Huyết Long Công Tử

Chương 128: Cái chết kỳ lạ(1)




Một buổi tối an bình trôi qua, lúc này Long Phong mở mắt dậy, kế bên hắn là Phất Trần Ly đang nằm mệt mỏi mà ngủ, còn hắn thì vẫn đang nhìn lên trần nhà, nhớ lạ chuyện hôm qua của tên tiểu nhị…
“ thiếu gia thật ra những điều kỳ lạ về vụ án này tiểu nhân có biết chút ít. Nghe nói đâu những nạn nhân này đều là trai tráng trẻ tuổi, thường là người từ ngoài làng vô đây, hoặc là những tên ăn không ngồi rồi ở trong làng. Những cái chết của họ có một đặc điểm rất là kì lạ, hai mắt họ trợn lên, hai tay nắm chặt đông cứng giống như là trước khi chết bọn họ đang nắm chặt một cái gì đó…”
“ Ngoài ra hình như còn một cái điều khiến cho quan viên khó hiểu, là trước khi chết có nhiều người thấy bọn họ đi trên phố vào ban đêm nên nhiều người liên tưởng rằng bọn họ bị ma ám, sau đó bị giết chết ở gần nghĩa trang….”
“ Vậy thì xác chết của những người này ngươi có bao giờ thấy không?” Long Phong nhìn tên tiểu nhị mà khẩn trương hỏi
“ tiểu nhân thì cũng không có cơ hội mà nhìn, nhưng….hình như lần trước có một cơ hội nhìn thấy, xác chết khô réo như một lá cây, cành hoa để lâu ngày. Hai mắt trợn ra, giống như là bọn họ đều rất sợ hay nhìn thấy cái gì đó khiến bọn họ sợ hãi. Ngoài ra hình như bọn họ đều bị đứt gân tay gân chân, bị hung thủ hành hạ trước khi một đòn giết chết nữa…..”


Long Phong lúc này đang nhớ lại những gì tên tiểu nhị nói, với những đặc điểm trên của những xác chết thì hắn liền liên tưởng tới cái tên Vô Sát trong khu rừng cấm ở học viện, một môn Võ Kĩ có thể hút máu và tinh lực của một người, rồi thu nạp vào người mình để tăng công lực. Lần trước Long Phong cũng đã suy nghĩ rằng hắn có liên quan tới Phản Thiên hội nhưng Long Phong liền loại bỏ ý nghĩa, vì Cổ Nguyên lúc lục soát đã nói cho hắn rằng không tìm được bất cứ thứ gì liên quan tới Phản Thiên hội…
Hắn thở dài và suy nghĩ:” Xem ra mình cần đến quan phủ mà làm một số việc rồi….”, lúc này kế bên Long Phong liền có tiếng nói vang lên:” Đang suy nghĩ gì mà nhập tâm thế?”. Long Phong quay đầu qua nhìn thấy Phất Trần Ly từ lúc nào đã tỉnh lại, hắn cười nói:” Không ngủ nữa à…”
“ Đệ động đậy như thế thì làm sao ta ngủ, đang suy nghĩ gì đó?” Phất Trần Ly cười nói, rồi nhích sát vô người của Long Phong, ôm chặt hắn.
“ Đang suy nghĩ về vụ án bí ẩn ở đây, vì đệ cần giải quyết nó xong thì mới có thể mời người ta xuống núi trợ giúp!” Long Phong cười nói, rồi thở dài lên tiếng tiếp:” Nhưng nghĩ qua nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui chả nghĩ ra được cái gì, toàn là ngõ hẹp. Tuy là đệ có một chút manh mối, nhưng phải xem trực tiếp thì mới điều tra đươc…”
“ Vậy đệ tính chút nữa tới quan huyện thị trấn mà xin phép xem xác chứ gì?” Phất Trần Ly chấm mũi Long Phong một cái rồi nói, cười.
“ Hahaha không ngờ tỷ cũng thông minh nhỉ, tốt vậy để ta thưởng cho tỷ một món quà đặc biệt...đó là tập thể dục buổi sáng….” Long Phong cười dâm nhìn Phất Trần Ly sau đó cười đè nàng xuống, căn phòng bắt đầu phát ra những âm thanh mê người, giữa nam và nữ…..
Sau gần cả buổi sáng thì hai người Long Phong và Phất Trần Ly mới từ trên lầu đi xuống dưới mà dùng bữa, Triệu Ngân thì mặt ê ẩm nhìn hai người, chỉ có Triệu Vân nhìn thì cười. Hai người bắt đầu dùng bữa, trong lúc này thì Triệu Vân nhìn Long Phong nói:” thiếu gia, chút nữa chúng ta có nên đi qua quan huyện phủ mà quan sát hai cái xác không?”
“ Không cần, ta vừa nhớ tới một điều, thay vì đi nhìn xác thì đi thẳng tới nơi mà hung thủ gây án để điều tra, tốt hơn phải không nào?” Long Phong cười nói lắc đầu, rồi chỉ về hướng ngoài thành mà nói. Triệu Vân nghe hiểu ý gật đầu, sau đó cũng bắt đầu ăn sáng, Long Phong vừa ăn vừa để ý thấy cô nàng Triệu Vân trừng mắt nhìn hắn, còn hừ vài tiếng khiến Long Phong khó hiểu, quay đầu nhìn Triệu Vân thì chỉ thấy hắn cười khổ, nhún vai và lắc đầu, còn Phất Trần Ly thì che miệng mà cười kế bên. Sau một hồi thì tính tiền rồi cảm nhóm tám người theo sự chỉ hướng của thôn dân, đã tới trước mặt của cửa nghĩa địa trấn Mạn Đà…..
Phất Trần Ly nhìn cái nghĩa địa trước mặt mà run run, trước mặt nàng là một bãi trống rộng rãi, với cánh cửa “ Mạn Đà Nghĩa Trang!”, những cái bia mộ khắp mọi nơi, những cái cây héo húa, Long Phong thì cười nói:” Phải đi điều tra, hai người bọn muội cùng với bốn tên Huyết Long vệ ở đây đi, ta và Triệu Vân đi vào, có gì thì la lên….”. Long Phong trừng mắt hai nàng, gật đầu rồi quay qua nhìn Triệu Vân rồi bước vào trong nghĩa địa….
Vừa bước vào thì Long Phong liền ngửi được một mùi thối của xác chết, xác của các loài động vật khác. Mùi hôi thối khiến cho xung quanh giống như là một bãi phân, Long Phong bắt đầu quan sát xung quanh, coi như có tìm thấy cái gì không. Hắn liền ngậm vào một viên đan dược, rồi ném một viên cho Triệu Vân rồi nói:” Nuốt vào đi, có thể đánh bay mùi thối xung quanh, sau đó chia ra tìm xem có manh mối gì không!”
“ Vâng thiếu gia!” Triệu Vân gật đầu, Long Phong sau khi dặn dò xong thì bắt đầu đi tìm kiếm xung quanh, nhìn trên dưới nhưng không có phát hiện kì lạ gì. Lúc này Long Phong để ý thấy trên thân cây lớn có mấy cái lỗ, hắn nhìn mà thắc mắc:” Mấy cái lỗ này làm gì nhỉ….?”
Rồi bước ra mà quan sát cái cây, tìm được cũng nhiều lỗ tương tự như thế. Lúc này Long Phong để ý thấy rằng dưới mặt đất có mấy cái chỗ nông và như mới bị đào, hắn tò mò liền dùng tinh thần lực nhìn xuống dưới thì bất ngờ, hiểu mà cười cười. Long Phong liền chạy xung quanh mà tìm cái cây có đặc điểm như hắn nghĩ, một hồi lâu rồi cũng tìm được. Một cái cây có một cái lỗ, và cái lỗ đó có một vết trầy nhẹ, nằm ngày đỉnh điểm 60 độ.
Sau đó hắn quay đầu thấy Triệu Vân đang đi tới, liền hỏi:” Tìm được cái gì không?”
-Bẩm thiếu gia, không tìm được gì, ngoại trừ cái khăn tay này ở bên kia. “
“ Khăn tay?” Long Phong ngờ ngờ rồi cầm nó lên để cảm nhận chất liệu vải, sau đó ngửi thì mùi hương cực kì thơm bay vào mũi hắn. “ Đây là chắc là khăn của cô nương nhà nào khá giàu rồi….”
“ Được rồi, chúng ta về thôi!” Long Phong bỗng nhiên cười la lên, nháy mắt Triệu Vân. Hiếu ý hắn cũng cười và la lên:” Vâng thiếu gia!”, hai người đi ra khỏi nghĩa trang thì thấy có một nhóm binh quan chạy tới và bao quay Long Phong. Bốn tên Huyết Long về lập tức rút kiếm ra, chặn nhóm quan binh hơn chục người này, khí thế tràn ra đè áp khí thế bên kia.
Từ đâu ra một tên quan, nhìn mập mạp cũn không mập, nhưng mặt nghiêm nghị, hung tợn, chính nhân quân tử. Kế bên hắn là một tên ốm yếu, chắc là quân sư của tên nay, ké bên là một hộ vệ mặc áo khác màu với đám quan binh, và còn cầm kiếm, khí thế không thua gì Huyết Long vệ. Long Phong nhìn ba người mà nhớ về một cặp ba người chuẩn, hắn lắc đầu cười rồi hỏi:” Không biết vị quan gia này làm gì đây, dẫn nhiều người tới đây thế?”
“ Bản quan nghe nói có người tiến nhập nghĩa trang nên đem người tới để đề phòng an toàn, rồi cũng để hỏi tội tại sao cậu lại đột nhập nghĩa trang khi bổn quan đã ra lệnh cấm?”
“ Hỗn xược!” Bốn người Huyết Long vệ sau khu nghe liền la lên, nhìn chằm chằm đám người bên quan phủ. Khí thế mãnh liệt khiến cho bọn họ lùi lại và bước, ngay cả tên hộ vệ kia cũng nhíu mày.
Long Phong dơ tay lên ý bảo dừng lại, sau đó hắn cười nói:” Vậy không biết vậy bây giờ ta rời đi có được chưa, hay là đại nhân còn muốn gì nữa?”
“ Đương nhiên là chỉ muốn mời công tử về phủ uống trà chứ không có ác ý gì!”
“ Nếu ta từ chối thì sao? Hay ngươi nghĩ vũ lực có thể mời bọn ta về hả….”
“ Đương nhiên là không phải ta mời mà là Ngọa Long tiên sinh kêu ta đứng đây đợi ngài và sau đó mời ngài tới phủ để uống trà…” Long Phong nghe xong thì giật mình, cười rồi sau đó trả lời:” Vậy được, nếu đại nhân đã có lòng chẳng lẽ ta lại từ chối...Mời….”
Sau đó cả nhóm Long Phong đi theo tên quan huyện về phủ hắn, Triệu Vân đứng kế bên hỏi nhỏ:” Thiếu gia, chúng ta tin tưởng bọn họ được à….”
“ Ta không tin bọn họ, ta tin cái người phía sau nhờ bọn họ….” Long Phong cười lắc đầu nói, rồi tiếp tục bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.