cô nương trong phòng, lúng túng bước đến trước một người trong đó, giở thanh quạt che trước miệng khẽ thì thầm:
‘‘Cầm Nhi đường muội, muội muốn ta dẫn chúng bằng hữu trong thư viện đến để lấy uy, ta đã làm rồi, muội có đưa người tên Đường Tam Hảo đến để ta làm quen đôi chút hay không?’’
Chu Lê Cầm trợn tròn mắt, liếc xéo đường ca Chu Lập Dực một cách chán ghét: ‘‘Hừ, đưa rồi, đưa rồi, mắt nhìn của đường ca huynh tệ đến thế là cùng, lại nhìn trúng nha đầu kia. Muội đây nói trước, muốn muội kêu ả ta hai tiếng đường tẩu là chuyện không bao giờ, rõ chưa?’’
‘‘Cô nương ấy đâu?’’ Chu Lập Dực vội vàng đảo mắt tìm kiếm xung quanh, quẹt mồ hôi trên trán, không thèm giải thích mấy lời thừa thãi.
‘‘Ơ hay! Nữ nhân mà huynh để ý, huynh lại không biết dáng vẻ nàng ta ra sao à? Này, là nha đầu đang say mê châm trà rót nước đằng kia, mồm cứ ngoạc ra mà cười, miệng lúc nào cũng chỉ biết nói vẹn ba chữ ‘vâng, vâng, vâng’ đó!’’
‘‘Trời đất ơi! Đấy không phải là tiểu muội hầu trà ở quán sao?’’
‘‘Nàng ta là người huynh muốn tìm, Đường Tam Hảo đấy!’’
‘‘… Mắt nhìn của hắn…’’ hẳn là không tệ đến mức này chứ? Uổng công y luôn cho rằng vị Tề công tử kia là người có thẩm mĩ rất chuẩn.
‘‘Đúng rồi, chẳng phải huynh nói sẽ dẫn năm người đến đây sao? Sao chỉ có bốn thế này? Còn một người nữa đâu? Bạch Long công tử bảo vật của thư viện Tây Lục đâu rồi? Muội đã ở trước mặt bọn tỷ muội huênh hoang khoe khoanh, vỗ ngực cam đoan rằng huynh có thể đưa đến năm người ư tú nhất. Nếu huynh dám để muội mất mặt, muội sẽ dạy cho con nha đầu Đường Tam Hảo mà huynh thích kia một bài học cho nó chết luôn đấy!’’
‘‘Bạch Long công tử là hậu duệ của hiền tướng tiền triều Bạch Phong Ninh, sao có thể bảo đến là đến?’’ Chu Lập Dực đẩy vị đường muội đang kéo tay mình qua một bên, ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt Đường Tam Hảo đang mải lấy việc hầu người làm niềm vui, gỡ ấm trà trong tay nàng đặt xuống, cười nói, ‘ ‘Đường tiểu thư, sao nàng có thể ủy khuất làm mấy việc châm trà rót nước thế này được. Đến đây, ngồi xuông bên này nào’’.
Chu Lập Dực chỉ muốn kính cẩn khiêm tốn mời nàng ngồi xuống một bên cho thảnh thơi, nào ngờ nàng như con khỉ động kinh, giật giật ống tay áo của y liên hồi, tiếp theo còn bắn ra một tràng liên thanh tự giới thiệu về bản thân, ‘‘Trư* công tử, ta là Đường Tam Hảo, không phải là ‘Hảo, Hảo, Hảo’ đâu. Ta là tiểu thư, không phải nhau hoàn. Nhà của ta ở phố Thập Tự thành Tây, không phải cửa hàng đậu hũ ở thành Tây. Ta tuyệt đối sẽ không cắn móng tay trên đường, không lén nhìn mấy quay hàng ăn vặt, cũng sẽ không nhận trâm cài tóc mà huynh mua cho ta đâu!’’.
*Chu và Trư trong tiếng Trung đều đọc là zhu.
‘‘Trời ơi!’’ Chu Lập Dực bị một chuỗi giới thiệu liến thoắng không kịp thở kia làm cho giật bắn cả mình, bàn tay chả biết từ lúc nào đã bị nàng ta túm chặt. Trong lúc y phải đối mặt với đôi mắt lấp lánh tràn ngập mong đợi hệt như trẻ thơ của nàng, thì nhóm bạn của y đang cố chen chúc nhau vã cả mồ hôi ngoài cửa sổ để xem náo nhiệt.
Dưới lầu chợt có tiếng ngựa hí vang, chỉ thấy một dáng người vận đồ đỏ bóng đang điều khiển một cỗ xe song mã nghênh ngang tung hoành giữa phố. Tiếng roi dài quất ‘‘bành bạch’’ xuống đất chói tai, một cỗ xe ngựa nhà quan bị hắn quất cho phải đánh đường vòng mà né, sau đó hắn nhân cơ hội vọt thẳng lên trước cỗ xe của người ta. Phu ngựa tức đến nghẹn họng nhưng chỉ biết ghìm cương để giữ vững cỗ xe vẹo vọ bị quất cho suýt lật.
Đánh xe kiểu đó ngay trên đường lớn? Thậm chí còn qua mặt cả xe ngựa nhà quan nữa?
Mọi người nghẹn họng trân trối nhìn cỗ xe ngựa kia bá đạo dừng ngay trước cửa tửu lâu. Dáng người áo đỏ bóng nhảy từ trên xe ngựa xuống, ném chiếc roi dài trong tay cho hạ nhân nãy giờ vẫn chờ bên cạnh, chả buồn để ý đến cát bụi bám trên người, vén áo nhảy vào trong quán, chưa đầy hai khắc đã phóng thẳng lên lầu.
Áo trong màu sương phối với áo ngoài bằng tơ sa đỏ bóng, thanh quạt giấy cán ngọc giắt xéo bên hông, vài lọn tóc đen xám rơi ra khỏi cài tóc màu bạc rũ xuống nền áo đỏ bóng rức rỡ, đôi mắt xám tro ánh bạc nghiêm nghị ngạo mạn quét qua một lượt nam nữ khắp phòng, bên tai phải đeo lủng lẳng món trang sức chạm trổ hình rồng, khi hắn quét mắt nhìn thì món đồ kia cũng di chuyển theo, khẽ đung đưa lay động.
Cánh môi hắn thoáng cong lên khi thấy Đường Tam Hảo đang tha thiết mong chờ bám chặt lấy Chu Lập Dực, trong khi y lại hết sức khó chịu mà cố gắng tách khỏi nàng ta. Hằn bèn rút cây quạt giấy ra, mở ‘‘ phập’’ một phát, sau đó ngông nghênh chen vào giữa hai người, dùng giọng điệu quan lại hách dịch đầy gian xảo xen lẫn ám muội mà trêu ghẹo:
‘‘Nè, họ Chu kia, trước đó chúng ta có giao kèo, cô nương này ngươi không thể chạm vào, nàng là của ta.’’ Hai chữ ‘‘nhiệm vụ’’ còn chưa bay tuột ra khỏi miệng đã theo cái uốn luỗi mà trôi tọt xuống cổ họng hắn.
Giọng điệu hắn không giấu nỗi hờn ghen tức giận khiến Chu Lập Dực chỉ biết há hốc mồm. Y nhận thấy bản thân cùng Đường Tam Hảo đang có hành động luống cuống, bốn tay đan vào nhau, lập tức giật tay ra nhằm vạch rõ quan hệ, sau đó liên tục phủi phủi ống tay áo, ‘‘Tề hhuynh, hiểu lầm… hiểu lầm thôi mà’’.
‘‘Hừ, chẳng lẽ bực bội chuyện ta đến quá muộn nên Chu công tử thấy nhàm chán, liền nắm tay cô nương nhà người ta giải sầu ư?’’
‘‘Không… không có… Sự thật là do Đường tiểu thư nàng…’’
‘‘Chẳng lẽ ngươi muốn nói Đường tiểu thư chủ động chạy đến nắm tay ngươi sao?’’ Hắn nhướng mày, đôi đồng tử xám tro liếc xéo tên kia, bắn ra ánh nhìn uy hiếp ‘‘làm gì cũng phải chừa cho tiểu thư nhà người cha chút mặt mũi đấy, đừng có mà trả lời lung tung.’’
‘‘…’’ Dù y đáp thế nào, cũng sẽ không thể khiến vị đại gia trước mặt đây cảm thấy vừa lòng, cứ ngậm bồ hòn làm ngọt thì hơn, chuyện lớn hóa nhỏ là xong.
‘‘Ha ha, thật rat a cũng không phải kẻ nhỏ nhen. Nếu Chu công tử và Đường tiểu thư đây tình đầu ý hợp, chuyện tốt thành đôi thì còn gì bằng. Khụ! Chi bằng ngươi cứ cưới nàng ta về nhà luôn đi, thấy thế nào?’’
‘‘Không… không… không bao giờ… Chu mỗ không dám.’’
‘‘Quỷ tha ma bắt nhà ngươi, không dám thì không được sờ mó!’’ Không cưới mà còn ở đó bày đặt sờ soạng lung tung cái gì hả? Gía trị thị trường của nha đầu này vốn đã thấp, lại bị sờ kiểu này thì còn giảm cỡ nào nữa, thử hỏi đến khi nào hắn mới có thể giúp nàng tìm được phu quân hả trời?
‘‘Vâng, vâng, vâng, từ này về sau Chu mỗ nhất định sẽ cách Đường tiểu thư thật xa, tuyệt đối không dính líu chút gì đến nàng ta nữa.’’
‘‘Ừ!’’ Hắn miễn cưỡng đồng ý, đưa mắt liếc xéo cái cô Đường Tam Hảo còn chưa thu hồn về xác kia, ‘‘Cô còn không mau đem cái tay táy máy kia gói ghém bao bọc kĩ lại cho tiểu gia!’’. Hắn còn tưởng rằng phút chốc có thể thoát khỏi biển khổ, nào ngờ thất vọng cùng thất bại làm hắn giận cá chém thớt, trút mọi bực dọc lên kẻ không rõ đầu cua tai nheo là Đường Tam Hảo đây.
‘‘Ơ hay? Không phải huynh là cái tên chơi bời lêu lổng, lừa gạt con gái nhà lành hôm nọ ư?’’ Đường Tam Hảo trợn tròn mắt, lúc này nàng mới nhìn rõ kẻ đứng trước mặt mình chính là kẻ phát ngôn bừa bãi bảo rằng sẽ giúp nàng tìm phu quân ở quán trà mấy hôm trước. Ồ, tên này hẳn là phường du côn lưu manh sống nhờ tiền bảo kê của người khác đây mà! Nàng chưa từng gặp công tử thư sinh nào có bộ dạng kì cục như vậy, hắn đeo khuyên tai, đánh xe tán loạn, đã vậy đôi mắt xác bạc cứ anh lên vẻ hung tà ác bá thế nào ấy, ôi trời… Tự dưng khi không lại chạy ra hiến ý tưởng cho nàng, chẳng lẽ muốn giúp nàng tìm phu quân rồi bắt chẹt tiền giới thiệu của nàng sao? Hay thật… làm người hạ lưu đến thế là cùng!
‘‘Chu công tử, làm phiền ngươi nói cho Đường tiểu thư biết, tiểu gia là ai!’’
Chu Lập Dực cười trừ, gạt cô đường muội đang mải mê ngắm trai sang bên cạnh, hắng giọng, kéo toàn bộ sự chú ý của các thiên kim đang hồn siêu phách lạc kia về, rồi mới bắt đầu giới thiệu, ‘ ‘Các vị, đây là nhân tài mới vào thư viện của chúng ta – Tề Đại Thánh Tề công tử, vốn là nhân sĩ chốn kinh thành, thật ra huynh ấy còn là quý công tử nổi danh như cồn ở kinh thành nữa đấy…’’.
‘‘Chu công tử không cần nói nhiều lời khách sáo như vậy! Đường Tam Hảo, mau dập đầu cảm ta tổ tiên nhà cô đã tích được cái đức này đi nhé!’’ Tề Đại Thánh công môi cười khẩy.
Đường Tam Hảo ngước đôi mắt vô tội lên. Tề Đại Thành? Cái tên này… y chang tên con khỉ đi Tây thiên thỉnh kinh. Chẳng lẽ người này có họ hàng thân thích với nó sao? Hay là, hắn thuộc giống khỉ biến dị?
Nàng chả hiểu nãy giờ người ta nói gì về vị quan nhân này, nàng chỉ biết du côn lưu manh thì chớ nên dây vào, thế là nàng dùng cách mà mình rành nhất để dẹp yên mọi chuyện, tránh dây dưa phiền phức, ‘‘vâng, vâng, vầng’’.
Cứ trả lời qua loa như vậy là xong. Hắn bảo nàng làm cái gì thì nàng cứ làm cái đó, chỉ cần không kéo nàng đi đua xe ngựa, thu phí bảo kê là tốt rồi, nàng thuộc loại nhát gan, gan bé có một mẩu thôi.
Thấy nàng ngoan ngoãn biết điều như vậy, Tề Đại Thánh hài lòng cong môi, ‘‘Tiểu gia sẽ đem vận may đến cho cô. Dưới sự huấn luyện của tiểu gia, dù là miếng đậu hũ không muối cũng có muôn vàn mùi vị hấp dẫn!’’
‘‘Vâng, vâng, vâng.’’
‘‘Xì, dẹp cái màn luôn mồm vâng dạ này đi! Đường Tam Hảo, bây giờ chúng ta không phải là người xa lạ nữa rồi đúng không? Vậy cô mau đi theo tiểu gia nào!’’
‘‘Vâng, vâng, vâng… Ơ hay… Ê… Nhưng mà… Nhưng như vậy có vẻ không được hay lắm.’’
‘‘Cô dám từ chối tiểu gia à?’’ Hắn trừng mắt chăm chăm nhìn nàng một cách lạnh nhạt, ‘‘Cô mà không biết điều, tiểu gia sẽ trực tiếp tiễn cô đến thẳng Tây thiên luôn!.’’ Không phải là Tề Thiên đại thánh bảo vệ Đường Tam Tạng đến Tây Thiên thỉnh kinh, mà là Tên Đại Thanh hắn tống tiễn Đường Tam Hảo nàng đến Tây thiên, nhân tiệng chém trụi cái gốc đào héo của nàng luôn thể!
‘‘…’’ Hu hu hu! Nàng khóc không ra tiếng, mở to mắt nhìn hắn, dùng hành động câm lặng không nói nên lời biểu thị sự kháng nghị lớn nhất của mình!
‘‘Hừ!’’ Chả khác gì nói chuyện với gà với vịt! Thông minh một đời, hồ đồ nhất thời, sao hắn lại dại dột ôm cái việc quỷ quái dở hơi này vào người cơ chứ! Đã vậy còn gặp phải nha đầu ngốc nghếch đầu khoai lang óc đậu hũ, cứ khoái trợn trừng mặt đến muốn lồi cả ra!
Và thế là công tử phong thái tôn quý trang nhã xách theo miếng đậu hũ Đường gia đi dạo phố.
Đi trên đường hai người vẫn duy trì một khoảng cách an toàn, Tế Thiên Sanh bực mình , tiểu gia hắn nhân từ, cho nàng cơ hội ở cạnh làm nũng, vốn muốn nhân lúc ở riêng cùng nhau thế này thăm dò cho rõ ngọn nguồn tình sử của nàng ta, phải tìm hiểu rõ thì mới dạy tốt khóa học này cho nàng được chứ. Nhưng hôm nay xem ra thất bại rồi, nữ nhân theo sau hắn căn bản chả có mối tình vắt vai nào để mà kể, tư chất phải nói là kém đến mức chỉ có thể làm bạn với con lừa.
Nàng hoàn toàn không có ý định lại gần hắn, hay nói thẳng ra, nàng căn bản không thể tới gần cái người toàn thân đầy những thứ lóng lánh óng ánh kia, bởi vì nàng hễ cứ bước vội là lại vấp chân, qua mấy con mương thì lại giẫm hụt, ngay cả đi vào một cửa hiệu nào đó cũng có thể giẫm phải váy hoặc bị cánh cửa kẹp lại ngã song xoài trên mặt đất.
Ban đầu hắn bình tâm tĩnh khí, giữ tinh thần ổn định, tin tưởng bàn tay vàng của mình có thể giũa đá thô thành ngọc quý. Thế nhưng sau lần thứ ba thấy Đường đậu hũ bị hai cái ván cửa kéo giật ngược lại, bao toan tính dự liệu trong lòng hắn đều tắt lịm.
Có nhầm lẫn gì không, sao lại vứt cho hắn một con lừa ngay cả đường cũng không biết đi như vậy, đã thế còn bắt hắn phải dạy nàng ta cách trói buộc một nam nhân bên cạnh? Việc này là trái tự nhiên, trái lẽ trời đấy!
Hắn thở dài thườn thượt, định chọn mấy khúc tơ lụa chon ha đầu này diện đi gặp người khác. Dáng vẻ dùng miếng vải hồng nhạt rách nát búi cả cục tóc trên đầu nàng ta thật khiến cho ý đồ của bao nam nhân chưa kịp nhen nhóm đã bị dập bằng sạch, chỉ muốn về nhà an phận thủ thường ăn chay niệm Phật cho lành.
Quay đầu lại, nha đầu kia đã biến mất tăm ngay chỗ cửa hiệu trang sức. Hắn căng mắt tìm, thì thấy một tên khất cái* ăn mặc rách rưới miệng ngậm cây tăm, đưa cái bát sứ bị mẻ trong tay đến trước mặt nha đầu ngốc không ai bằng kia mà rằng:
*Khất cái: Ăn mày.
‘‘Đường Tam Hảo, rốt cục cũng tìm được cô, giúp tôi xin ít cơm đi, có được không?’’
Khóe miệng Tề Thiên Sanh giật liên hồi, mấy tiếng hù lạnh liên tục dập dìu nối đuôi nhau chen khỏi lồng ngực hắn. Nha đầu này không tìm được phu quân, nhân duyên đã đủ tồi tệ rồi, ngay cả khất cái xin cơm trong thành cũng biết nàng không bao giờ từ chối người khác, mon men đến kiếm lợi từ trên người nàng. Có điều, cho dù là Đường Tam Hảo, cùng lắm cũng sẽ chỉ bố thí mấy đồng tiền, hẳn sẽ không ngu đến mức nghe theo lời tên khất cái kia, bỏ đi xin cơm cho y đâu nhỉ
‘‘Được, được, được.’’ Nàng trả lời rõ ràng rành mạch, không hề khước từ, đưa tay định đón lấy cái bát mẻ của tên khất cái kia.
Gân xanh trên trán lồi hết cả lên, hắn nằm mờ cũng không ngờ nàng lại ngu đến mức này. Đôi môi Tề Thiên Sanh run run, hắn cố hít sâu một hơi:
‘‘Đường Tam Hảo! Cô lặn lại đây cho tiểu gia, ai cho phép cô đi xin cơm cho kẻ khác hả?’’
‘‘Ờ…ờ… ờ…?’’ Tiếng rống giận dữ của Tề Thiên Sanh khiến nàng sực nhớ mình đang đi trên phố cùng người ta, liền lộ nét mặt khó xử, ‘ ‘Hôm nay ta đi cùng bạn, không có thời gian rảnh rỗi, hôm khác ta sẽ giúp ngươi nhé…’’.
‘‘Cô còn dám trưng cái vẻ mặt thất vọng đó ra trước mặt tiểu gia à? Nha đầu họ Đường kia, nếu cô có gan dám mò lên phố xin cơm, tiểu gia sẽ dùng roi quất cho cô tàn phế luôn’’
Thiếu niên bất lương bộ dạng hạ lưu hùng hồn tuyên bố, đã vậy còn đưa tay tìm cái roi da bạc giắt bên hông, giật phắt ra, quất ‘‘phành phạch’’ xuống đất nghe đau cả tai.
Đường Tam Hảo chịu đừng nỗi khổ sở này, chưa từng nghĩ có một ngày nàng gặp phải người mà mình muốn cự tuyệt đến thế. Trước giờ nàng luôn qua loa cho xong chuyện, nhẫn nhục chịu đựng, qua nhiều cuộc xem mặt, nàng bị người ta cự tuyệt thành quen, thành ra chỉ cần có một người đàn ông nguyện ý cùng nàng song hành, nàng liền nguyện ý cùng người đó đi hết cuộc đời, nhưng… tuyệt đối không thể là người trước mặt này được.
Vấn đề là làm thế nào để từ chối khéo hắn mà vẫn có thể toàn mạng đây.
Hắn thoạt nhìn trông khá sĩ diện, lại thích nghe mấy lời bùi tai. Loại nam nhân này chỉ có hắn không cần người khác, chứ không dễ để yên cho kẻ không cần hắn.
Hắn thoạt nhìn có khuynh hướng bạo lực, roi không rời tay, hễ có tí ti không hài lòng là tức giận đánh mặng.
Hắn thoạt nhìn không thuần huyết thống với dân mình. Nàng thầm nghĩ cùng hắn sinh một đứa nhỏ Trung Nguyên thuần huyết với đôi mắt đen láy, mái tóc đen bóng là chuyện không thể nào. Màu tóc màu da màu mắt của hắn đều vô cùng kì cục, đã vậy còn xỏ khuyên tai nữa chứ!
Ôi trời, nhìn tổng thể kiểu nào nàng cũng muốn cự tuyệt hắn, không thể tiếp tục dây dưa cùng hắn được. Cứ nói thẳng với hắn, nàng không thích hắn, về phần hắn thì sao nhỉ, hắn nhất định sẽ không nuốt trôi cục tức này, sẽ dùng roi đánh nàng, có biện phát nào có thể khiến nam nhân này trong chốc lát chán ghét mình đây?
Trước đây nàng làm gì thì bọn nam nhân đều chán chường coi thường nàng nhỉ, mau nghĩ nào mau nghĩ nào! Khiến nam nhân thích nàng thì không thể rồi, vô lí hết sức, hiện giờ đến cả việc làm nam nhân ghét nàng cũng không làm được luôn là sao? Đây rõ ràng là sở trường của nàng mà.
‘‘Này, tháo cái thứ bùi nhùi xấu xí trên đầu cô xuống ngay đi, thay bằng cái này.’’ Hắn chê xỏ miếng vải hồng bó tròn cả búi tóc trên đầu nàng, tiện tay ném một đoạn dây gấm tinh xảo màu ngà voi cho nàng, mặt gấm nhỏ nhắn trơn bóng không pha chút tạp sắc nào, phong cách thanh lịch tạo cảm giác hài hòa lại không hề rườm rà.
Nàng đưa mắt nhìn sợi dây buộc tóc bằng gấm được đặt trong tay mình, não bắt đầu hoạt động. Trước đó, nàng đã nhận lễ vật của công tử Lương gia, kết quả bị người ta chán ghét, làm nàng về sau không dám nhận đồ nam nhân tặng nữa. Cho nên, chỉ cần nhận lấy lễ vật của năm nhân, nhất định sẽ bị người ta ghét bỏ?
Nếu vậy nàng sẽ không khách khí đâu!
‘‘Ồ, cảm ơn huynh, ta rất thích huynh tặng đồ cho ta đó!’’
Nàng nhíu mày, nắm chặt tay quyết tâm nhận món đồ kia, đồng thời cũng đang đợi sự chán ghét từ hắn, ai dè lại rước lấy một trận cười đểu, ‘‘Chỉ là cái dây gấm buộc tóc thôi mà, không cần trợn trừng mặt mà cảm tạ mãnh liệt như vậy đâu. Có điều, nếu cô nhiệt tình muốn tạ ơn tiểu gia đến thế… Nào, lại đây, hóp bụng, ưỡn ngực, hé môi, miệng hơi mím lại một chút, cổ họng phát ra chút âm thanh ngọt ngào kiểu nũng nịu với tiểu gia ấy, như vậy mới khiến nam nhân thương được’’.
Hắn nghiêng mặt, nheo đôi con ngươi màu xám tro lại, săm soi khắp người nàng, dự định tranh thủ cơ hội này bắt tay vào việc dạy nàng làm sao phát ra những âm thanh mà cánh đàn ông thích nghe. Cái bộ dạng thật thà nói lời cảm tạ của nàng chả có chút đáng yêu nào cả.
Hắn không báo trước mà thính lình đến gần khiến tim nàng nhảy loạn lên, mặt đối mặt, rồi xông thẳng vào mĩ là mùi trầm hương buổi sớm, khiến nàng không biết nên hưởng thụ hít vào hay là vô ý thở phà vào mặt hắn.
Nàng như cái cọc gỗ bị cắm dính xuống đất mà hưởng đặc huấn của hắn, vừa nhoẻn miệng chưa kịp phát ra tiếng thì đã nghe thấy tiếng bạt tai dội thẳng vào màng nhĩ, một đợt nóng dồn tụ vào bên má…
‘‘Bốp!’’
Cái bạt tai này giáng thẳng vào gò má trái của nàng, đau đến mức mắt nổ đam đóm, trời đất quay vòng vòng trước mặt. Nàng bụm mặt đặt mông ngồi bệt xuống đất, cố ổn định cơ hoa mắt choáng váng ập tới, thì thấy giữa mình và Tề Thiên Sanh đột nhiên nhoi đâu ra một cô nương trẻ tuổi. Cô ả dúi thẳng một đấm vào ngay thắt lưng nàng, rồi hờn giận liếc nàng một cách khinh thường, xoay người liền nhào vào lòng Tề Thiên Sanh, ôm chặt cánh tay hắn mà nũng nịu nhõng nhẽo.
Ả ta ôm bụng, ra chiều đau đớn, mím chặt môi khẽ rên, bám dính lấy công tử Tề gia mà khóc lóc nũng nịu, ra vẻ người bị táng bị đấm chính là mình, ‘‘Thấy ghét quá đi, nha đầu này lại là ai nữa đây? Chàng đã nói là thích người ta mà, vì sao không đến tìm người ta, lại ở giữa đường giữa phố dùng dằng dây dưa với nó cơ chứ?’’.
Tê Thiên Sanh chau mày, để mặc cô ả cứ kéo ống tay áo mình. Hắn cũng không buồn trả lời, chỉ chăm chăm nhìn Đường Tam Hảo đang co người ngồi ở bên đường, chờ đợi phản ứng tiếp theo của cô ngốc này. Hắn biết nàng bị đánh không nhẹ, má sưng vù lên, mí mắt run run, nước mắt đọng đầy trên vành mắt, chực trào ra nhưng cứ cố kìm lại, chỉ biết dùng ánh mắt đáng thương nhìn đôi nam nữ đang ôm ấp trước mặt mình.
Thấy Tề Đại Thánh dường như quên luôn cả bản thân mình, ánh mắt say sưa nhìn về phái Đường Tam Hảo vẫn đang ngồi trên mặt đất, cô nương kia mặt tối sầm lại, xoay người giật phăng cái dây buộc tóc trong tay nàng xé nát, ném xuống đất rồi dùng chân giẫm đạp, ‘‘Cô là ai? Là ai mà dám nhận dây gấm buộc tóc mà chàng tặng? Ta không cho phép cô nhận bất cứ món gì mà chàng tặng, không được phép đến gần chàng nữa, nghe rõ chưa?’’.
Cô nương đó còn chưa hết giận, vung tay muốn táng nàng thêm bạt tái nữa. Nàng sợ cuống cả lên, vốn chẳng thèm để tâm mình đang ở trên phố với người ta, từ trên mặt đất lổm ngổm xách váy bò dậy, miệng thì cứ bù lu bù loa khóc nức nở rất chói tai.
‘‘Định làm gì thế? Các người thân thiết ở trước mặt ta rồi còn giở quẻ muốn đánh ta nữa là sao?’’
Hắn làm như mọi việc không liên quan đến mình mà đứng tách ra, cười khẩy nhìn trời cao rồi ngâm nga một điệu nhạc, chờ đợi cuộc chiến giữa hai cô nương này kết thúc, trong lòng không ngừng thì thầm.
Hừ! Chịu ủy khuất đi! Phẫn nộ chưa? Không cam lòng chứ gì! Đế coi cô có mở miệng nói ra ba chữ ‘‘được, được, được’’ nữa hay không?
Đây chính là kết quả mà hắn muốn.
Nha đầu kia sẽ từ mặt đất nhoài lên, tranh giành hắn với người khác!
Theo hắn dự liệu, nữ nhân cho dù yếu đuối vô dụng đến cỡ nào cũng sẽ không chịu nổi trận sỉ nhục này. Sau này nhất định sẽ mạnh mẽ vươn lên, biến hóa đột phá, trở thành gái hư, lấy việc đùa bỡn quyến rũ tranh đoạt nam nhân làm mục tiêu sông! Tranh đoạt nam nhân mà học được rồi, thử hỏi cái ngày bước lên kiệu hoa có còn xa nữa không?
‘‘Lạch bạch, lạch bạch!’’
Tiếng bước chân vội vã hấp tấp vang bên tai làm lòng hắn lạnh đi, không thể nào… Làm gì có nữ nhân nào không đoạt lại nam nhân mình theo đuổi, lại cắp đít bỏ chạy thế kia? Đã vậy còn chịu oan hứng trọn cái bạt tai nữa chứ?
Hắn nửa tin nửa ngờ, đôi mắt long sòng sọc, nhất thời giận sôi cả máu…
‘‘Đường Tam Hảo! Nha đầu chết tiệt kia! Cô dám không thể hiện theo đúng kế hoạch của tiểu gia, lại còn bỏ của chạy lấy người! Quay lại đây cho ta, khúc củi mục kia!’’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.