Huyết Mạch Phượng Hoàng

Chương 24:




“Đại tiên, mau trốn đi, lôi kiếp sắp đến rồi. Ngài giết nhiều người như vậy, tôi lo…” Biết Tô Mặc Bạch không còn phẫn nộ như trước nữa, Đại Quỷ vương dè dặt đến gần, khuyên anh rời khỏi thôn này, áp chế tu vi, tránh né lôi kiếp.
“Không cần, nên tới thì sẽ tới.” Tô Mặc Bạch cẩn thận cất lá thư của Tô Mạt vào ngực, ngẩng đầu hờ hững nhìn mây đen không ngừng cuồn cuộn và sấm chớp đan xen lóe lên.
“Ngươi và mấy anh em rời đi trước đi, thuận tiện mang Thanh Nương theo, ta đã giết gã đạo sĩ kia rồi, cho nên chuyện điều tra tung tích chồng cô ấy đành phải giao lại cho anh em các ngươi. An táng hai người họ cho tốt, đây là nhắn nhủ của Tô Tô.” Nói xong Tô Mặc Bạch vung tay lên, tạo ra một kết giới ngăn cách giữa mình và Đại Quỷ vương, chẳng đoái hoài đến họ đang kêu la, thản nhiên nhìn về phía nhà Tô Mạt, chờ lôi kiếp giáng xuống.
“Đùng đoàng!”
Một tia sấm sét màu tím xé toạc tầng mây, tiếng vang đinh tai nhức óc khiến người ta kinh hoàng.
“Đại tiên, ngài đừng trì hoãn nữa, đi nhanh thôi, ngài vừa gây ra sát nghiệp, lúc này mà vượt lôi kiếp sẽ chết chắc đấy.” Đại Quỷ vương không dám đến gần Tô Mặc Bạch, hắn chỉ là Quỷ vương, chỉ một tia lôi kiếp đánh xuống thôi thì đã có thể rơi vào kết cuộc vạn kiếp bất phục.
“Các ngươi đi đi.” Tô Mặc Bạch hờ hững nhắm mắt lại, nếu đời này không thể gặp lại Tô Tô thì bất sinh bất diệt đâu có ý nghĩa gì nữa.
“Công tử Mặc Bạch, Tô cô nương nói rồi, rất có thể cô ấy không chết mà chỉ là trở về thế giới của mình, nếu hôm nay ngài không vượt qua được lôi kiếp thì làm sao có thể tìm lại cô ấy.”
Đúng vậy, nếu muốn gặp lại Tô Tô thì anh phải trở về tu luyện thêm, đến một ngày nào đó tu vi thượng thừa, biết đâu có thể tìm được cô trong không gian khác. Lỡ như hôm nay vượt lôi kiếp thất bại, chẳng phải sẽ hết hi vọng đến ngày trùng phùng sao. Tô Mặc Bạch thay đổi ý định chỉ trong một khắc ngắn ngủi, anh nhìn mấy Quỷ vương và Thanh Nương, dùng ánh mắt thay cho những lời muốn nói, sau đó thi triển phép thuật, thoắt cái biến mất dưới trận cuồn phong.
Tô Mạt không còn, Tô Mặc Bạch cũng đã bỏ đi, đám người ở lại bỗng dưng cảm thấy chơi vơi, tuy ở cùng nhau mới một thời gian ngắn nhưng dường như đã rất thân thiết, họ cũng quen với việc mỗi ngày đợi lệnh của hai người ấy.
Thẫn thờ ngẩn ngơ lâu thật lâu, cuối cùng Thanh Nương quyết định đã gặp nhau xem như là duyên phận, vì vậy không muốn luân hồi nữa, mà nhập bọn cùng nhóm Quỷ vương tu luyện. Về phần chồng chị, có lẽ nên đối mặt với sự thật là anh đã tan thành mây khói. Đành nhờ mọi người giúp đỡ, an táng hài cốt vợ chồng chị, một kiếp người đã trôi qua như thế.
Tô Mặc Bạch giấu tu vi, trở về hang động mình thường tu luyện, chờ đợi suốt năm trăm năm. Đối với người đã sống gần vạn năm thì năm trăm năm chẳng là gì, cuối cùng anh đã bình yên vượt lôi kiếp. Vài ngày sau, trong tiếng vang thật lớn, Tô Mặc Bạch thăng tiên. Chín chiếc đuôi ngoe nguẩy phía sau, bên cạnh là mấy vị Quỷ vương mang vẻ kích động, không chỉ bởi vì Tô Mặc Bạch, mà còn vì Thanh Nương.
Hóa ra đi theo mấy vị Quỷ vương đến đạo trường, trong năm trăm năm qua Thanh Nương không hề lười biếng, chị cùng họ đi dạo khắp nơi, được họ chỉ dẫn tận tình rốt cuộc cũng tu thành quỷ tiên, vừa qua khỏi mốc năm trăm năm.
“Đại tiên, hiện tại có thể gọi ngài là đại tiên rồi. Qua năm trăm năm nữa ngài sẽ đạt đến tu vi vạn năm, khi đó phép thuật lại cao hơn một tầng.” Mấy Quỷ vương vây quanh Tô Mặc Bạch nhao nhao chúc mừng.
Trận lôi kiếp này nói ra thì đơn giản nhưng cũng đủ khiến Tô Mặc Bạch mất vài ngày mới tỉnh lại.
“Nhưng ta vẫn chưa tìm ra được tung tích của Tô Tô.” Tô Mặc Bạch nhìn vẻ kích động rất buồn cười cảu mấy Quỷ vương mà không cười nổi. Từ khi Tô Mạt biến mất, anh chưa từng vui vẻ.
“Nhất định sẽ tìm được. Mấy ngày nữa có dị tượng, có lẽ có thể tìm được tung tích của Tô cô nương.” Giọng nói Thanh Nương dịu dàng, mấy trăm năm tu hành chị giỏi nhất là thuật bói toán.
“Đúng vậy, công tử, ngài đừng nản chí, thuật bói toán của Thanh Nương rất linh nghiệm, mấy anh em bọn tôi không ai sánh bằng cô ấy. Có lẽ mấy ngày nữa sẽ biết được tung tích của Tô cô nương thôi.” Mấy Quỷ vương cũng không ngừng khuyên giải Tô Mặc Bạch, sau cùng mới trấn an được anh.
“Thương, hôm nay là ngày động đất thứ mấy rồi?” Tựa vào người Ly Thương, Đào Tử nhìn sóng điện thoại chập chờn hỏi.
“Ừm, cũng chừng một tháng rồi.” Ly Thương nhắm mắt lại, siết chặt vòng tay đang ôm lấy Đào Tử.
“Mạt Mạt vẫn còn chưa tỉnh, đã lâu như vậy rồi, có lẽ nào…” Nỗi lo lắng đọng trên khuôn mặt cô.
Đến thành phố T đã gần một tháng, kể từ khi khôi phục tín hiệu liên lạc, gần như mỗi ngày cô đều gọi cho Hàn Ngạo hỏi thăm tình trạng của Tô Mạt. Nhưng theo thời gian ngày càng dài, tinh thần của Hàn Ngạo cũng dần dần suy sụp.
“Có phải chúng ta nên trở về không? Đã một tháng rồi, chuyện có thể làm chúng ta cũng đã gắng hết sức, còn lại giao cho quỷ sai thôi.” Quay đầu lại nhìn khuôn mặt trên vai mình, Ly Thương đề nghị.
“Cũng tốt, chúng ta trở về ở bên cạnh Hàn Ngạo, một mình anh ấy ở nhà quá cô đơn. Mỗi ngày nhìn Tô Mạt hôn mê bất tỉnh, em sợ lâu dần anh ấy sẽ không chống đỡ nổi.” Đào Tử đồng ý đề nghị của anh, hai người thu dọn ngay trong tối đó, hôm sau trở về thành phố A.
Vì Tô Mạt chưa tỉnh nên họ thấy không cần phải báo trước cho Hàn Ngạo biết. Đứng ngoài cửa, Đào Tử hơi thấp thỏm, không biết trong nhà tình trạng thế nào rồi. Cô mở cửa phòng ra, không gian nồng nặc mùi thuốc súng xộc vào mặt.
Lúc này một chàng trai lạ mặt đang đứng giữa phòng, chàng trai có mái tóc dài màu trắng buộc cao lên. Cả khuôn mặt thể hiện quyết tâm sống mái, đôi mắt sáng quắc tỏa ra vẻ nguy hiểm không thể khinh thường, môi mỏng khẽ mím chứng tỏ anh đang không vui. Bộ áo bào màu tím càng tôn lên khí chất vương giả, một cảm giác áp bức mơ hồ bao phủ phòng khách nhà Tô Mạt.
“Anh buông Mạt Mạt ra cho tôi.” Người nói chính là Hàn Ngạo, còn Tô Mạt đang ngủ say yên tĩnh trong lòng chàng trai kia.
“Không buông.” Hai chữ được thốt ra nhẹ nhàng nhưng lại mang theo quyết tâm rất lớn.
“Hàn Ngạo, người này là ai?” Đào Tử lại quan sát chàng trai lạ mặt, lơ mơ đến bên Hàn Ngạo hỏi.
“Hai người về rồi à?” Thấy Đào Tử, Hàn Ngạo hơi kinh ngạc, có điều sau đó lại nhìn chàng trai tóc trắng, “Tôi cũng không biết, anh ta vừa mới xuất hiện đã muốn cướp Mạt Mạt đi.”
Đào Tử quan sát một lần nữa, cô ngạc nhiên phát hiện rằng chàng trai lạ mặt đang nhìn Tô Mạt bằng sự yêu thương đong đầy, ánh mắt đó như có thể hòa tan Tô Mạt. Vui mừng pha lẫn say đắm, giống như Tô Mạt và anh ta đã quen biết nhau từ rất lâu rồi vậy.
“Anh biết Mạt Mạt à?” Đào Tử cất lời, không có hành động gì, sợ bản thân không cẩn thận sẽ chọc giận chàng trai trước mắt khiến Tô Mạt bị thương.
“Mạt Mạt? Cô nói là Tô Tô sao?” Nghe thấy Đào Tử hỏi, anh ta ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt tuy có đề phòng nhưng lời nói rất đỗi dịu dàng.
“Tô Tô ư? Xem như là vậy đi. Cô ấy là bạn thân của tôi, tôi tên Đào Tử.” Đào Tử thăm dò bước đến một bước, lại phát hiện dường như anh ta chẳng hề đoái hoài đến hành động của cô.
“Tôi tên Tô Mặc Bạch, sao Tô Tô vẫn còn ngủ?” Tô Mặc Bạch lướt qua gương mặt đang say ngủ của Tô Mạt, khó hiểu hỏi Đào Tử.
“Mạt Mạt hôn mê gần một tháng rồi, chúng tôi cũng không biết làm sao cô ấy mới tỉnh lại. Anh không phải người thường đúng không?” Hơi thở của anh ta thật sự rất khác lạ, Đào Tử phán đoán anh ta không hề đơn giản. Nếu không phả là đại yêu quái thì cũng là người có đạo hạnh thâm sâu.
“Ừ, không phải. Nguyên hình của tôi là hồ ly, vừa qua khỏi đại kiếp vạn năm, cảm nhận được hơi thở của Tô Tô nên mới đến đây. Tính ra tôi đã tìm cô ấy hơn nghìn năm rồi.” Nhìn Tô Mạt trong lòng, vẻ mặt anh ta ôn hòa, “Tên của tôi là Tô Tô đặt, cô ấy tên Tô Mạt, cho nên tôi mới có tên Tô Mặc Bạch.”
Hơn nghìn năm? Lời nói của Tô Mặc Bạch khiến cả nhóm ngạc nhiên. Không ngờ chàng trai này lại là hồ tiên vạn năm, càng không ngờ anh ta đã tìm Tô Mạt hơn nghìn năm. Lẽ nào anh ta biết Tô Mạt kiếp trước?
“Làm sao anh biết Mạt Mạt?” Thấy anh ta không bài xích mình, Đào Tử tiến lên thêm vài bước đi đến bên cạnh. Đầu tiên là vuốt tóc Tô Mạt, sau đó nhìn chàng trai trước mặt.
“Hơn một nghìn năm trước, lúc tôi tránh né lôi kiếp hóa thành nguyên hình đã quen biết Tô Tô khi vừa đến một thôn trang. Sau đó…” Tô Mặc Bạch bắt đầu từ từ kể lại chuyện của mình và Tô Mạt, “Đến khi tôi trở lại thì cô ấy đã biến mất, cho nên tôi đã tìm cô ấy suốt một nghìn năm.”
“À này, anh không mệt sao? Chúng tôi sẽ không làm hại Mạt Mạt, anh đặt cô ấy xuống được không?” Nghe Tô Mặc Bạch kể, Đào Tử chỉ ghế sô pha, ý bảo anh đặt Tô Mạt xuống.
“Để tôi ôm cô ấy đi!” Tô Mặc Bạch ngồi xuống nhưng không buông Tô Mạt ra, “Anh cũng không cần nhìn tôi chằm chằm như vậy, bất kì ai cũng có thể làm tổn thương cô ấy nhưng tôi thì không.”
Tô Mặc Bạch chẳng buồn ngẩng đầu nói với Hàn Ngạo, anh có thể cảm nhận được sự bài xích và đề phòng từ trong ánh nhìn của Hàn Ngạo. Đào Tử cũng ra hiệu cho Ly Thương kéo Hàn Ngạo đến ghế sô pha ngồi xuống, trực giác nói với cô người này sẽ không làm hại Tô Mạt.
“Tại sao Tô Tô lại hôn mê?” Im lặng hồi lâu, Tô Mặc Bạch lại hỏi.
“Nếu anh cũng là loài thú tu hành, như vậy anh biết huyết mạch thần thú đúng không? Mạt Mạt được truyền thừa huyết mạch Phượng Hoàng, hiện tại tình trạng cô ấy gặp phải là dấu hiệu kiếp số ngàn năm sắp đến. Chúng tôi không biết khi nào cô ấy mới tỉnh lại nữa, ngay cả hồn của cô ấy chúng tôi cũng không nhìn thấy.” Đào Tử nhìn Tô Mạt vẫn hôn mê bất tỉnh, vẻ mặt tự trách.
“Huyết mạch Phượng Hoàng? Tô Tô cũng có huyết mạch Phượng Hoàng.” Thật ra khi Tô Mặc Bạch tìm đến đây, anh vẫn không dám chắc đây chính là Tô Tô mà anh tìm hay chỉ là một kiếp nào đó của cô. Nhưng không quan trọng, dù sao cô là người phàm, tuổi thọ có hạn, anh đã tìm cô một nghìn năm, nếu cô đã trải qua mấy kiếp người cũng là chuyện dễ hiểu. Có điều trực giác luôn mách bảo anh rằng đây chính xác là Tô Tô năm đó của anh, giờ lại thêm chuyện huyết mạch thần thú, anh càng khẳng định linh cảm của mình là đúng.
“Gì cơ? Tô Tô mà anh biết cũng có huyết mạch Phượng Hoàng?” Dường như nghĩ đến điều gì, Đào Tử vội vàng đi đến trước mặt Tô Mặc Bạch, kéo tay anh. Bản thân cô cũng như hai người còn lại trong phòng đang rất mơ hồ, không biết người mà Tô Mặc Bạch muốn tìm là kiếp trước của Tô Mạt, hay hai người họ thật sự đã có duyên kì ngộ.
“Đúng, cô ấy cũng có huyết mạch Phượng Hoàng, mà còn rất nghịch ngợm, lúc ngủ nếu bị ai đánh thức sẽ dùng lửa truy đuổi, nhưng sẽ không làm hại họ.”
Cứ mỗi lần nhắc đến Tô Mạt, gương mặt Tô Mặc Bạch luôn ánh lên vẻ dịu dàng hiếm có.
Nghe lời Tô Mặc Bạch nói, Đào Tử kinh ngạc nhìn Ly Thương và Hàn Ngạo. Lẽ nào Tô Mạt đúng là đã xuyên không về nghìn năm trước sao? Vậy nếu Tô Mạt đã rời khỏi thế giới đó, chứng tỏ cô sẽ trở về phải không? Suy đoán này giúp ba người lóe lên một tia hi vọng, nhưng sau đó lại tiếp tục lo lắng một hồi, liệu Tô Mạt có rơi vào một không gian khác nữa rồi không?
“Tôi muốn mang Tô Tô đi.” Lúc ba người đang trầm tư, Tô Mặc Bạch bỗng lên tiếng.
“Không được.” Hàn Ngạo anh đứng phắt dậy đương đầu với Tô Mặc Bạch.
“Không được? Nếu như tôi muốn, dù ba người hợp sức cũng không ngăn được. Cho nên tôi chỉ thông báo với các người thôi, chứ không phải thương lượng.” Tô Mặc Bạch vẫn ngồi yên, lạnh lùng nhìn Hàn Ngạo.
“Trừ phi tôi chết, nếu không anh đừng hòng mang Mạt Mạt đi.” Ánh mắt lạnh lùng của Tô Mặc Bạch mang lại áp lực rất lớn cho Hàn Ngạo, tuy nhiên anh không hề thỏa hiệp, vẫn đứng thẳng người, nhìn chằm chằm vào Tô Mặc Bạch.
Thấy không khí giữa hai người càng lúc càng khẩn trương, Đào Tử vội vàng bước đến kéo Hàn Ngạo, nói lí với Tô Mặc Bạch, “Anh không thể mang Mạt Mạt đi, tôi biết chúng tôi không ngăn anh được. Nhưng anh có nghĩ đến, khoan hẵng nói Mạt Mạt có phải người anh muốn tìm hay không, chỉ nói chuyện trước mắt là kiếp số ngàn năm đã đến, nếu anh mang cô ấy đi, vậy khi cô ấy tỉnh lại gặp phải cảnh Phượng Hoàng Hỏa thiêu thân thì anh có cách nào giải quyết? Tối thiểu ở bên cạnh chúng tôi, nếu có gì không đúng chúng tôi có thể nghĩ cách phụ trợ, anh cũng có thể ở lại đây mà.”
Tô Mặc Bạch im lặng, có lẽ anh đang cân nhắc.
“Anh có thể ở lại đây, nhà lớn thế này anh cứ yên tâm. Như vậy dù Mạt Mạt xảy ra tình trạng gì chúng tôi cũng có thể kịp thời cứu ứng. Khi Mạt Mạt tỉnh lại tất cả chúng ta đều ở bên cạnh cô ấy, còn hơn cô ấy cô đơn một mình đúng không?” Nhận thấy được thái độ Tô Mặc Bạch đã có chút thỏa hiệp, Đào Tử tiếp tục khuyên, hi vọng anh ta ở lại. Cô biết, nếu người này kiên quyết mang Tô Mạt đi thì sức lực ba người họ chẳng tài nào cản nổi, song nếu anh ta ở lại thì có xảy ra chuyện gì anh ta cũng có thể phụ giúp một tay.
“Có thể không?” Đào Tử cất lời hỏi lần nữa, trong lòng thấp thỏm. Đến khi thấy Tô Mặc Bạch gật đầu, cô mới nhẹ nhõm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.