Huynh Trưởng Vạn Vạn Tuế

Chương 103: Song hỷ lâm môn




Vào buổi tối, ngưng hương viện yên tĩnh, mấy tiểu nha hoàn đang vây quanh lò bếp thêu thùa, Tô Hiểu Nguyệt ngồi trên giường ở trong phòng ngâm chân.
Trong chậu gỗ có rất nhiều thảo dược được đặt vào trong, vẫn là năm đó đến Trương gia, Tô Cẩn Sâm điều phối phương thuốc cho nàng.
Thanh Hạnh dùng tay thăm dò nước trong chậu, lại múc một muỗng nước nóng vào, mở miệng nói: "Sao cô nương lại thất thần thế, nước lạnh cũng không nói một tiếng?"
"Có sao?" Lúc này Tô Hiểu Nguyệt mới lấy lại tinh thần, giơ chân lên tránh nước nóng mới đổ vào.
"Có phải cô nương có tâm sự gì không?" Thanh Hạnh là người hầu hạ Tô Hiểu Nguyệt lâu nhất, cũng hiểu rõ tính tình của nàng nhất, từ khi hai chân của nàng không tiện, liền không còn kiêu căng ương ngạnh giống như lúc trước nữa, tính cách cũng vui tươi hơn rất nhiều, nhưng mấy ngày gần đây ngược lại dáng vẻ tâm sự nặng nề.
"Ta thì có tâm sự gì chứ..." Tô Hiểu Nguyệt thở dài một hơi, tâm sự của nàng, thật đúng là không thể tùy tiện lộ ra cho người khác biết. Giống như ngày hôm qua, Tô Cẩn Sâm nói rõ ngày mai sẽ vào Thái Hòa Điện thi đình, nhất định phải hôn hắn một cái mới coi như không có gì, lỡ mà hắn thi không được, vậy tất cả đều sẽ là trách nhiệm của nàng.
Vì để không trở ngại Tô Cẩn Sâm "Tên đề bảng vàng", Tô Hiểu Nguyệt chỉ có thể hôn hắn.
Gần đây hắn luôn bắt nạt mình như vậy, làm cho Tô Hiểu Nguyệt vô cùng phiền muộn.
Nhưng mà... Nếu đến 3, 5 ngày mà hắn vẫn không đến, trong lòng Tô Hiểu Nguyệt lại lo lắng.
"Nếu cô nương có tâm sự gì, không tiện nói với nô tỳ, thì có thể nói với đại thiếu gia" Thanh Hạnh một bên xoa chân cho Tô Hiểu Nguyệt, vừa nói: "Đại thiếu gia là người đỗ đầu trong kỳ thi mùa xuân, rất thông minh, nhất định có thể giúp cô nương giãi bày tâm sự."
Tô Hiểu Nguyệt nhếch miệng, thầm nghĩ: Hắn không phải chính là mối tâm sự của ta sao?
Ngoài cửa lại là có tiểu nha hoàn tiến đến đáp lời, nói đại thiếu gia đến đây.
"Nhắc tào tháo thì tào tháo liền đến." Thanh Hạnh đứng dậy, bảo tiểu nha hoàn mang chậu nước ngâm chân đi, cười nói: "Nô tỳ đi rửa tay một cái, pha trà cho đại thiếu gia."

Tô Cẩn Sâm "Thích nhất" là trà do Thanh Hạnh pha.
Tô Hiểu Nguyệt lại biết... Hắn là lại đến “Đòi nợ”.
Trong phòng ngủ Tô Hiểu Nguyệt, cũng chỉ có Thanh Hạnh và hai đại nha hoàn mới được phép vào, Thanh Hạnh không có ở đây, thì không ai vào.
Trong khi nói chuyện thì Tô Cẩn Sâm đã vào cửa, Thanh Hạnh thấy hắn đi vào, vén rèm lên nói: "Đại thiếu gia đến thật đúng lúc, cô nương còn chưa có ngủ, nô tỳ đi pha trà cho đại thiếu gia."
Tô Hiểu Nguyệt vừa rửa chân, hai chân vắt vẻo treo trên giường, đôi chân trần dưới ánh nến thật là nhỏ nhắn và mê người, Tô Cẩn Sâm ngồi xuống đối diện với nàng.
Trên bàn trà đặt một giỏ đồ may vá, bên trong chất động nhiều loại thêu thùa, chiếc eo phong Tô Hiểu Nguyệt làm cho Tô Cẩn Sâm cũng đặt ở trong đó.
Tô Hiểu Nguyệt thấy Tô Cẩn Sâm định vươn tay lật ra, vội vàng muốn cướp lại, cả người bị hắn đẩy nhẹ một cái, liền nhào vào trong ngực Tô Cẩn Sâm.
Mặc cho người kia không ngừng vùng vẫy trong ngực mình, ngoài miệng lại nói: "Mới có một ngày không gặp, Kiều Kiều đã chờ không kịp muốn được ôm ấp yêu thương sao?"
Tô Hiểu Nguyệt kích động đến mặt đỏ bừng, miễn cưỡng ngồi thẳng người, nhìn hắn chằm chằm nói: "Huynh mau trả đồ lại cho ta!"
Tô Cẩn Sâm đã bỏ giỏ đồ thêu trên bàn trà, lấy chiếc đai eo ra, nhìn kỹ một chút.
Nữ công của nàng rất kém, chỉ một đồ nhỏ vậy, phía trên đó đã có 3, 4 chỗ nhuốm máu, Tô Cẩn Sâm nhìn thấy mà đau lòng.
Hắn bỏ đồ xuống, chỉ nghiêng đầu nhìn nàng, Tô Hiểu Nguyệt thấy cuối cùng hắn cũng đã buông tay, vội vàng ôm giỏ thêu vào trong ngực, sau đó giấu về phía sau giường.

"Muội không có lời gì nói với ta sao?" Rốt cuộc Tô Cẩn Sâm mở miệng nói.
Tô Hiểu Nguyệt vẫn cúi đầu như cũ, nghe vậy chỉ thoáng trừng mắt nhìn, lén nhìn Tô Cẩn Sâm một cái rồi nói: "Huynh trưởng... Muốn ta nói cái gì chứ?"
Thực sự Tô Cẩn Sâm không có cách nào bắt nàng, nàng giống như con ốc sên trốn trong vỏ, cơ thể rất mềm, nhưng miệng lại vô cùng cứng.
"Nếu muội đã không có gì muốn nói... Vậy ta liền đi." Tô Cẩn Sâm đứng lên, ánh nến mờ ảo động, chiếu đến gương mặt của nàng vô cùng dịu dàng.
Tô Cẩn Sâm nói: "Ngày mai ta có việc muốn ra ngoài, mấy ngày gần đây... Có lẽ sẽ không về hầu phủ."
Mấy ngày trước Thụy vương đã bí mật vào kinh, nếu không phải mấy ngày gần đây muốn gặp nàng, thì hắn đã không sớm trở về.
Lúc này Tô Hiểu Nguyệt mới ngẩng đầu lên, cảm thấy lại có chút khẩn trương, chỉ mở miệng nói: "Huynh trưởng có chuyện gì sao?"
Mấy ngày trước đây Vân Thi Tú đã gửi thư cho nàng, trên đó viết Khâm Thiên Giám đã định ra ngày xác lập tiểu quận vương làm thái tử, chính là 22 tháng này, nghe nói là một ngày hoàng đạo trăm năm khó gặp.
Mà ngày đó, là sinh nhật Tô Hiểu Nguyệt.
Có lẽ sắp xảy ra chuyện lớn, trong lòng Tô Hiểu Nguyệt có một dự cảm mơ hồ, nhưng trên mặt Tô Cẩn Sâm, lại hoàn toàn nhìn không ra.
"Ta có thể có chuyện gì, chẳng qua chỉ là một chút việc nhỏ." Lông mày Tô Cẩn Sâm nới lỏng, mặc dù bọn họ đều đã có sự chuẩn bị, nhưng đây cũng là bí quá hoá liều đại sự, vạn nhất có một tia sai lầm, vẫn là sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục hoàn cảnh.
Thành thì trên vạn người, bại thì cùng đường bí lối, loại lo lắng này vẫn là nên để hắn tự mình gánh chịu.

Tô Hiểu Nguyệt cũng không hỏi nữa, lý tưởng lớn của hắn, mà nàng bây giờ cũng không giúp được gì.
Lò sưởi trong phòng đốt cực kỳ nóng, mặt nàng ta nóng lên, Tô Hiểu Nguyệt ngẩng đầu, nghênh đón ánh mắt Tô Cẩn Sâm, trong ánh mắt người kia có ngọn nến lay động, cũng có nàng...
"Huynh trưởng..." Tô Hiểu Nguyệt nghĩ nghĩ, từ trên cổ lấy ra một chiếc hầu bao, rồi đặt vào lòng bàn tay Tô Cẩn Sâm, nói: "Đây là lá bùa bình an mà mẫu thân cầu cho ta ở Đại Tướng Quốc Tự, nghe nói là rất linh nghiệm, sau khi ta mang lên, chân đã tốt hơn nhiều..."
Thực ra chính nàng cũng không tin những cái này, nhưng không biết vì sao, lại muốn đưa thứ này cho Tô Cẩn Sâm, dường như có thứ này, thật sự sẽ bảo đảm hắn bình an, phù hộ hắn khoẻ mạnh, cho hắn vạn sự đánh đâu thắng đó.
Tô Cẩn Sâm nhìn lá bùa bình an trong tay, chậm rãi siết chặt lại, quay người rời đi.
Lập tức trong lòng liền trống trải, nhìn rèm cửa được vén lên, Tô Hiểu Nguyệt đứng lên theo phản xạ, đối diện với bóng lưng người kia gọi một câu: "Huynh trưởng..."
Nàng không biết... Qua hôm nay, nàng còn có tư cách để gọi hắn là huynh trưởng nữa không...
Người ở dưới hiên lập tức đứng im, vẫn đưa lưng về phía nàng, nhưng dường như hơi thở nặng hơn mấy phần.
Tô Hiểu Nguyệt đi mấy bước đến cửa, nàng đi quá nhanh, suýt chút nữa là ngã sập xuống, lại vịn khung cửa, suy nghĩ một chút nói: "Huynh trưởng có chuyện gì thì cứ đi làm..."
Tô Cẩn Sâm vẫn là không nói gì, chỉ là ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, chỉ nghe Tô Hiểu Nguyệt tiếp tục nói: "Kiều kiều sẽ ở trong nhà chờ huynh trưởng."
Trái tim vẫn luôn kéo căng bây giờ đã được thả lỏng, Tô Cẩn Sâm gần như là vui đến phát khóc, nhưng hắn vẫn nhắm mắt lại, nhìn về phía màn đêm bao la, chỉ nói một chữ: "Được."
** ** **
Sáng sớm hôm sau Tô Cẩn Sâm liền đi.
Từ thị chỉ nghĩ hắn thi xong, đi theo đồng môn dạo ngoại ô gần kinh thành, cũng không có hỏi nhiều cái gì.
Buổi sáng lúc Tô Cẩn Sâm đi, bà ta còn phái nha hoàn đến hỏi Tô Hiểu Nguyệt dậy chưa, bình thường Tô Cẩn Sâm đi ra ngoài, dù như thế nào Tô Hiểu Nguyệt cũng đều muốn đi tiễn, nhưng nha hoàn trở về nói Tô Hiểu Nguyệt còn chưa dậy!

Nàng làm gì mà chưa dậy, tối qua nàng buồn rầu ở trong chăn khóc một đêm, hôm nay chỉ cảm thấy đau đầu muốn nứt, con mắt cũng sưng chỉ còn lại một đường nhỏ.
Huynh trưởng của nàng là rồng ẩn trong vực sâu, bây giờ cuối cùng là rồng bay lên chín tầng mây rồi.
Tối hôm qua Tô Cẩn Sâm đã cùng Tô lão thái thái nói qua chuyện sẽ rời đi mấy ngày, lão thái thái đã sớm biết, ngược lại là Lý thị trước đó nghe nói hôm nay Tô Cẩn Sâm sẽ rời đi, trong lòng rất là kỳ quái.
Dựa theo nội dung trong bức huyết thư mà Thẩm Nhược Nhàn để lại, năm nay Tô Cẩn Sâm sẽ trúng trạng nguyên, nhưng thụy vương nhận hắn lại là chuyện năm sau. Bây giờ Lý thị thấy Tô Cẩn Sâm thật sự trúng trạng nguyên, đã có mấy phần tin tưởng bức huyết thư kia, nhưng hiện nay bỗng nhiên liền nhày ra một tiểu quận vương, làm cho bà ta nghĩ không ra.
Chẳng lẽ thật sự giống những gì mà Thẩm Nhược Nhàn đã nói trước khi chết, bây giờ tiểu quận vương vào kinh, Tô Cẩn Sâm cũng không làm được hoàng thượng?
Đôi tay Lý thị rót trà cho lão thái thái run lên, lão thái thái ngẩng đầu nhìn bà ta một cái nói: "Hôm nay ngươi bị sao thế? Không tập trung gì hết?"
Trương Tuệ vội vàng tiến lên giải vây, tiếp lấy ấm trà trong tay Lý thị, rót cho Tô lão thái thái một chén: "Có lẽ gần đây đại tẩu tử mệt mỏi, muốn thu xếp Nhị cô nương hôn sự."
Hôn sự Tô Liên Nguyệt được định vào tháng 5, tính toán thời gian còn chưa đến hai tháng nữa, gần đây cũng chưa có đến thỉnh an lão thái thái, trốn ở trong phòng chuẩn bị đồ cưới.
Lý thị cảm thấy cũng có chút phiền muộn, đều không phải là thân sinh cốt nhục của mình, tùy tiện thu xếp cũng được, hiện tại bà ta nghi ngờ, rốt cuộc Tô lão thái thái có biết thân thế của Tô Cẩn Sâm không?
"Hôm qua vừa thi đình xong, còn chưa có yết bảng đâu, sao mà Sâm ca lại ra ngoài rồi?" Lý thị ánh mắt lơ đễnh hỏi.
Tô lão thái thái cũng không thèm để ý, chỉ thuận miệng nói: "Có lẽ là trước đó đọc sách mệt mỏi, cho nên đi ra ngoài buông lỏng một chút." Lần này đại phòng Tô Cẩn Côn tham gia kỳ thi mùa xuân liền không trúng, đã sớm trở về thư viện Ngọc Sơn tiếp tục học hành chăm chỉ.
"Vậy nếu mà có yết bảng, mà Sâm ca lại không có ở nhà thì sao đây?" Lý thị chỉ cười trừ nói.
Nơi này đều đang nói chuyện, Điền ma ma trong phòng lão thái thái bỗng nhiên tiến đến nói: "Bẩm lão thái thái, người được phái vào trong cung thăm dò đã trở về, nói 22 tháng này là ngày hoàng đạo trăm năm khó gặp, nay bên trên muốn nhận tiểu quận vương làm con thừa tự, cũng sắc lập thái tử..." Bà ta dừng một chút, vừa tiếp tục nói: "Bởi vì Lễ bộ đang bận rộn cho hai ngày nay, cho nên chuyện chấm bài thi đình cũng sẽ bị chậm trễ, phía trên nói... Ngày công bố yết bảng và sắc lập thái tử sẽ cùng một ngày, khâm điểm Trạng Nguyên, coi như là đại Ngụy song hỷ lâm môn."
Tô lão thái thái mân mê chiếc tràng hạt, vẻ mặt lạnh nhạt, bà ấy cũng chờ cái ngày song hỷ lâm môn đó.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.