Huyết Ma Quyết - Tu Tiên Ký

Chương 53: Còn ngươi chỉ mới mười một tuổi




Lục Trường Sinh mỉm cười: “Cảm ơn mọi người có lòng tốt, trong lòng ta biết rõ.”
Nghe vậy, những người đi đường lắc đầu, không còn cách nào khác, tới tấp bỏ đi.
Rõ ràng trông vị tiên sinh này thông minh không ai sánh bằng là vậy nhưng lại không chịu nghe lời người khác, ôi chao.
“Ăn đi.”
“Dạ?”
Thiếu niên vui mừng ngẩng đầu lên, gượng gạo nói: “Tiên
sinh không nghe thấy bọn họ nói gì ư, bọn ta là lừa đảo.” “Ngươi không phải lừa đảo.” Lục Trường Sinh nói.
Thiếu niên đỏ hoe mắt, trong lòng ngổn ngang nhiều cảm xúc.
“Tạ ơn tiên sinh.”
Thiếu niên hít mũi một cái, nói cảm ơn xong, mở hộp gỗ ra.
Mùi đồ ăn lập tức bốc ra. Thiếu niên nhìn bát cơm nóng vẫn còn bốc khói và đồ ăn rực rỡ nhiều màu trong hộp, nuốt nước bọt, thiếu niên thực sự

rất đói.
Đây chắc chẳn là bữa cơm thịnh soạn nhất mà gần đây thiếu niên nhìn thấy.
Thiếu niên cẩn thận từng li từng tí nhìn Lục Trường Sinh một cái, sau đó cầm bát cơm lên, gắp đồ ăn, đút tới tận miệng cho nam nhân trung niên.
“Ngươi không ăn trước à?”
Lúc này, Lục Trường Sinh bỗng nhiên hỏi.
Thiếu niên cầm đũa run tay, cười khan nói: “Tiên sinh, phụ thân ta đói hơn...”
“Ông ta không đói, ngươi ăn của ngươi đi.
Lục Trường Sinh vẫn chỉ nhìn thiếu niên, không nhìn người trung niên kia lấy một lần.
“Đống Nhị, con ăn trước đi” Nam nhân trung niên gượng. cười.
Thiếu niên hít sâu một hơi, sau đó bê bát cơm lên và cơm vào miệng.
€ó lần còn bị sặc cơm, có thể nói là ăn như hổ đói.
“Ta thấy tuổi xương của ngươi năm nay mới mười một tuổi nhưng lại có vẻ cực kỳ trưởng thành.”
Lục Trường Sinh nhìn thiếu niên, hỏi. Thiếu niên đang và cơm bèn dừng lại, phồng má gật đầu.
“Ngươi là một người con ngoan nhưng phụ thân ngươi không phải là một phụ thân tốt.”
Con ngươi của nam nhân trung niên hơi thu nhỏ lại, hốc mắt bỗng chốc nhòa lệ.
Không đợi thiếu niên cãi lại, nam nhân trung niên đáp lại: “Tiên sinh... Nói rất đúng”
Thiếu niên run tay bỏ bát xuống, cãi lại: “Tiên sinh, phụ thân ta là một phụ thân tốt, ngài không biết...”
“Có gì mà ta không biết?” Lục Trường Sinh ngắt lời thiếu niên.

Thiếu niên kinh ngạc nhìn nam tử áo xanh vân đạm phong khinh, nhất thời không biết nên nói gì.
Lục Trường Sinh nói khẽ:
“Ngươi còn ít tuổi đã phải một mình đẩy phụ thân bị liệt tay chân đi ăn xin khắp nơi, dù có là một người đàn ông trưởng thành làm chuyện này cũng vẫn rất vất vả, huống chỉ ngươi chỉ mới mười một tuổi, cực khổ thế nào thực sự khó có thể tưởng tượng ra được, đến tận giờ ngươi vẫn chưa chết thì đúng là một kỳ tích.”
Thiếu niên mở to mắt, sững sờ tại chỗ.
Nam nhân trung niên cũng hoảng sợ nhìn Lục Trường SinhI
Sau khi hoàn hồn lại, thiếu niên không muốn nghĩ nhiều về chuyện này, run giọng đáp lại:
“Tiên sinh, ta không biết làm thế nào mà ngài biết được những chuyện này nhưng tay chân phụ thân ta bị liệt, không thể động đậy được, ta là con của ông ấy, đây là chuyện ta phải làm... Hơn nữa, phụ thân thấy ta chịu khổ, nhiều lần đã định bán ta đi...”
“Ta biết phụ thân muốn ta sống tốt hơn, không phải lang. bạt với ông ấy nữa nhưng lần nào ta cũng từ chối, tay chân phụ thân bị liệt, nếu ta không ở bên cạnh ông ấy, ông ấy..”
Nam nhân trung niên nghe vậy thì trào nước mắt.
Lục Trường Sinh không hề thay đổi sắc mặt: “Phụ thân ngươi ưa sĩ diện, nhu nhược, ích kỷ lại sợ chết.”
Nam nhân trung niên giật mình như bị sét đánh.
“Có lẽ trước đây gia đình các ngươi từng giàu có, không rõ vì nguyên nhân gì mà rơi vào tình cảnh như hiện tại. Thời tiết thế này mà phụ thân ngươi vẫn mặc áo khoác dày là vì sợ người khác biết tay chân mình bị liệt, sợ bị người ta chế giễu, ông ta đã bao giờ nghĩ đến chuyện con mình có bị đói không chưa? Có nghĩ đến chuyện ngươi vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn không?”
Thấy thiếu niên ngẩn người, Lục Trường Sinh tiếp tục thản nhiên nói:

“Phụ thân ngươi thường hay nói sẽ bán ngươi đi nhưng nếu bán ngươi đi thì ông ta chỉ còn đường chết. Phụ thân ngươi không muốn để ngươi chịu khổ thì sao ông ta không căn lưỡi tự sát đi cho rồi, cần gì phải nói mấy lời vô dụng đó làm gì. Nói trằng ra là, ông ta không hề thương ngươi, ông ta nhu nhược, ích kỷ lại sợ chết.”
“Còn ngươi chỉ mới mười một tuổi.”
“Ngươi nói đi, phụ thân ngươi có phải là một phụ thân tốt không?”
Thấy thiếu niên ngẩn người, Lục Trường Sinh tiếp tục thản nhiên nói:
“Phụ thân ngươi thường hay nói sẽ bán ngươi đi nhưng. nếu bán ngươi đi thì ông ta chỉ còn đường chết. Phụ thân ngươi không muốn để ngươi chịu khổ thì sao ông ta không căn lưỡi tự sát đi cho rồi, cần gì phải nói mấy lời vô dụng đó làm gì. Nói trẳng ra là, ông ta không hề thương ngươi, ông ta nhu nhược, ích kỷ lại sợ chết.”
“Còn ngươi chỉ mới mười một tuổi.”
“Ngươi nói đi, phụ thân ngươi có phải là một phụ thân tốt không?”
Nghe nam tử áo xanh thong thả nói xong. Thiếu niên ngơ ngác nhìn về phía nam nhân trung niên.
Mà lúc này, nam nhân trung niên lại cúi đầu xuống, mái tóc dài che mất biểu cảm của ông ta.
Chỉ nhìn thấy đầu ông ta đang run lên dữ dội!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.