Huyết Mạch Phượng Hoàng

Chương 18:




Type: VẠN HOA PHI VŨ
“Mạt Mạt đã chết ư?” Trong phòng một giọng nam mất khống chế vang lên, phá vỡ không khí tĩnh lặng.
“Anh khoan kích động trước đã, nghe tôi nói hết đã.” Đào TỬ nhìn chàng trai gần như muốn nổi điên trước mắt, trấn an nói.
“Còn không kích động, Mạt Mạt đã chết rồi, cô cảm thấy tôi có thể giữ tỉnh táo sao?”
“Tôi đâu có nói Mạt Mạt đã chết, cô ấy còn chưa chẽt. tuy nhiên nếu như không phải đồ tôi từng cho cô ấy chết thay, thì hiện tại cô ấy thật sự đã đánh cờ với Diêm Vương rồi.” Đào Tử trợn trừng mắt, bất đắc dĩ giải thích.
“Chết thay? Chuyện là sao?”
“Đào Tử! Cô nói đi mà! Rốt cuộc Tô Mạt thế nào rồi? Sao cô biết được tình trạng của cô ấy?”
“Á…Xin lỗi, bây giờ Mạt Mạt không sao, tôi chỉ có thể nói cho anh biết bây giờ cô ấy không sao thôi.”
“Vậy khi nãy ý cô là sao? Sao nói cô ấy đã xảy ra chuyện, chết rồi.” Hàn Ngạo nhìn Tô Mạt vẫn hôn mê hên giường, nói với vẻ đầy lo lắng.
“Khi nãy quả thật Mạt Mạt có thể đã chết một lần nhưng có thể chỉ là trạng thái sinh hồn của cô ấy mà thôi. Một khi sinh hồn xảy ra bất cứ vấn đề gì, chúng ta thật sự hết cách xoay sở. Tôi nhớ lúc chúng tôi vừa quen nhau, bởi vì Mạt Mạt giúp tôi gánh chịu Thiên Niên Kiếp của huyết mạch Phượng Hoàng nên tôi giao một vật gia tộc lưu truyền cho cô ấy. Không phải là báo đáp gì đâu, mà cảm thấy có lẽ có ích với cô ấy.”
“Vật? Vật gì?”
Câu nói của Đào Tử khiến Hàn Ngạo muốn biết nhiều hơn.
“Đó vốn là bí mật của gia tộc chúng tôi, bởi vì huyết mạch Phượng Hoàng rất hiếm nên mỗi thành viên sinh ra trong gia tộc tôi đều được các trưởng lão ban phúc, hi vọng sau này trải luyện có thể thuận lợi truyền thừa huyết mạch Phượng Hoàng. Đó là một lá bùa do tộc trường dùng bí pháp tạo thành. Công hiệu của lá bùa kia tương đương một mạng người. Lúc gặp nguy hiểm, nếu có thể dùng máu của mình kích thích lá bùa thì sẽ có thể tránh khỏi cái chết. Có điều cũng phải xem cơ duyên, có rất nhiều người hoàn toàn không có cơ hội mở ra. Lúc tôi ra khỏi thung lũng, mẹ tôi đã đưa lá bùa cho tôi, hi vọng tôi không phải gặp phải nguy hiểm. Tuy nhiên tôi không có cơ hội dùng đến nó.”
Nhớ lại chuyện đã qua, hốc mắt Đào Tử đỏ lên, cũng không biết hiện tại mẹ thế nào rồi.
“Vậy ý của cô là?”
“Tuy đưa cho Tô Mạt nhưng tôi vẫn có thể cảm ứng được, khi nãy tôi cảm thấy lá bùa kia đã được khởi động, nói cách khác Mạt Mạt rất có khả năng gặp phải chuyện ảnh hưởng đến tính mệnh. Có điều đã có lá bùa này, hiện tại cô ấy chắc hẳn vẫn an toàn, nhưng nếu lại có gì đó...”
Đào Tử lo lắng nhìn Tô Mạt, rơi vào im lặng.
“Nếu sinh hồn mất đi, chúng ta có thể nghĩ ra cách gọi sinh hồn cô ấy trở về không?” Hàn Ngạo nhìn sắc mặt trĩu nặng của Đào Tử cất tiếng hỏi.
“Đây cũng là ý hay. Có lẽ hiện tại Mạt Mạt đang bị giam ở nơi nào đó đợi chúng ta đến cứu cô ấy đấy. Nhưng làm sao mới có thể gọi sinh hồn cô ấy về, dùng cách nào đây?”
Hai người bận suy nghĩ cách giải quyết, không ai chú ý đến trên giường, trán Tô Mạt chợt lóe lên dấu ấn Phượng Hoàng.
“Rốt cuộc đây là nơi quái quỷ gì nhi?”
Lần mò theo vách tường, Tô Mạt vừa đi về phía trước vừa chửi rủa đường hầm chết tiệt này. Đã đi mấy giờ vậy mà vẫn là cảnh tượng quái quỷ như vậy, dù là tiểu quái thú xuất hiện để cô đánh cũng được mà.
Tô Mạt dập tắt Phượng Hoàng Hỏa trong tay, ngồi bệt xuống, nơi này quá mức quỷ quái, chẳng có gì cả, đói quá đi! Tô Mạt xoa bụng, tò mò với trạng thái hiện tại của mình. Nếu nói chỉ là thể xác mà lại có thể cảm giác được trạng thái của mình thì không đúng, tuy nhiên nếu nói chỉ là sinh hồn của mình, thì sao cô lại cảm thấy đói. Đây không phải là trạng thái mà một sinh hồn có đâu.
“Ha ha...”
Cô đưa tay ôm đầu gối, tựa trán vào đùi, nhẹ giọng mỉm cười.
Lúc này đường hầm yên lặng như tờ, như thể hoàn toàn không có sinh vật nào tồn tại, Tô Mạt tựa đầu vào gối trông như thoải mái nhưng từng giây từng phút vẫn len lén chú ý tình hình trong đường hầm. Đang suy nghĩ miên man, bỗng trong góc lại truyền đến âm thanh quái dị.
Nhóp nhép... Nhóp nhép...
Tô Mạt ngẩng đầu lên, sửng sốt. Âm thanh này? Âm thanh này sao quen quá vậy? Giống như âm thanh ban đầu mình đã từng nghe, lẽ nào...?
Cô hoài nghi đứng dậy, Phượng Hoàng Hỏa lại bùng lên, đi về phía trước từng bước từng bước, chứng thực xem suy đoán của mình đúng hay sai.
Đưòng chẳng hề dài...
Một bước, hai bước, từ từ Tô Mạt đến gần vị trí phát ra âm thanh kia, chỉ thấy nơi góc tối tăm, con quái vật vừa nãy đã bị chiia năm xẻ bảy bây giờ lại xuất hiện tại đó. Cùng một âm thanh, cùng một động tác, cùng một cảnh tượng, nhất thời khiến Tô Mạt hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.
Rốt cuộc là sao? Là mình lại gặp một con quái vật giống vậy, hay là...?
Suong mù lại một lần nữa bao vây Tô Mạt, cô đề phòng nhìn tình cảnh trước mắt, phòng ngừa quái vật có thể trở nên hung tợn bất cứ lúc nào. Dường như cảm thấy phía sau có người, quái vật kia quay đầu, nhìn về phía Tô Mạt. Cái nhìn này khiến trái tim đang thấp thỏm của Tô Mạt nảy lên tận cổ họng.
Đúng thật là con quái vật kia. Cũng là khuôn mặt âm dương ấy, cũng là con mắt đỏ lòm ấy, cũng là thân thể không trọn vẹn ấy. Bản thân cô có thể đã nói đã chết một lần vì nó, bây giờ trên người cô lại không còn thuốc trị thương, không có bùa phép, lẽ nào chỉ có thể chờ chết thôi sao? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao quái vật khi nãy đã bị chia năm xẻ bảy bây giờ lại sống dậy, là ai cố ý sắp xếp hay là bản thân mình đang lạc vào không gian tuần hoàn vô hạn?
“Anh xác định như vậy sẽ thông thật sao? Xé kết giới đi tìm á? Với năng lực của chúng ta thật sự có thể làm đến mức này không? Nếu như không thể làm được, chẳng những Tô Mạt không về được, mà anh cũng có thể bị lạc trong kết giới.”
Đào Tử nhìn Hàn Ngạo trưóc mắt, gương mặt thể hiện vẻ không đồng ý.
“Cô nghĩ nhiều vậy làm gì chứ, bây giờ đã là khi nào rồi, cô đã dùng hết ba cách nhưng vẫn không thể khiến cô ấy tỉnh lại, mà cô cũng nói cô ấy đã chết một lần rồi. Tôi lo nếu tiếp tục như vậy sẽ thật sự không thể cứu cô ấy trở về.”
Nhìn vẻ mặt cương quyết của Hàn Ngạo, Đào Tử im lặng. Mấy lần gọi hồn không có kết quả, đừng nói là Hàn Ngạo, ngay cả bản thân cô cũng đã rối như tơ vò. Khi Hàn Ngạo nói vào kết giới tìm Tô Mạt, cô rất cảm động với tình cảm anh dành cho Tô Mạt. Đâu có mấy ai can đảm vào kết giới tìm người, một khi xuất hiện chuyện bất trắc, kết quả cuối cùng đều là bị giam trong kết giới, đừng hi vọng có thể ra ngoài.
“Cứ quyết định vậy đi, tôi giúp anh chuẩn bị đồ đạc, anh muốn ở bên cạnh Mạt Mạt nhiều hơn. Cỏ lẽ sau này không còn cơ hội như vậy nữa.”
Hàn Ngạo cười nhẹ bẫng, nhìn chằm chằm Tô Mặt trên giường nói với Đào Tử bên cạnh.
“Được rồi, tôi biết rồi, trước khi tất cả bắt đầu, anh vẫn có cơ hội thay đối ý kiến.” Nhìn Hàn Ngạo đang ngồi bên giường lần nữa, Đào Tử khẽ nói một câu, sau đó quay người bỏ đi.
Hàn Ngạo ở bên giường nắm tay Tô Mạt, bởi vì hôn mê mà trông cô có vẻ tiều tụy khiến anh đau lòng. Anh quyết định như vậy không phải là không nghĩ đến hậu quả, song anh hoàn toàn chẳng thể nào nhìn Tô Mạt cứ nằm như thế. Sinh hồn mất, một khi sinh hồn gặp phải bất trắc, dù anh có lên Bích Lạc xuống Hoàng Tuyền cũng không thể tìm được cô nữa. Cho nên anh nhất định phải làm điều này, dù không còn cơ hội trở về nữa. Hàn Ngạo cúi người đặt một nụ hôn lên trán Tô Mạt, nếu như anh có thể bình an đưa em trở về, anh hi vọng lần sau sẽ được hôn môi em.
“Hàn Ngạo, đồ đã chuẩn bị xong cả rồi.”
Phòng ngoài vang lên tiếng Đào Tử, Hàn Ngạo đứng dậy nhìn Tô Mạt lần nữa rồi quay người rời khỏi phòng.
Lúc này ở phòng ngoài đã có thêm một trận pháp bát quái gần như bao trùm mọi vị trí trống trải của căn phòng.
Xem chừng Đào Tử vừa bày ra, chính giữa trận pháp đặt một chiếc đèn tinh xảo, bấc đèn còn chưa đốt. Đừng nên coi thường chiếc đèn trước mắt này. Người ta nói người chết như đèn tắt, nếu như chiếc đèn trong trận pháp này tắt, Hàn Ngạo sẽ bị lạc trong kết giới, không tìm được đưòng
quay về nữa.
“Tôi sẽ ở đây bảo vệ chiếc đèn này, để nó cháy mãi không tắt. Anh chỉ có mười hai giờ, lỡ như không tìm thấy…”
Tiếp tục đi về phía trước, Hàn Ngạo phát hiện kết giới trước mắt tuy là phong cảnh tươi đẹp nhưng lại quá yên lặng, đừng nói là chim hót, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có. Ngoại trừ cây cối xanh biếc khắp nơi như đồ trang sức, cách đó không xa còn có một thác nước, song chỉ có thể thấy nước chảy mà lại không nghe thấy bất cứ âm thanh gì.
“Cảnh nơi này tựa như tranh vậy, không biết cửa ra sẽ đặt ở nơi nào.”
Hàn Ngạo vừa lẩm bẩm vừa tìm điểm khác biệt. Dường như vận mệnh cũng biết nỗi lo trong lòng anh, anh đã nhanh chóng phát hiện ra nơi khác biệt. Cả kết giới đều là màu xanh biếc, chỉ có vị trí trước mắt này ngả sang màu hơi đen, anh bèn nhắm mắt lại, cảm nhận xem phán đoán mình có chính xác hay không...
Anh đưa tay mở kết giới trước mặt, rời khòi không gian tĩnh như tranh này...
Lúc này thời gian đã trôi qua hơn nửa, giới hạn mười hai giờ càng lúc càng gần, mồ hôi trên trán Hàn Ngạo cũng chảy nhiều thêm. Lần này Hàn Ngạo đi theo chỉ dẫn của ngọc thạch đến một kết giới khác, mà tim anh cũng trở nên kích động khi đi vào kết giới này.
Tô Mạt ở đây!
Hàn Ngạo vuốt ve ngọc thạch ấm áp trong tay, anh cảm thấy may mắn vì cuối cùng cũng có tung tích của Tô Mạt. Anh quan sát hoàn cảnh xung quanh, kết giới trước mắt như một đường hầm tối tăm, có điều khoảng cách hai bên hẹp hơn đường hầm rất nhiều, chiều dài lại thăm thẳm, dù là nhìn về phía trước hay phía sau đều có cảm giác không thấy được điểm cuối.
Thoáng ước lượng thời gian, còn chưa đến hai giờ, không biết Tô Mạt bị giam ở chỗ nào trong đây? Anh nhìn xung quanh, tìm kiếm cách rời khỏi đây. Sau khi xác định phương hướng thì cầm lấy ngọc thạch, Hàn Ngạo bắt đầu đi thẳng về phía trước theo chỉ dẫn của nó.
Cuối cùng anh cũng đã tìm được tung tích của Tồ Mạt, có điều tình hình hiện giờ của cô lại không mấy khả quan. Lúc Hàn Ngạo băng qua các kết giới, quái vật trong góc cuối cùng đã bắt đầu ra tay với Tô Mạt. Sau khi vây bắt Tô Mạt hai vòng, hệt như tình cảnh trước đó, đầu tiên quái vật lui về phía sau, sau đó chạy lấy đà xông đến Tô Mạt.
Tô Mạt khó khăn lắm mới tránh khỏi cú tấn công cùa nó, sau đó dứng dựa vào tườnng, nhìn chằm chằm quái vật không hề chớp mắt, tay bắt đầu tìm kiếm đồ dùng có thể chống lại quái vật này.
Gay rồi! Tô Mạt thầm kêu khổ. Lúc nhìn thấy thi thể con quái vật bị chia năm xẻ bảy cô đã quên mang theo dao găm của Đào Tử. Nghĩ đến chỗ đánh rơi con dao, cô nghĩ quái vật này có thể là tuần hoàn vô hạn, con dao kia có thể đã tan thành mây khói trong không gian tuần hoàn này. xem ra lần này cô chỉ có thế chờ chết thôi.
Sau đòn tấn công thất bại, quái vật lại lao về phía Tô Mạt, tiếng nhai trong miệng nó nhắc nhở nếu cô buông xuôi thì sẽ chết kiểu này.
“Không thể buông xuôi! Không thể chết như vậy.”
Tô Mạt giơ hai tay lên, mỗi bên tay cô xuất hiện một ngọn lửa màu sắc khác nhau. Hòa hai ngọn lửa vào nhau trong màu sắc rực rõ ẩn hiện một Phượng Hoàng nhỏ nằm trong lòng bàn tay. Nhìn quái vật lao đến, Tô Mạt ổn định lại tâm trạng, khoảnh khắc con quái vật đến gần, cô phóng Phượng Hoàng Diệm đến lỗ hổng to nhất trên ngực quái vật. Sau đó nhảy lên, vòng qua phía sau, hai chân đá lên đầu nó, trở lại chỗ khi nãy cô đã đứng. Quái vật bị Phượng Hoàng Diệm đánh trúng thoáng lảo đảo rồi ngã nhào xuống đất, tuy nhiên cú ngã nhào về phía trước này cũng đã dập tắt luôn Phượng Hoàng Diệm đã đánh trúng ngực nó.
“Chết tiệt!”
Tô Mạt mắng, nhìn quái vật ngã nhào dưới đất, co lại giơ hai tay lên lần nữa rồi gọi thêm một Phượng Hoàng Diệm, đánh vào lưng quái vật. Khi Phượng Hoàng nhỏ trong ngọn lửa vươn cánh kéo đuôi bay đi, sắc mặt Tô Mạt lập tức trở nên tái nhợt, cô dựa vào tường thở hổn hển. Tình trạng của cô miễn cưỡng vận dụng một Phượng Hoàng Diệm còn tạm được, vậy mà giờ cô đã dùng liên tiếp hai lần, đúng là không làm sẽ chết mà. Nếu như cú đánh kia không có hiệu quả gì, cô cũng chỉ có thể chờ chết thôi!
Tô Mạt mỉm cười nhìn Phượng Hoàng Diệm đánh trúng quái vật lăn lộn dưới đất, cô lảo đảo đi về phía nó đến khi chỉ còn cách quái vật vài bước mới dừng lại. Nếu không có vũ khí để tân công, như vậy có thể dùng tay mình vặn lìa đầu quái vật hay không? Như vậy nó không thể ăn thịt của bản thân để chữa thương nữa.
Nghĩ đến đây, Tô Mạt quyết định lao về phía quái vật. Dường như đã nhận ra nguy hiểm, quái vật đang lăn lộn thình lình giơ vuốt tát Tô Mạt. Không ngờ nó đột nhiên ra tay, Tô Mạt không tránh kịp nên bị vuốt nó đánh trúng, thoáng cái bay về phía sau đập vào vách tường, bụng còn bị vuốt nó cào thêm mấy vết.
Mắt Tô Mạt tối sầm lại, cô biết chất độc trên vuốt quái vật đã bắt đầu bộc phát. Nhìn quái vật loạng choạng đứng lên, cô mỉm cười nhắm hai mắt lại...
Bịch.
Trong đường hầm vang lên tiếng đồ rơi xuống đất. Không phải nhận cơn đau như trong dự liệu, Tô Mạt nghi ngờ mở mắt ra, thấy quái vật ngã dưới đất, cùng với Hàn Ngạo đang cầm dao găm đứng phía sau nó, khuôn mặt đầy máu.
“Ngạo? Em đang mơ sao?”
Thời khắc cất lên câu hỏi này, Tô Mạt đã được Hàn Ngạo ôm vào lòng. Thật đáng sợ! Chậm thêm một bước là anh đã mất đi cô gái trước mặt này rồi, lúc này trên gương mặt anh mang theo vẻ hồi hộp và niềm vui sướng tưởng mất đi mà lại có được.
“Em không nằm mơ, cuối cùng anh đã tìm được em rồi.”
Anh ôm Tô Mạt rồi nhanh chóng quay lại con đường khi đến, thời gian không còn nhiều nữa, nếu chậm thêm thì hai ngưòi sẽ không về được.
“Nhưng mà Ngạo, em bị trúng độc của quái vật kia, dù trở về cũng không thể sống nổi.”
Tô Mạt nằm trong ngực Hàn Ngạo, kéo tay anh, trong mắt hiện lên vẻ đau đớn.
“Sẽ có cách, em uống cái này trước đi.”
Anh đưa viên thuốc trong tay cho cô rồi tăng tốc. Hai người cảm thấy vừa tìm được đường sống trong chỗ chết nên không chú ý đến con quái vật thân thể không trọn vẹn phía sau đã chậm chạp đứng lên, từ từ đến gần bọn họ...
Đứng ở cửa vào kết giới, Hàn Ngạo ổn định lại tâm trạng, có thể rời khỏi đây ngay rồi, may mà anh đã đưa được Tô Mạt về. Đang lúc Hàn Ngạo nhấc chân chuẩn bị bước vào cửa ra kết giới, anh cảm thấy có một trận gió lốc ập đến từ phía sau, bèn vội vàng nghiêng mình qua một bên. Con quái vật tứ chi dù không trọn vẹn đang đứng phía sau anh, nhìn chằm chằm vào anh và Tô Mạt bằng con mắt đỏ lòm.
“Nó vẫn chưa chết sao? Anh phải cẩn thận, đừng để nó có cơ hội tự ăn thịt mình, làm vậy nó sẽ khôi phục thể lực đấy.”
Hàn Ngạo đặt Tô Mạt xuống, nhìn quái vật đang dùng nửa người che cửa ra kết giới. Thời gian dần trôi qua, anh không chần chừ thêm nữa mà lao đến chỗ con quái vật kia, trong tay dấy lên một ngọn lửa Kỳ Lân, một người một quái cứ thế chiến đấu với nhau. Tô Mạt xem mà căng thẳng vô cùng, sợ anh không cẩn thận sẽ bị vuốt quái vật đánh trúng.
“Hàn Ngạo, anh phải nhanh trở về.”
Hàn Ngạo đang chiến đấu với quái vật bỗng cảm nhận được tiếng gọi của Đào Tử, anh liếc mắt nhìn vị trí kết giới và vị trí hiện tại cùa Tô Mạt, hạ quyết tâm lui về phía cô. Quái vật thấy Hàn Ngạo lui về sau, cũng rời khỏi phạm vi kết giới vung vuốt tấn công anh.
Thấy quái vật rời khỏi phạm vi kết giới, không còn che cửa ra nữa, Hàn Ngạo hớn hở mừng thầm, đột nhiên ôm lấy Tô Mạt lao về vị trí cửa ra. Không đợi Tô Mạt kịp phản ứng, anh đã đẩy cô vào cửa kết giới, mấp máy môi vài cái, sau đó quay người lại, đối mặt với quái vật đã chụp móng vuốt lên vai mình.
Tô Mạt đột ngột được Hàn Ngạo ôm lên còn chưa kịp phản ứng, chi kịp thấy khuôn miệng anh mấp máy nói, “Anh rất muốn nắm tay em”, rồi trước mắt liền tối sầm. Bóng dáng cùa Hàn Ngạo bỗng dưng biến mất, cô muốn gào tên anh lại phát hiện bản thân hoàn toàn không thốt ra được bất cứ âm thanh nào...
“Hàn Ngạo!”
Trong khách sạn suối nước nóng, Tô Mạt bỗng nhiên ngồi dậy bật kêu tên anh, khiến Đào Tử đang ở phòng ngoài trông coi đèn hồi hồn vội vàng vào phòng trong.
“Mạt Mạt, trời ạ, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi.”
“Đào Tử, Hàn Ngạo đâu? Anh ấy đang ở đâu?”
“Không sao đâu, cậu trở về nhất định anh ấy cũng sẽ trở về.”
“Mình muốn gặp anh ấy, bây giờ, ngay lập tức.”
“Được, được, mình dẫn cậu đi, cậu khoan nóng vội đã.”
Lúc này ngọn đèn dầu trong trận bát quái đã tắt, chứng tỏ trận pháp đã kết thúc, nhưng Hàn Ngạo nằm dưới đất vẫn không nhúc nhích, khiến Tô Mạt nhất thời mất khống chế.
Không biết sức lực đến từ đâu, Tô Mạt đẩy Đào Tử đến bên cạnh Hàn Ngạo, ôm đầu anh vào lòng, kêu gào tên anh.
Tiếc là anh chẳng thể trả lòi.
“Hàn Ngạo, tên khốn kiếp, anh tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa, em đói bụng rồi, em muốn ăn cơm anh nấu. Nhanh lên đi!”
Đợi mãi không được trả lời, cuối cùng Tô Mạt không kiềm chế được cảm xúc, vùi đầu vào hõm vai Hàn Ngạo bật khóc.
Giờ đây, không khí trong phòng áp lực và bi thương vô cùng, chỉ còn lại tiếng khóc nức nỏ của Tô Mạt không ngừng vang vọng. Bỗng nhiên Tô Mạt ngừng thút thít, sững sờ ngẩng đầu, một bàn tay đang nắm lấy tay cô, mà chàng trai cô ôm trong lòng đang nhìn cô với vẻ mặt địu dàng, đôi mắt chan chứa thương xót.
“Cô bé ngốc đừng khóc, anh đã trở về, nắm tay em...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.