Huyết Long Công Tử

Chương 90: Vu cáo (1)




Cả nhóm người kế bên Mã Đằng thì giật mình và ngẩn ra mà nhìn về phía hắn, bởi vì từ trước tới đây Mã Đằng không hề dẫn bất cứ người nào vào sảnh chính, chỉ để bọn họ ở ngoài, hoặc là chỉ dẫn người mà hắn thấy rằng quan trọng. Nhưng lần này Mã Đằng lại dẫn Long Phong vào, cho dù chỉ mới đây thôi.
Lúc này Mã Siêu lên tiếng hỏi:” Phụ thân, như vậy có ổn không, con sợ rằng…..”, nhưng chưa kịp nói hết câu thì Mã Đằng quay lại trừng Mã Siêu một cái, khiến hắn im lặng,” Ta làm việc lúc nào cần ngươi dạy hả?”, sau đó liền quay lại mà nhìn Long Phong:” Dù sao sau này ngươi cũng phải quen với những việc này nên sớm hay muộn cũng như nhau, nên ta muốn dẫn ngươi vô để thấy được lần đầu cho quen…., có ý kiến gì không?”
Long Phong suy nghĩ dù sao đây cũng là một cơ hội tốt, nên Long Phong liền gật đầu:” Nếu tướng quân không ngại thì ta sao lại làm ngài thất vọng!”
“ Tốt, tốt, vậy đi thôi, học hỏi cho nhiều vào cách hành sự!” Mã Đằng híp mắt mà nhìn Long Phong rồi quay người đi, Long Phong liền đi theo phía sau hắn. Một hồi sau thì cũng tới nơi, Mã Đằng liền quắc tay Long Phong và Điền Phong đi theo hắn, còn Mã Siêu và Mã Vân thì ở ngoài mà chờ. Trên đường Mã Đằng liền nói thầm kế bên:” Hai lão già đó, một người tên là La Hận, thực lực Võ Vương tứ tinh, người còn lại là Bàn Thắng, thực lực Võ Vương tứ tinh, nhớ cho kĩ vào người này, họ là người quan trọng nhất của mỗi nước…” Long Phong nghe xong gật đầu hiểu, sau đó cũng tới nơi.
Bước vào trong Long Phong có thể cảm nhận được nhiều luồng Võ Khí từ khắp nơi, chứng tỏ có hộ vệ xung quanh nên việc ám sát sẽ chỉ là số không, sau đó hắn tranh thủ thời gian mà quan sát nhóm người từ Kim Triều và Bàn La, nhận rõ mặt để sau này tiện điều tra. Khi thấy Mã Đằng đi vào, tên Hoàng Đế giả mạo nhìn thấy có Long Phong đi bên cạnh, giật mình một cái rồi cười bình thường trở lại, đi tới cùng với đoàn người sứ giả.
Khi tới trước mặt tên Hoàng Đế liền nói:” Để ta giới thiệu, đây là Đại tướng quân Mã Đằng của đế quốc chúng ta.., còn đây là hai vị thái tử cùng với hai vị Thái Hoàng Gia Gia của hai nước, mọi người cùng chào hỏi nhau….”
“ Chào Mã tướng quân, ta nghe danh ngài từ lâu, hôm nay có dịp gặp mặt….” La Hán, thái tử của La Triều cười nói rồi chắp tay chào
“ Hân hộ được gặp ngài….” ba người còn lại cũng lên tiếng chào hỏi coi như cho có, Mã Đằng thấy thế thì cũng không thèm để ý, hắn chắp tay chào lại, rồi đi tới bên cạnh người tên Hoàng Đế, sau đó tên Hoàng Đế lên tiếng:” Vậy chúng ta bắt đầu hội nghị bàn bạc cho việc chiến tranh lần này thôi….”
“ Không biết Hoàng Đế đã có dự tính sao cho việc tấn công Kim Triều lần này, dù sao chúng ta cũng nhận được lợi từ Kim Triều, giờ phản bội lại thì hơi kì…, không biết ngài nghĩ sao?” Lão già bên La Triều cười nham nhở mà nói, ai ở đây nghe xong cũng thấy ghét mà ngứa mắt lão, tên Hoàng Đế giả mạo trong lầm chửi thầm lão tham lam, nham nhở, mặt ngoài cười nói:
“ Theo thoả thuận ta sẽ làm theo như vậy thôi, mong ngài yên tâm, ta sẽ không nuốt lời với quý quốc. Còn bên Bàn Lan thì có ý kiến gì không?”
Lúc này lão già bên Bàn La đứng dậy rồi chắp tay nói:” Bọn ta không có ý kiến gì, nếu Hoàng Đế ngài đã nói thế thì ta xin thay mặt Hoàng Đế nước ta cảm ơn!”
“ Nếu hai bên đã đồng ý thì về phần chia cắt và thỏa thuận chúng ta sẽ gác qua một bên, bây giờ chúng ta hãy bàn chuyện kế tiếp, về việc mở rộng giao dịch giữa ba nước, cô lập Kim Triều, sau đó làm họ suy yếu từ từ, rồi chúng ta sẽ dễ dàng thao tóm hơn…”
“ Cần gì làm rắc rối thế, ba nước hợp lực lại, đem quân đập bọn họ, chẳng lẽ bọn họ có thể chống lại ba nước một lúc à, nếu có thể thì chúng ta tiêu đời từ lâu rồi!” Lão già bên La Triều không giữ thể diện, mà la to lên đề nghị ý kiến của mình.
“ Nếu thế thì quý quốc Bàn La chúng tôi xin rút, bọn ta sẽ làm người trung lập, không giúp bất kì phe nào. Theo thảo thuận hai đại đế quốc chúng ta sẽ không tham gia vào cuộc chiến, nếu Xuất huynh làm thế thì e rằng đã vi phạm hợp ước, sẽ bị những nước nhỏ xem thường, khó mà thuần phục và tin tưởng!” Lão già bên Bàn La đế quốc cười nói
“ Ngươi đừng có giả bộ cao thượng, ai mà chả có lòng tham, nghe nói đâu ngươi còn muốn gả cháu gái của ngươi cho Long gia của Kim Triều để thông gia hai nước, từ đó hợp lực tiến đánh Xuất Thu và La Triều, đừng nói với ta là ngươi không có….” La Hận hống to mà chỉ vào Bàn Thắng
Long Phong nghe lão già Bàn Thắng lắc đầu nói:” La huynh đâu cần la như thế, ta nghe đồn huynh cũng tính gả luôn hai người cháu gái cho Long gia mà, hơn nữa còn tính ban tặng chức vị cao quý nhầm tăng độ tình cảm nữa cơ. Mà đâu là sau vụ Tây Gia Thảm Sát, Long công tử liền bế quan nên người của La huynh không gặp được nữa kìa….” Bàn Thắng nhép miệng cười rồi nói, còn bên La Hận nghe xong thì giật mình, nghĩ làm sao tên kia biết.
Long Phong bên này nghe hai người nói xong thì mặt chấm hỏi, đơ ra và suy nghĩ:” Lúc nào….”, hắn lắc đầu rồi nghĩ sẽ hỏi về chuyện bày sau, bên này hai vị thái tử của mỗi nước ngăn hai vị gia gia của mình lại, rồi cười chắp tay xin lỗi lên Xuất Vũ:” Mong Hoàng Thượng bỏ qua…”
“ À à không sao, hay là cũng trễ rồi, chúng ta dùng tiệc sau đó lại bàn tiếp “ Xuất Vũ giả cười nói rồi quay qua nhìn tên thái giám kế bên, hiểu ý hắn vỗ tay thông báo. Từ bên ngoài hơn chục người với mỗi món ăn trên tay mà đi vào, còn có những vũ ca,.... chỉ mấy chốc cả sảnh trở nên nhộn nhịp. Nhưng đa số là đã thấy hết rồi nên cũng chỉ có thưởng thức.
Long Phong quan sát một hồi thì thấy tên La Hận hai mắt lồi ra ngoài mà nhìn, hắn lắc đầu thầm nghĩ:” Già rồi mà còn dê....”, sau đó liền bắt đầu nhấm nhâp thức ăn, tự nhiên Long Phong lại cảm nhận được một tia sát khí vừa xoẹt qua, xoay qua lại mà quan sát mà không thấy gì, Điền Phong thấy Long Phong là lạ liền hỏi:” Giao huynh, có chuyện gì à?”
Long Phong nhìn hắn lắc đầu, cười nói nhỏ:” À không, chỉ là đau người, nên vặn qua vặn lại thôi…”, sau đó bắt đầu tập trung ăn, lúc này ở bên ngoài tự nhiên tiếng “ A…., “, “ Phạch,.... phụt…..”, rồi ngoài sảnh một nhóm người áo đen chạy vô, những ca nữ trong đây liền chạy toán loạn, nhưng tiếc thay mỗi người đều bị chém. Mã Đằng liền la lên:” Có thích khách, mau bảo vệ Hoàng Thượng….”
Tất cả mọi người nhanh chóng bắt đầu thủ thế, bảo vệ người mình cần bảo vệ, Long Phong thì cũng chạy lại chỗ Mã Đằng, cầm một thanh kiếm từ một cái xác rồi bắt đầu đánh trả, rồi tự nhiên nhóm người áo đen liền chạy về chỗ nhóm người Bàn La mà bắt đầu đánh giết. Long Phong không suy nghĩ nhiều mà cùng với Điền Phong và binh lính đánh giết cứu giúp.
Khi mở được đường, Long Phong liền đưa tay ra về phía tên Thái Tử Bàn Nhược và nói:” Ngài không sao chứ?”
“ Ờ… ta không sao!” Hắn đỏ mặt một chút rồi nắm tay Long Phong đứng dậy, còn Bàn Thắng thì cười to vỗ vãi Long Phong:” a tiểu tử, can đảm lắm, sau vụ này ta sẽ tìm ngươi uống vào chầu….”
“ Bàn lão, bây giờ ngài cần đánh chứ không phải nói, đánh không nổi thì ngửi cũng không được, chứ đừng nói uống….”
“ Hahahaha được, ta thích tiểu tử nhà ngươi rồi, được mọi người đánh giết bọn họ nào….”, thế là cả đại sảnh trở thành một bãi chiến trường, máu me khắp nơi, phải một lúc sau thì viện quân mới tới, cũng là lúc nhóm người áo đen tan rã mà bỏ chạy, nhưng vài người liền bị bắt sống, còn những người tham gia chống trả thì thở mệt ra, Mã Đằng đi lại, trên người máu me đầy mình nhìn Long Phong cũng giống như mình, vỗ vai hắn nói:” Làm tốt lắm!!”
“ Tướng quân quá khen, bổn phận của ta thôi!” Long Phong chắp tay nói, rồi nhìn về phía mấy tên áo đen thích khách mà suy nghĩ, là ai mà muốn giết người bên Bàn La thế…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.