Huynh Trưởng Vạn Vạn Tuế

Chương 112: Tô cẩn sâm đăng cơ xưng đế




Sau bữa tối, Tô lão thái thái sai người mở từ đường, đặt chiếu thư sắc phong thái tử phi màu vàng rực lên trước bàn thờ tổ tiên, quỳ xuống nói: "Tổ tiên Tô gia ở trên, phù hộ gia tộc hầu phủ hưng thịnh, phù hộ Kiều Kiều từ này về sau, được ơn hoàng gia, vinh hoa phú quý, thánh sủng không suy."
Đây đều là những lời chúc phúc, nhưng rơi vào tai Tô Hiểu Nguyệt, nhưng lại cảm thấy mỗi câu mỗi chữ đều rất thực. Nhưng vẫn có chút bối rối, làm cho Tô Hiểu Nguyệt có chút lo lắng.
"Kiều Kiều, con cũng đến dập đầu với lão tổ tông đi." Lão thái thái vẫy tay kêu Tô Hiểu Nguyệt đi qua, thế là nàng đi qua quỳ với vô số trước bài vị, những cái tên này không chỉ nàng viết ra trong tiểu thuyết, mà là những người đã từng sống qua trong thế gian này.
Tô Hiểu Nguyệt cúi đầu dâng hương, nha hoàn tiến lên dìu nàng, đột nhiên bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, có một bà tử vội vàng ở bên ngoài từ đường chạy vào, gương mặt đầy hoảng hốt nói với lão thái thái: "Lão thái thái, đại thái thái bị điên rồi."
Đầu tiên Tô lão thái thái sửng sốt một chút, bỗng nhiên liền cười lạnh một tiếng nói: "Nàng ta bị điên rất là nhanh."
Lý thị bị giam lại, theo lý mà nói thì sẽ không biết chuyện sắc phong thái tử, nhưng khi vừa tuyên đọc thánh chỉ có tiếng pháo nổ, có lẽ có tiểu nha hoàn nào đó lanh mồm lanh miệng nói ra ngoài.
Đại lão gia không phải do lão thái thái sinh ra, nhưng những năm này bên ngoài cũng đều không có quá khó khăn, dù Lý thị có tâm địa độc ác, nhưng dù sao cũng là vợ cả của hắn.
Lão thái thái thở dài một hơi nói: "Không cần mời đại phu đâu, đưa đến thôn trang ngoại ô, tĩnh dưỡng một hồi, như vậy mới tốt lên được."
Tô Hiểu Nguyệt không biết chuyện xấu gì của Lý thị, còn có chút không hiểu mà hỏi: "Tổ mẫu, Đại bá mẫu sao thế?"
Lão thái thái chỉ lắc đầu, rồi kéo tay nàng ra khỏi từ đường.
Bây giờ Tô Hiểu Nguyệt vẫn còn khó di chuyển, thế là cố ý đi chậm lại, nhìn nàng nói: "Tổ mẫu cũng muốn nhận sai với con."
"Tổ mẫu có lỗi gì?" Trong nguyên tác Tô lão thái thái là một lão thái bà lợi hại, nhưng hiện nay Tô lão thái thái đối với Tô Hiểu Nguyệt mà nói, lại là một trưởng bối hiền từ quá hiếm có.

"Trước kia ta biết huynh trưởng con có tình cảm với con." Lão thái thái vỗ nhẹ mu bàn tay Tô Hiểu Nguyệt, chậm rãi nói: "Lúc ấy ta cũng bị mỡ heo làm tâm trí mê muội, chỉ cảm thấy đây là chuyện tốt hiếm có, nhưng về sau nghĩ lại, thì chuyện này vẫn là con nên tự gật đầu mới đúng."
"Tổ mẫu..." Cuối cùng Tô Hiểu Nguyệt cũng hiểu rõ, chẳng trách lão thái thái thường để bọn họ ở chung với nhau, thế mà bà ấy lại biết hết.
"Ta nhìn huynh trưởng con từ từ lớn lên, hắn là người thế nào, trong lòng ta rất hiểu, bây giờ hắn lại có thân phận như vậy, nếu mà nói một lời thật lòng, nếu không phải hắn thật sự thích con, thì trên đời có bao nhiêu loại cô nương mà hắn tìm không ra chứ" Lão thái thái nói đầy chân thành và sâu sắc.
Mặc dù là nói đúng, nhưng Tô Hiểu Nguyệt nghe lại có chút không phục, nũng nịu nói: "Vậy theo ý của tồ mẫu, thì là con trèo cao rồi sao?"
Tô lão thái thái nghe vậy, chỉ cười cười, xoa đầu của nàng rồi nói: "Mặc kệ là trèo cao hay là thấp gả, ta đều phải chuẩn bị đồ cưới cho con rồi."
——
Tin tức tiên đế băng hà liền được Lễ bộ công bố cả nước vào ngày hôm sau, ba ngày sau, Tiêu Cẩn Sâm đăng cơ xưng đế.
Quyền lực thay đổi, triều đình thay đổi, vốn dĩ sẽ tạo nên không ít rối loạn, nhưng không ngờ đến lần này, lại yên lặng hơn trong nguyên tác mấy phần.
Nội các đã định ra một số tội danh cho Trịnh thái hậu, bao gồm hậu cung tham gia vào chính sự, ngoại thích chuyên quyền, mỗi một tội đều tội nặng phải tịch thu tài sản.
Nhưng ở tình hình như vậy thì Thừa ân hầu phủ lại rất là náo nhiệt.
Lúc đầu Tô lão thái thái bảo Từ thị đóng cửa từ chối tiếp khách, nhưng mà rất có nhiều người đến cửa chúc mừng, cũng quá nhiệt tình, Từ thị gả đến thừa ân Hầu phủ nhiều năm như vậy, chưa từng thấy tình cảnh như vậy, bà nhất thời động lòng, lại sợ đắc tội với người, không thể tránh việc xã giao.

Tô lão thái thái cũng đi theo, bây giờ thừa ân Hầu phủ cũng coi là một bước lên trời, tương lai Từ thị còn phải đối diện với tình huống này còn dài, để bà lăn lộn cũng làm quen được đám người gió chiều nào theo chiều đó.
Từ thị xã giao mấy ngày, lại có chút mệt mỏi, những đám nãi nãi phu nhân Công Hầu Bá Phủ này thật biết cách nói chuyện, không ngừng nói xấu người này đến người kia, có điều thứ làm bà không chịu được, đúng là đã có người có tâm tư đến việc nghị hôn sự với hai con trai bà.
Tô Cẩn Tuyên mới có 13 tuổi, Tô Cẩn Ngọc càng nhỏ hơn... Những người kia đã không đợi nổi.
Hơn nữa mấy ngày nay, dù sao cũng là quốc tang, buổi sáng bà phải vào cung chịu tang, buổi chiều đổi bộ y phục, còn phải đãi khách, đã mệt đến chết đi sống lại.
"Ta coi như là biết thế nào gọi là gió chiều nào thì theo chiều đó rồi." Từ thị mới gặp khách ở ngoại viện trở về, uống một ngụm trà nóng nói: "Phu nhân An quốc công kia, năm đó ở Vân gia uy phong cỡ nào, bây giờ mở miệng ngậm miệng nói mình có khuê nữ thông minh, xinh đẹp như thế nào..."
Từ thị hừ một cái nói: "Ta nhổ vào, nếu không phải do đứa con của bà ta, chân Kiều Kiều nhà ta sao có thể bị như thế này, càng đừng nói đích trưởng nữ của bà ta là tục huyền Vĩnh Định Hầu, tuy nói chết rồi... Đó cũng là quan hệ thông gia, Vĩnh định hầu phủ đang bị xét nhà, ngược lại thì bà ta đến nịnh bợ nhà chúng ta, này lật mặt còn nhanh hơn lật sách!"
Ngược lại Tô lão thái thái nhìn quen rồi nên cũng không bất ngờ lắm, chỉ là nghe thấy Từ thị nói rất buồn cười, không nhịn được mà hỏi: "Nghe nói vẫn còn chưa bắt được Vĩnh định hầu, cũng không biết đã trốn đi đâu."
"Thật ra con có nghe người ta đồn qua, nói rằng có lẽ đã chạy ra khỏi kinh thành, tân đế đã giăng ra một cái lưới lớn ở kinh thành, hắn ta giờ như một con ruồi, chưa chắc là có thể thoát được." Từ thị nói xong, chỉ thở dài một hơi nói: "Chỉ tiếc vị tiểu quận vương kia, chết oan uổng như thế, nói là cưỡi ngựa ngã chết, ai mà ngờ!"
Tô Hiểu Nguyệt nghe đến đó cảm thấy có chút chịu, nàng cứ nghĩ mình chỉ viết tiểu thuyết thôi, ai ngờ nàng lại giống một diêm vương cầm bút sắt, để ai chết thì người đó chết, đây cũng là điều làm cho người ta tiếc hận.
"Tổ mẫu, nghe nói hai ngày nữa Liêm vương sẽ mang linh cữu của tiểu quận vương về Thục trung, chúng ta cũng đi tiễn hắn đi"

"Ta cũng đang có ý này, lão tỷ muội kia của ta, lúc tuổi còn trẻ gả cho vương gia, ta cho rằng nàng là người có phúc phần trong nhóm bọn ta, nhưng không ngờ phải gặp cảnh kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh." Lão thái thái chỉ thở dài nói.
"Đây cũng là mệnh của hắn a! Diêm Vương bảo canh ba chết, thì hắn không thể ở qua canh năm được!" Từ thị cũng nói theo.
Tô Hiểu Nguyệt trợn mắt nhìn, nhìn dáng vẻ thở dài của Từ thị, suy nghĩ lại canh ba sẽ chết của Từ thị trong nguyên văn, đột nhiên cảm giác có chút vui vẻ.
Cuối cùng Tô gia cũng vượt qua được cửa ải khó khăn, mặc dù cuối cùng... Nàng không biết cách nào mình đã nhúng tay vào đó, nhưng tốt xấu gì... Cũng không có bị thiệt thòi!
Các nàng ở nơi đây trò chuyện, bên ngoài lại là có bà tử tiến đến đáp lời: "Bẩm lão thái thái, phu nhân, hai phu nhân bên Chu gia, Từ già đến, quản sự đã dẫn hai người họ đến chính sảnh dùng trà!"
"Sao bọn họ đều tới đây hết vậy?" Từ thị chỉ tò mò nói.
Tô lão thái thái thở dài một hơi, bà có thể không gặp những nhà khác, nhưng hai nhà thông gia này, cũng không thể để bọn họ quay đầu về nhà được?
"Mau đi mời hai bà thông gia đến Hạc thụy đường đi." Lão thái thái chỉ dặn dò phía dưới, không biết vì sao Từ lão thái thái lại đến đây, nhưng vị Chu lão phu nhân này... Chuyện Tô Hiểu Nguyệt được sắc phong làm thái tử phi, tuy nói trong kinh thành không có nhiều người biết, nhưng chắc chắn Chu lão phu nhân đã biết.
Chỉ sợ bây giờ bà ta hiểu ra, nên muốn đến tranh cãi với mình!
——
Chu lão phu nhân cùng Từ lão thái thái vẫn là lần đầu gặp mặt.
Một người là mẫu thân của vợ cả, một người là mẹ cả của tục huyền.
Từ lão thái thái là người thông minh, bà cũng không tin những lời đồn đại ở bên ngoài, Tô Chính là con người như thế nào, lúc bà sắp xếp hôn sự cho Từ thị, đã sớm hỏi thăm rõ ràng, nếu không phải biết được Tô Chính không có thương yêu gì với trưởng tử do người vợ cả để lại, thì chưa chắc bà sẽ chịu gả Từ thị đến đâu!

Hiện tại nói với bà rằng, Tô Chính là vì bảo đảm tia huyết mạch của Thụy vương, cho nên mới cưới vợ cả Chu thị? Đây không phải là một truyện cười sao?
Những năm qua Tô Cẩn Sâm ăn đòn là uổng phí sao?
Cho Tô Chính một trăm lá gan, nếu trước kia ông ta biết thân phận của đứa trẻ này, ông ta còn dám đánh không?
Từ lão thái thái nghĩ như vậy, thì càng không ưa Chu lão phu nhân, biết rõ đức hạnh khuê nữ mình thiếu sót, vẫn còn đem nàng ta gả cho Tô Chính, đơn giản chính là coi thường Hầu phủ!
Bây giờ còn ưỡn ngực đến đây, lại còn coi vinh quang hôm nay của Hầu phủ, là bởi vì khuê nữ bà ta sinh ra một đứa trẻ được ưu ái kia?
Nếu không có Kiều Kiều đáng yêu và biết thương người này, chỉ sợ hiện tại Hầu phủ đã gặp nạn!
Hôm qua bà cũng mới nghe được chuyện Tô Hiểu Nguyệt được sắc phong làm thái tử phi, vốn dĩ là rất vui, lại không nghĩ đến đứa con dâu cả của mình Lưu thị kia đến làm phiền mình, biết bây giờ thừa ân hầu phủ đã như vậy, lại ưỡn ngực đến gót chân bà cầu xin, bảo bà ta đến cầu hôn Tô Hiểu Nguyệt.
Ban đầu Từ lão thái thái muốn nói cho Lưu thị biết được sự thật, bảo bà ta từ bỏ suy nghĩ này đi, nhưng lại muốn nhân cơ hội đến thăm Tô Hiểu Nguyệt, liền dẫn bà ta tới. Đứa con dâu này của bà chính là thiếu dạy dỗ, cũng nên bị người ta vả mặt một cái, mới để cho nàng ta nhớ lâu được.
Từ lão thái thái nhìn thoáng qua Lưu thị đang ở bên cạnh mình, lại liếc mắt nhìn Chu lão phu nhân, bà cũng từng nghe Từ thị nhắc sơ qua, Chu gia cũng có một thiếu gia chưa lập gia đình, chỉ cố ý nói: "Thông gia phu nhân cũng đến cầu thân sao? Thật tình cờ gặp nhau!"
Chu lão phu nhân lại không phải đến cầu thân, chính bà ta cũng không biết mình đến đây vì cái gì. Có lẽ là nghe nói Tiêu Cẩn Sâm phong đích trưởng nữ Hầu phủ làm thái tử phi, liền tức giận đến muốn xỉu, lại suy nghĩ đến ngày hôm đó Tô lão thái thái nói ra lời lẽ đanh thép từ chối hai cháu gái của mình, càng nghĩ càng tức, thế là đột nhiên chạy đến đây.
Chẳng trách lúc trước Tô lão thái thái vẫn luôn nhất quyết không chịu làm mai Tô Cẩn Sâm cho hai đứa cháu của mình, nhưng giờ đây bà ta đã hiểu ra?
"Ta cũng muốn đến cầu thân, chỉ tiếc... Cạnh cửa của Tô gia quá là cao!" Chu lão phu nhân tự giễu nói.
"Cạnh cửa Tô gia cao như vậy, lúc trước lão thái thái ngài đây đã nghĩ ra cách gì, mới có thể gả khuê nữ đến đây được thế?" Từ lão thái thái mỉm cười hỏi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.