Huyết Ma Quyết - Tu Tiên Ký

Chương 31: Lục trường sinh




Mà bậc tiểu tu nghe có vẻ kỳ lạ.
Lục Trường Sinh liếc nhìn Đồng Tâm, không nói gì.
Nhưng ánh mắt này lại khiến Đồng Tâm sởn tóc gáy!
Dù sao hắn ta luôn cảm thấy như thể mình nghĩ gì đều bị hắn biết vậy…
Ảo giác, ảo giác, nhất định là ảo giác!
“Tiền bối, thật ra…thật ra Hạc Lâm muốn hỏi có phải ngài đã sống ấn dật quá lâu nên có chút xa lạ với Linh Trần giới hay không?”
CỔ Hạc Lâm nhịn không được hỏi.
“Không sai.” Lục Trường Sinh khẽ nói.
Hèn gì…
Không biết vì sao, cố Hạc Lâm thở phào nhẹ nhõm trong lòng…

Sau đó ông ta nói tiếp:
“Tiền bối, trên thực tế, ở một sổ nơi bí ẩn trong Linh Trần giới của chúng ta, có thông đạo đi tới Ma giới và Yêu giới… Tuy nhiên, Ma giới và Yêu giới nhỏ hơn nhiều so với Linh Trần giới của chúng ta. Ví dụ như Hắc Thiệt Yêu gần đây đã gây ra thảm họa ở Ly Thuỷ chắc là đến từ Ma giới, chắc chắn không phải yêu ma quỷ quái đến từ bản địa trong Linh Trần giới!”
Lục Trường Sinh gật đầu, không nói thêm gì nữa, đối với chuyện này hắn cũng không có hứng thú lắm.
“Tiền bổi, có điều ngài không biết, sau khi Hạc Lâm quan sát trong khoảng thời gian này, ta phát hiện những con Hắc Thiệt Yêu này đến Ly Thuỷ là có mục đích, không chỉ đơn giản là để làm hại người!” cố Hạc Lâm đột nhiên trịnh trọng nói.
Đồng Tâm cúi đầu sững sờ, sau vểnh tai bắt
đầu lắng nghe.
Nhưng đồng thời cũng hơi bổi rối, tại sao sư tôn lại nói với vị tiền bối này về điều đó?
Còn chưa nói với hắn ta nữa…
“Có thể bọn họ đến vì mộ tiên ở Ly Thuỷ!”
CỔ Hạc Lâm trầm giọng nói.
Đồng Tâm choáng váng, những con quái vật đó đến vì mộ tiên, không phải chứ, mộ tiên hoàn toàn không thế khám phá được mà.
ô, mộ tiên?
Đồng tử của Lục Trường Sinh chợt lóe lên không thế nhận ra.
Hiện tại hắn có chút hứng thú.
Mộ tiên mà không ai trong Linh Trần giới có thế xâm nhập, những con quỷ nhỏ đó có thể có cách sao?
“Tiền bổi, ngài nghĩ sao?” cổ Hạc Lâm hỏi với ánh mắt cung kính, có hơi khấn trương.

Lục Trường Sinh khẽ gật đầu: “Ngươi khá là sáng suốt.”
Sau khi được người đàn ông trước mặt khen ngợi, không hiếu vì sao cố Hạc Lâm lại cảm thấy tự hào không thể giải thích được!
Sau đó ông ta nhanh chóng kiềm chế, mặt đỏ bừng khiêm tốn nói: “Tiền bối, ngài quá khen
? 99 rồi.
“Được rồi, hai người lui xuống đi, phải làm gì thì làm.”
Lục Trường Sinh đặt ly rượu lên bàn nói.
Cổ Hạc Lâm khựng lại, đề tài bị dừng lại như thế này, chuyện này quá đột ngột, ông ta còn chưa nói xong mà…
Nhưng ông ta không dám ở lại thêm nữa, lập tức đứng dậy cung kính nói: “Tiền bối, vậy bọn ta rời đi trước.”
Lục Trường Sinh gật đầu.
Thấy vậy, cổ Hạc Lâm xoay người lại với Đồng Tâm chuẩn bị rời đi, ông ta chợt nhớ ra điều gì đó, vội quay người lại thì thấy người đàn ông mặc áo xanh ngồi đó đã biến mất…
“Sư tôn, tiền bổi đến rồi đi không dấu vết, người còn có chuyện gì quên hỏi sao?” Đồng Tâm kính sợ nhìn chỗ Lục Trường Sinh ngồi trước đó, quay đầu hỏi.
Cổ Hạc Lâm tiếc nuối nói: “Chúng ta còn chưa biết tên của tiền bối, haiz.”

Đồng Tâm im lặng.
“Lục Trường Sinh.”
Đúng lúc này, một giọng nói mơ hồ vang lên trong tai hai người.
Đồng tử của cổ Hạc Lâm và Đồng Tám co rụt lại, kinh ngạc nhìn nhau.
Lục Trường Sinh… thế mà lại lấy tên trường sinh! Vị tiền bối họ Lục này thật quyết đoán!
“Cảm ơn tiền bối đã báo cho ta, Hạc Lâm… Ngày khác sẽ đến thăm hỏi!”
Sau khi vội vàng nói xong, cổ Hạc Lâm sợ Lục Trường Sinh sẽ từ chối cho nên ông ta kéo Đồng Tâm đang hoang mang hóa thành ánh sáng rồi bay lên trời!
Lúc này, Lục Trường Sinh ở trong phòng nhìn ra ngoài cửa số, đó là hướng mộ tiên núi non trùng điệp.
“Mưu đồ với mô tiên, có chút thú vị…”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.