Huyết Lang Báo Thù

Chương 21: Gặp Lại Nam Cung Diệc Phi






Đông Phương Hạ bóp mũi theo thói quen, hừ một tiếng, nói: “Trong giới kinh doanh, thế giới ngầm nhà họ Tư Mã cũng có thực lực! Đương nhiên phải dùng lực lượng của gia tộc, nhưng tôi không dự tính như vậy! Giới kinh doanh, tôi hoàn toàn ăn thịt được nhà họ Tư Mã họ, còn thế giới ngầm, thì hơi khó.
Quan trọng là tôi không muốn để họ chết quá dễ dàng, tôi phải từ từ chơi chết họ.
Hác Hiên, chuột, các anh yên tâm đi!”
“Đông Phương Hạ, cần giúp đỡ gì cậu cứ nói, Mễ Ngạn cũng là anh em của tôi, mối thù của cậu ấy, chúng ta cùng báo!”, ánh mắt của Tần Hạo Kiệt rất kiên định.
Hác Hiên trầm ngâm mấy giây: “Bây giờ tôi làm việc ở cục an ninh quốc phòng, nếu cậu muốn phát triển thế giới ngầm, bên cảnh sát cứ giao cho tôi, cố gắng để lúc các cậu bắn giết nhau không bị quấy nhiễu”.

“Sở dĩ tôi gọi các cậu đến, là muốn chúng ta cùng báo thù cho cái chết của Mễ Ngạn!”, Đông Phương Hạ thay vẻ cười đùa thường ngày, nghiêm túc nói: “Hác Hiên, nghĩ cách lấy cho em một số thiết bị tình báo.
Chuột, chốc nữa cậu đến nhà tôi, nói với ông nội tôi là ngày mai tôi sẽ về”.
“Cậu muốn hiện thân?”
Hác Hiên và Tần Hạo Kiệt ngạc nhiên đồng thanh hỏi.
Với họ, có lẽ Đông Phương Hạ phải một thời gian nữa mới xuất hiện trước mặt mọi người.
“Yên tâm, nhà họ Tư Mã không động được vào tôi đâu, nếu không tôi cũng không ngại cho ông già đó đổ máu vào tối mai”, Đông Phương Hạ nói rất thản nhiên.
Họ cảm nhận được sát khí lạnh tanh trên người Đông Phương Hạ! Hác Hiên và Tần Hạo Kiệt toát mồ hôi lạnh! Người anh em bên cạnh đã không còn là cậu ấm cần người bảo vệ năm đó! Chỉ dựa vào khí thế, có thể khiến tổ trưởng của một tổ cục an ninh quốc phòng sợ hãi.
Ba anh em ở quán rượu nói chuyện đến khi màn đêm buông xuống mới rời đi.
Hác Hiên về cục an ninh quốc phòng, Tần Hạo Kiệt đến nhà của Đông Phương Hạ, Đông Phương Hạ thì về trường học!
Tâm trạng anh hôm nay không tồi, một chai Vodka vào bụng khiến Đông Phương Hạ không trụ nổi, cảm thấy chóng mặt! Anh về đến trường học, hỏi mấy người bạn học mới biết chỗ của tòa nhà mình ở.

Đông Phương Hạ tìm được phòng ngủ của mình, cửa mở, anh đi thẳng vào.
“Anh là Bek Ji phải không! Tôi tên là An Nhiên, muộn vậy rồi chưa thấy anh về, tôi đã trải sẵn ga giường cho anh rồi!”, một cậu bé đeo kính mắt, hơi trẻ con đi đến phía trước Đông Phương Hạ.
“Cảm ơn! Tôi là Bek Ji, chào mọi người!”, Đông Phương Hạ nói xong, liền đi về giường của mình, vùi đầu ngủ say.
Các bạn cùng phòng đều ngửi thấy mùi rượu trên người Đông Phương Hạ! Lúc này, một soái ca phong độ ngời ngời nhảy xuống từ giường của mình, vỗ vai một thanh niên khác đang sắp xếp bàn học, nói nhỏ: “Vũ Thần, người anh em này thật ngầu, ngày đầu tiên đến báo danh, chưa về đến phòng ngủ đã uống say trước rồi!”, anh ta nói xong, còn giơ ngón tay cái về phía Đông Phương Hạ.
“Lục Phong, cậu đừng ngưỡng mộ! Chốc nữa giáo viên hướng dẫn còn đến kiểm tra phòng ngủ, chúng ta nghĩ cách loại bỏ mùi rượu của Bek Ji đi!”, An Nhiên bày dáng vẻ lo lắng.
“An Nhiên, Bek Ji dám ống rượu về, cậu ta không sợ thì cậu sợ cái gì!”, Lục Phong ông ổng nói.
Tạ Vũ Thần nhìn sang Đông Phương Hạ mộ cái, thấy anh ngủ rất ngon, liền nhàn nhạt nói: “Bạn cùng phòng Bek Ji này của chúng ta cũng thật go gan, nghe nói giáo viên hướng dẫn của chúng ta là một mỹ nữ, không biết cô ấy thấy Bek Ji thế này, sẽ….”
Anh ta đang nói nửa chừng, một mỹ nữ cao quý nho nhã mỉm cười đi vào, ánh mắt nhìn xung quanh một lượt nói: “Mọi người đều đến đủ rồi chứ!”
“Chào giáo viên hướng dẫn! Người của phòng chúng tôi đến đủ rồi”, Lục Phong, Tạ Vũ Thần, An Nhiên cùng trả lời.

“Sao có mùi rượu nồng vậy!”, Nam Cung Diệc Phi hít sâu một hơi, sau khi chắc chắn là mùi rượu, ánh mắt đảo nhìn ba người Lục Phong, khi thấy thiếu một người, lại phát hiện có một người nằm trên giường trống vừa nãy, mùi rượu từ đó bay ra.
Vậy là, Nam Cung Diệc Phi đi đến! Ngày đầu tiên báo danh, sinh viên của mình đã uống rượu say trở về, khiến cô thấy hơi kỳ lạ.
Vào đại học Yên Kinh, Nam Cung Diệc Phi chỉ muốn rèn luyện bản thân, khác với những giáo viên hướng dẫn khác.
Khi cô nhìn thấy Bek Ji, người mà mình tìm cả nửa tháng, luôn muốn trả ơn, Nam Cung Diệc Phi liền sửng sốt! Lập tức, cô nhìn thật kỹ, sau khi chắc chắn là Bek Ji, vẫn không dám tin, người thanh niên thần bí này, sao lại trở thành sinh viên của mình!
Đông Phương Hạ chưa uống say, chỉ cảm thấy hơi choáng váng, muốn ngủ mà thôi! Bỗng nghe thấy bạn cùng phòng gọi “giáo viên hướng dẫn”, sau đó lại ngửi thấy mùi nước hoa đặc biệt, liền chắc chắn giáo viên hướng dẫn của mình là một người phụ nữ.
“Cô Nam Cung, sao lại là cô!”
Đông Phương Hạ cũng hơi ngạc nhiên! Nam Cung Diệc Phi vẫn như nửa tháng trước mình gặp, chỉ có điều mê hoặc lòng người hơn! Đặc biệt là đôi gò bồng đảo đó, vẫn rất mê hoặc, khiến miệng mình khát khô.
Đông Phương Hạ nhìn thấy Nam Cung Diệc Phi, thần trí của anh tỉnh táo không ít! Lập tức ngồi dậy!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.