Hy Du Ký

Chương 13: Tề Đại Thánh bãi giá hồi kinh Lương Hạnh Thư phá vỡ gian tình




Đường Tam Hảo lén lút chuồn khỏi Đường phủ, nhân lúc trăng sáng lẻn vào gian phòng mé tây của thư viện Tây Lục.
Nàng muốn tìm lại cây trâm kia.
Thư viện cũng chả phải nơi cao sang quan trọng gì, cánh gác cũng lỏng lẻo, nàng mon men theo vách tường, vốn định chuồn từ của hông lẻn vào thư viện, ai dè lại nhìn thấy một cỗ xe ngựa rộng lớn hoành tráng đang đậu ngoài cửa, bốn con ngựa khỏe mạnh thuần sắc buộc ở đầu, nom rất khi thế.
Trong thành Tây Dư này chưa có ai khoa trương như thế, ngồi trên cỗ xe to tướng được bốn con ngựa thuần sắc kéo cơ đấy.
Đừng bên xe ngựa là hai đứa nhóc vẫn còn nhỏ tuổi, một đứa tay cầm kiếm, một đứa tay cầm roi, đang căn dặn người khác dọn dẹp đồ đạc bên ngoài.
‘‘Tay chân nhanh nhẹn lên một chút, những thứ gì của Thế tử gia nên thu dọn thì đều dọn cả đi, đừng làm rơi đấy. Tất cả chỗ này đều là tiên dược cứu mạng mà Thế tử gia thu thập được, mấy thứ thuốc quý giá đó có thể cải tử hoàn sinh, khiến người bị chém đầu chỉ còn lại chút hơi thở cũng thoát khỏi quỷ môn quan đó. Thế tử gia đi đâu cũng đều mang mấy thứ này theo bên người, bằng không sẽ chẳng thể nào ngủ yên được, đánh mất thì cẩn thận cái đầu đấy.’’
‘‘Sao cậu cứ nói như thể Cửu thiên tuế vô dụng sợ chết đến mức đi đến đâu cũng trốn chui trốn nhủi như chuột vậy?’’
‘‘Cậu thì biết cái gì chứ? Đó gọi là tham sống sợ chết, hay còn có thể gọi là sự nhạy cảm tính tế, bởi vì thiếu cảm giác an toàn, lo được lo mất, nên mới hình thành hội chướng hoang tưởng. Cậu cứ nhìn mà xe, chỉ cần ngài bị truy sát là lập tức lấy người khác làm lá chắn, chạy nhanh như sao băng ấy, phải thiếu cảm giác an toàn cỡ nào mới có thể luyện được cảnh giới đó chứ!’’
‘‘Ừ ha… Đã vậy còn hám lợi nữa, chỉ thuê hai đứa nhi đồng tụi mình cầm kiếm cầm roi.’’
‘‘Mà phải rồi, sao Thế tử gia cứ khăng khăng đòi khởi hành lúc nửa đêm thế này? Tụi mình vừa mới đến đón, Thế tử gia liền gấp gáp đòi quay về kinh. Đợi trời sáng rồi đi không được sao? Hay là trong kinh có biến, hoặc giả ngài nhớ Thái hậu đến phát điên luôn rồi?’’
‘‘Hôm nay Cửu thiên tuế đã đến Hành Thiên tự bàn giao xong nhiệm vụ rồi, còn ở lại cái thành bé tí này làm gì chứ? Kinh thành náo nhiệt phồn hoa như thế, đã vậy Cửu thiên tuế lại có sẵn cái máu phá gia chỉ tử đang chỷ trong người, chịu ở lại chỗ này mới lạ.’’
‘‘Vậy sao? Còn tôi thì lại thấy Cửu thiên tuế giống như bị chuyện phiền phức gì đó quấn chân nên phải trốn chạy.’’
‘‘Sao lại nói thế chứ?’’
‘‘Ê, cậu nhìn này, cái chứng nghiện mua sắm của Thế tử gia nhà ta càng ngày càng nặng, lồng vàng quạt ngọc gì đây, cũng mang về kinh hết à? Thái hậu cũng đã quở trách là không biết tiết kiệm rồi đấy thôi.’’
‘‘Chuyến đi lần này đâu phải là không được cấp chi phí. Mấy thứ này chả phải đều được ghi vào công nợ hết sao?’’
‘‘Ai mà biết được, Thế tử gia của chúng ta phải nói là cao thử xài của công, ngay cả lương cho hai đứa trẻ nhi đồng tụi mình cũng còn có thể tìm đại cái tên ghi sổ công nợ nữa là, cậu còn ở đó mà lo lắng ngài sẽ tốn tiền túi của mình hay sao?’’ Thằng bé cầm roi nhún vai chả muốn bình luận thêm, bỗng dưng phát giác có gì đó là lạ, liền nghiêng đầu vung roi quất về phía vách tường, ‘ ‘Kẻ nào đang trốn trong xó thế? Mau ra coi!’’
‘‘Chát chát’’ nhát roi của người như thể am hiểu võ công kia tuy quất vào tưởng, nhưng cũng đủ khiến Đường Tam Hảo bay sạch ba hồn bảy vía, cuống cuồng ôm đầu ngồi xổm xuống mà run như cầy sấy.
‘‘Thị Kiếm, Phụng Tiên. Các ngươi ở bên ngoài ồn ào nhí nhố chuyện gì thế?’’ Giọng nói hết sức khó chịu của Tề Thiên Sanh từ phía trong vọng ra.
‘‘Dạ bẩm, có một nữ nhân đang chờ ngài ngoài này ạ! Cái bản tính phong lưu, gieo tình khắp chốn của ngài cũng nên sửa đi là vừa.’’
‘‘Vả lại mặt hàng lần này không phải loại ngài hay thích trêu ghẹo, ngài đổi khẩu vị từ hồi nào vậy?’’
‘‘Cộp, cộp’’ Hai tiếng gõ đầu vang lên.
Tề Thiên Sanh nghiến rằng hừ, ‘‘Hai thằng ranh con chúng bay cút hết qua chỗ xe ngựa đứng đợi cho ta’’.
‘‘Dạ…’’ Sau khi hai tiếng vâng dạ đầy uất ức kia tắt đi, Đường Tam Hảo mới cảm thấy xung quanh yên tĩnh trở lại. Nàng nheo nheo mắt, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên.
Trang phục hắn đang mặc có một màu đỏ bóng rực rỡ trông còn xa hoa hơn lúc trước, trên sắc đỏ là đường viền bạc, khiến người khác cảm nhận được trong sắc ấm vẫn thấm đượm sắc lạnh dưới ánh sáng lập lòe của vầng trăng, khiến đôi mắt nàng đong đầy dòng sáng rực rỡ.
Vì sao cứ mỗi lần nhìn hắn, nàng liền cảm thấy rất vừa mắt, rất đáng để sùng bái, thậm chí còn thấy rất thích hắn nữa?
Thế nhưng sắc mặt của hắn lại không rạng rỡ như quần áo. Hắn mặt mày hầm hầm, nheo đôi con ngươi xám tro tối sẫm lại, cúi người lườm kẻo nào đó vẫn còn đang ngồi xổm trên đất.
‘‘Con gái sắp thành thân đến nơi, đêm hôm khuya khoắt còn một mình chạy loạn đến chỗ năm nhân khác, có phải trong đầu cô chỉ chứa toàn đậu hũ hay không hả?’’
Tiếng gào như thể giảng đạo kia vừa giáng xuống, làm nàng ngay lập tức phải bịt chặt hai tai lại, nhưng dư âm kia vẫn len lỏi lọt vào tai nàng, khiến lòng nàng ấm áp không thôi.
‘‘Tôi… tôi… tôi…’’
‘‘Tôi cái gì mà tôi. Cô rảnh rỗi quá không có việc gì làm thì về nhà thêu thùa may vá đi, tự thêu cho mình cái gối trăm năm hảo hợp, tự khâu cho mình đôi hai uyên ương, rồi tự may cho mình tấm chăn con đàn cháu đống ấy, lại chạy đến chỗ của ta làm gì hả?’’
Nàng tủi thân mếu máo.
‘‘Tiễn Phật đến Tây thiên cũng không khó bằng việc giúp cô lập gia đình, dạy cô nhiều như vậy, cô vẫn không thể thông suốt hơn được chút nào sao? Đừng khiến tiểu gia ta đến phút cuối còn phải lo lắng cho cô. Đức hạnh cô sao lại kém thế này, nếu để vị muội muội của cô biết được cô đang ở chỗ ta, rồi chạy đi mách tên họ Lương ngu ngốc kia nghe, thử hỏi cô còn có thể gả đi được nữa không? Mau lăn về nhà cho ta.’’
Nàng ngồi xổm dưới đất không nhấc mình lên nổi, chỉ biết nhìn chằm chằm xuống đất cả buổi không nói nắng gì.
‘‘Lời tiểu gia nói cô không nghe được hả, bảo cô lăn trở về nhà đấy.’’
‘‘… Huynh sắp phải đi ư?’’
‘‘…’’
‘‘Nếu không phải bị tôi bắt gặp, ngay cả nói một tiếng với tôi huynh cũng lười mở miệng sao?’’
‘‘…’’
Cảm giác chua xót lẩn quẩn khó mà nén được, nàng âm ỉ nghẹn ngào, ‘‘Sẽ không quay lại nữa, đúng không?’’.
Hắn đứng đỡ như cái chày gỗ, thật không hiểu nổi cảm giác chia tay li biệt buồn rười rượi này rốt cuộc là thứ gì. Thứ cảm giác chưa được sự cho phép của hắn lại tùy tiện xuất hiện, tràn ngập bầu không khí quanh người khiến hắn khó xử, không biết phải làm sao. Một lúc lâu sau hắn mới có thể mở miệng đáp lại.
‘‘Ừm.’’ Khôg có chuyện gì ngoài ý muốn, cũng chẳng có nhiệm vụ nào cần làm, hắn đương nhiên sẽ không quay lại nơi này, có lẽ cũng sẽ không xuất hiện trước mặt nàng nữa.
‘‘Nói cũng đúng, nhà huynh vốn ở kinh thành mà.’’ Nàng vờ như không có chuyện gì mà cười ngượng ngập, ‘‘Tỷ tỷ của tôi cũng ở kinh thành, nói không chừng nếu sau này tôi có dịp tới kinh thành vui chơi, khi đó, tôi có thể đến tìm huynh không?’’.
‘‘Không thể.’’
Tìm hắm làm gì cơ chứ? Khi đó đã là lúc nào rồi? Sau khi nàng gả cho kẻ khác ư? Đi theo hôn phu của mình đến kinh thành gặp hắn sao? Đến cảm ơn ông mai từ trên trời rơi xuống như hắn chăng? Hắn đây vốn không thích những chuyện đó.
‘‘… Cũng phải thôi, tôi phiền phức như vậy, nhất định sẽ không đến kinh thành quấy rầy huynh đâu.’’
Dáng người tội nghiệp của nàng cứ đong đầy trong mắt hắn, khiến hắn phải chau mày. Chẳng phải không biết vờ đáng thương để tranh thủ sự cảm thông của nam nhân sao? Chẳng phải không biết vờ vô tội để khiến nam nhân động lòng sao? Giờ nàng lại đến trêu chọc hắn làm gì?
Hắn phất tay áo quay người sang hướng khác, hệt như muốn rũ bỏ mọi ưu buồn phiền não vây quanh người hắn đi vậy, thế nhưng ống quần lại bị một đôi tay níu chặt lại.
Dường như không khí li biệt đã thôi cho người ta thêm chút dũng khi, lần đầu tiên nàng to gan mà chạm vào hắn như vậy, níu chặt hắn luyến tiếc không muốn buông.
‘‘Sư phụ Tề công tử, tôi…’’ Không thể mở miệng nói thích hắn được, nàng đã từng thế rồi. Không thể nói thích hắn, bằng không sẽ bị hắn chán ghét. Không thể nói thích hắn, bởi vì nàng không xứng với hắn. Không thể nói thích hắn, bởi vì nàng còn phải thành thân.
Là chính miệng nàng nói, chỉ cần có người sẵn lòng thích nàng, nàng liền đồng ý gả cho người đó. Hắn giúp nàng lâu như vậy, nàng chẳng những không có tí tiền đồ nào mà còn làm hỏng việc, khiến sư phụ như h8an1 mất cả mặt mũi.
‘‘… Cám ơn huynh.’’
Hắn không nờ, chỉ một lời cảm ơn rỗng tuếch lúc nào cũng có thể nghe được ở chốn quan trường kia lại khiến lồng ngực hắn co thắt dữ dội như vậy.
Nàng buông tay ra, để hắn tuột khỏi tay mình, sau đó ôm chặt đầu gối cuộn người bên góc tường.
Cái bóng của người trước mặt bỗng nhiên phủ xuống, khiến nàng nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn, chợt nhận ra không biết từ khi nào hắn đã ngồi xổm như tượng đá trước mặt nàng rồi.
Thấy nàng ngẩng mặt lên, đôi mắt đen láy ươn ướt nhìn hắn một cách rối rắm, hắn không thể kiềm chế được nữa, vươn tay ra ôm lấy đầu của nàng ngốc, đang mải ngơ ngác này, hé miệng ngậm lấy cánh môi mềm của nàng.
Có lẽ về sau sẽ không còn cơ hội như vậy nữa, nàng cũng chẳng mấy khi để lộ ra được vẻ mặt đáng yêu, thu hút người khác đến nhường này. Cứ xem như phần thưởng khen ngợi nàng, tiện thể kiếm cớ hưởng lợi để lén hôn một cái, cũng chả sao đâu nhỉ? Cho kẻ làm thầy như hắn một chút ngọt ngào làm học phí cũng nên mà.
Hắn say sưa mút lấy đôi môi không biết nên mở hay nên khép của nàng. Sau khi chạm vào khuôn mặt nóng rực của nàng, hắn mới phát hiện nhiệt độ cơ thể mình cũng không thấp hơn là bao. Hắn ôm lấy đầu nàng, nhân lúc nàng vẫn chưa hiểu rõ tình hình, liền được đằng chân lên đằng đầu, không nén nổi lòng tham mà lừa nàng hé mở đôi môi
Hắn hiện không cam lòng, không cam lòng giao nàng cho tên thư sinh ngu ngốc kia, không cam lòng để nàng trở thành thê tử của kẻ khác, nàng rõ ràng là do một tay hắn mài dũa ra mà. Hắn cảm thấy tâm tư rối loạn, lẽ ra hắn phải cướp đoạt nàng ngay từ đầu mới đúng. Hắn chính là tên tiểu nhân vừa ích kỉ vừa ngang ngược thế đấy.
Ai cũng bảo nữ nhân sau khi thành thân rồi thì sẽ mắc phải hội chứng mất trí, quên sạch mọi thứ về những nam nhân mình quen trước khi cưới.
Lẽ nào cứ vậy mà quên hết sao?
Hắn thật ấu trĩ khi muốn chiếm một vị trí trong tim nàng, dù chỉ là một góc nhỏ thôi cũng được, dù có là kẻ tiểu nhân xấu tính cũng tốt.
Chấm dứt nụ hôn triền miên, đối diện với con ngươi lấp lánh rạng rỡ của nàng, hắn thấy hối hận.
Sợi tơ rối rắm vốn đã quấn quanh quả tim hắn giờ lại càng chậm rãi siết chặt hơn, khiến hắn không thể vùng thoát được.
Mang nàng trở lại kinh thành, quay về Vương phủ, đến gặp bà già Thái hậu kia – cái ý nghĩ không thể chấp nhận ấy, chả hiểu sao lại cứ vấn mãi trong đầu hắn.
Hắn gạt bay suy nghĩ đáng sợ ấy đi, rồi đột nhiên đẩy nàng ra, hành động mạnh mẽ ghê tởm như thể hắn không phải là người chủ động hôn nàng, phủi sạch mọi quan hệ dây mơ rễ má giữa hai người.
‘‘Nhìn cái gì mà nhìn? Cô đừng có suy nghĩ linh tinh, mấy chuyện thế này cũng chả có ý gì đặc biệt đâu, chỉ cần tạo không khí một chút là làm được thôi.’’
Tia sáng lấp lánh trong mắt nàng bỗng dưng đóng băng rồi tắt lịm.
Tim hắn lại nhói lên, cố gắng đưa tay chống lấy đầu gối, làm như không có việc gì mà đứng dậy, phủi phủi lợp bụi đất bám trên áo ngoài, ‘‘Về sau nhớ cho kĩ, nam nhân chính là thứ đê tiện như vậy đấy, chỉ cần nổi hứng thì cái gì cũng có thể làm được, đối xử với cô như vậy không có nghĩa là có tình ý với cô. Ngay cả tên thư sinh kia cũng vậy, nếu không vẩy thêm cho hắn tí ti lòng đố kị, thì hắn cũng chả chịu ngoan ngoãn đến cầu thân với cô. Cô đấy, đừng có lúc nào cũng trưng bộ mặt ngốc nghếch không chút phòng bị kia ra, kẻo bị người ta lợi dụng mà còn không biết chuyện gì đang xảy ra.’’
Bao vấn đề triết học về nam nhân mà hắn đang dạy kia không phải nàng nghe không hiểu, mà là nghe không vào.
Là vì nàng không có phòng bị, nên hắn mới đối xử với nàng như vậy ư? Trước khi đi còn dạy cho nàng bài học cuối cùng sao?
Rốt cuộc có phải do nàng quá dễ dãi không?
Vì sao không thích một người, cũng có thể đối tốt với người đó như vậy? Nàng quả thật không hiểu.
‘‘Sư phụ Tề công tử sẽ lấy một cô nương như thế nào?’’
Câu hỏi vừa tuột ra khỏi miệng, ngay cả bản thân nàng cũng phải ngây người.
Nàng muốn biết cái gì cơ chứ? Muốn biết mình kém xa người kia bao nhiêu ư? Có bao nhiêu điểm không bằng người ta sao? Có phải người đó cũng giống như Điềm Nhi không? Hay là người đó còn tốt hơn, giỏi hơn, thậm chí còn làm hắn vui vẻ hơn cả Điềm Nhi.
‘‘Ta sao? Hừ. Trong nhà có một bà già không cho lấy vợ, đời này e chỉ có thể làm hòa thượng lưu manh là cùng. Mà cũng chả sao, tên tuổi tiểu gia nức tiếng như vậy, sẽ không định để bản thân chịu thiệt bên cạnh một người đàn bà. Chả ai nói hòa thượng lưu mạnh thì không được phép uống rượu ăn thịt cả.’’ Hắn nói bằng giọng điệu ngạo mạn bất cần, mục đích là muốn nàng biết được, hắn chính là cái loại đốn mạt ă rồi nhưng không muốn chịu trách nhiệm, cái hôn vừa nãy vốn chả là gì cả.
‘‘Phải rồi. Cô cầm lấy cái này.’’ Hắn như chợt nhớ ra điều gì, lấy một lọ thuốc bằng ngọc từng dùng khi bị thương ra, từ trên cao vứt xuống cho nàng.
‘‘Vết thương trên tay cô là vì chắn cho ta nên mới bị, tiểu gia cũng phải chịu chút trách nhiệm.’’ Nhẩm tính đến lúc này, tay nàng hẳn cũng đã đóng vẩy, sau khi bôi thuốc này sẽ không để lại sẹo nữa. Hắn chỉ có thể tỏ thái độ lạnh lùng như vậy, chẳng còn cách nào có thể dịu dàng ôn nhu, đến bên cạnh quan tâm săn sóc cho nàng được.
‘‘Nếu tôi nói không sai, đây có phải là lúc nam nhân rũ sạch mọi quan hệ không? Vết thương lành rồi, thì quan hệ đôi bên cũng không còn nữa, có đúng không? Vậy tôi phải học dần mới được, tránh cho sau này bị người ta chán ghét.’’ Nàng vờ như đùa giỡn mà hỏi hắn.
Toàn thân hắn cứng đờ, cố gắng nén chặt từng cơn đau thắt nơi lồng ngực, chẳng muốn giải thích thêm gì, liền cất bước đi về phía cỗ xe ngựa.
‘‘Thị Kiếm, Phụng Tiên.’’
‘‘Dạ bẩm, mọi thứ đều sắp xếp xong hết rồi ạ.’’
‘‘Lên đường về kinh.’’
‘‘Dạ, lão đại!’’
‘‘Lão đại gì hả, sao cậu có thể gọi Cửu thiên tuế như vậy chứ?’’
‘‘Thế tử gia nói rằng, ra ngoài rồi thì phải mai danh ẩn tích, không gọi lão đại thì gọi là gì?’’
‘‘Mai danh ẩn tích? Vậy tên giả của Cửu thiên tuế là gì?’’
‘‘Tôi nghe nói hình như là Đại Thánh gì đó ấy… Phụt! Không ngờ ngài ấy thích làm khỉ đến vậy?’’
‘‘Hai đứa ranh này còn không dẹp ngay mấy ý nghĩ vớ vẩn ấy đi! Mau lên đường cho ta!’’
‘‘Dạ rõ, lão đại! Đi thôi, đi thôi. Anh khỉ nhà chúng ta nổi nóng muốn đại náo thiên cung rồi đấy.’’
Tề Đại Thánh…
Hóa ra… cả cái tên cũng là giả sao.
Nàng lại lầm tưởng nữa rồi, không phải hắn muốn rũ sạch quan hệ với nàng, mà là từ trước đến giờ cả hai vốn chẳng hề có quan hệ gì hết.
Nàng chỉ là một kẻ xa lạ đến cái tên cũng không đáng để hắn cho biết mà thôi.
Cỗ xe ngựa khuất dần khỏi ngã tư thư viện Tây Lục.
Ở một góc khác, một bóng người đang siết chặt nắm tay dưới ống tay áo, cây trâm gỗ cầm trong tay bị y siết cho rạn nứt, gần như muốn gãy.
Lương Hạnh Thư nhìn thấy Đường Tam Hảo cuộn người co ro nơi góc tường, y mím chặt đôi môi mỏng trắng bệch, hít vào thật sâu.
Hóa ra tất cả đều là giả hết.
Vết thương kia là giả, chắn đao thay y cũng là giả, tất cả đều là vì Tề Thiên Sanh nên mới bị thương, chả liên quan gì đến y hết, kẻ cả việc hôm ấy bị Tề Thiên Sanh khinh bạc cũng đều do bọn họ trù tính cả.
Nếu như cơn đau không dứt đang lẩn quẩn nơi ngực y, cùng trái tim bị nàng làm cho rung động cũng là giả, là vờ vĩnh, có thể tự động biến mất, vậy thì tốt rồi.
Thế nhưng nỗi rung động khi nàng cứ khăng khẳng muốn bảo vệ y không phải là giả, việc y muốn giữ lấy trái tim của nàng không phải là giả, tấm lòng khi tặng trậm cho nàng không phải là giả, cả nỗi lo lắng sợ nàng bị kẻ khác đến trước đoạt mất cũng không phải là giả luôn.
Hai người bọn họ vốn quen biết nhau từ trước, hai người bọn họ cùng một phe, thông đồng với nhau trêu đùa y.
Nhìn thấy y bị nỗi đau khổ não nề giằng xé, họ sẽ thấy hả hê mà cười trộm sau lưng sao? Cười y ngu ngốc đần độn, vậy mà cũng có thể dễ dàng mắc mưu?
Lúc y rat ay muốn cuu1 nàng, phải chăng trong lòng nàng ngầm cười nhạo y làm chuyện thừa thãi, tự mình đa tình.
Khi y đến cầu hôn với nàng, lúc ấy nàng đang nghĩ gì?
Người đàn ông này đã cắn câu rồi sao? Hay là, giá như Tề công tử cầu hôn thì tốt biết mấy?
Y gục đầu xuống, tóc mái phủ trước trán cản ánh trắng sáng rọi xuống mặt y, nhếch đôi môi mỏng kéo ra một nụ cười lạnh nhạt.
‘‘Đường Tam Hảo, Tề Thiên Sanh. Các người được lắm.’’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.