Huyết Lang Báo Thù

Chương 1: Từ Biệt






“Bek Ji… Chúng ta từ biệt ở đây đi!”
Tại châu Úc, ở chính giữa trạm gác dưới đáy biển mà mọi người đều phải hướng tới, một nam một nữ đứng đó.
Ánh mắt sâu thẳm của cô gái dán chặt vào người đàn ông trước mặt, một lát sau mới nhìn sang hướng khác, bờ môi cắn nhẹ, rõ ràng là rất lưu luyến.
Đó là một cô gái có chỗ đứng trong thương nghiệp, cao một mét bảy mươi ba, hoàn toàn có thể xưng là người đẹp.
Dáng người bốc lửa, mái tóc xoăn sóng lớn tỏa sáng lấp lánh.
Bên dưới chiếc váy ngắn màu vàng nhạt là cặp đùi thon dài, dáng người hoàn mỹ kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp, bất cứ một điểm nào cũng phơi bày ra sự cao quý và chững chạc của cô ấy, nhất là đôi môi căng mọng, như đang dụ dỗ người ta.
Người đàn ông được gọi là “Bek Ji” có ánh mắt ngạo nghễ lạnh lùng, như không có tiêu điểm cụ thể, đồng thời cũng sâu thẳm và phẳng lặng, như một cái hang không đáy, khiến người ta không nhìn ra được độ sâu của nó.

Mái tóc đen xõa bên tai, trên tai phát ra tia sáng màu lam mờ ảo, đẹp trai đến mức người khác phải thảng thốt, khắp người còn toát lên khí chất lạnh lùng.
Làn da trắng, khuôn mặt sắc nét và thâm thúy, như một pho tượng của Hi Lạp, con ngươi u ám lộ ra sự cuồng dã gợi cảm, khắp người tản ra khí thế của bậc vương giả uy nghi.
Lúc này, trên khuôn mặt vừa điển trai vừa suồng sã ấy đang hiện hữu một nụ cười thoáng đãng.
Nhìn cô gái đã ở bên cạnh mình mấy năm trời, Bek Ji cũng cảm thấy lưu luyến, gật đầu với cô ấy.
Ánh mắt ẩn tình va chạm vào cặp mắt đẹp đẽ của cô: “Những năm qua em rất vui, em sẽ khắc ghi hồi ức ấy trong tâm trí, còn nữa… Cám ơn chị!”
Cô gái nghe giọng nói trầm ấm của người đàn ông, gật đầu và nở nụ cười tự nhiên: “Chị nhận câu ấy của em”.
Nhìn thấy nụ cười hút hồn của Bei Ji, cô gái chần chừ giây lát rồi nói tiếp: “Sắp phải tạm biệt rồi, tuy rằng chúng ta đã quen nhau mấy năm, ít nhiều gì cũng hiểu biết đôi chút về em, nhưng chị vẫn muốn biết tên thật của em.
Chị nhìn ra được, Bek Ji là tên đổi lại của em, không biết lần này phải mất bao lâu mới gặp lại nhau, chị không muốn chúng ta mất liên hệ sau khi em về nước… Dù sao thì…”
Đúng thế, “Bek Ji” không phải tên thật, ở đất nước này, rất ít người biết tên thật của anh.
Lúc này cô gái ấy hỏi, Bek Ji cũng không định che giấu, tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng cũng đến lúc rồi, bèn nói:
“Chúng ta đều là người nước Z, nếu chị là người Yên Kinh thì hẳn phải biết tên em”.
Cô gái nghi hoặc nhìn Bek Ji, Yên Kinh của nước Z lớn như thế, có hàng triệu dân, sao Bek Ji lại nói như thế?
Bek Ji khẽ nhếch môi: “Tên em là Đông Phương Hạ!”
“Đông Phương Hạ… Đông Phương Hạ…”, cô gái thì thầm rồi bất chợt mở to đôi mắt, nhìn Bek Ji bằng ánh mắt khó tin, thốt lên: “Em là… Sáu năm trước… Em… Chẳng phải em đã chết rồi sao?”
“Lần sau có duyên gặp lại, em sẽ nói những chuyện ấy với chị.

Chị Nghiên, bảo trọng!”
“Được rồi, hi vọng chúng ta có thể mau chóng gặp lại nhau”, cô gái vẫn không thể lắng lại cảm xúc, cái tên “Đông Phương Hạ” ấy quá vang danh, chỉ cần là người có đôi chút tiếng tăm ở Yên Kinh thì đều biết đến nó.
Nhìn Đông Phương Hạ chậm rãi hòa vào dòng người, trong lòng cô ấy đan xen trăm mối cảm xúc.
Nếu Bek Ji là Đông Phương Hạ thật, vậy thì lần này anh về nước sẽ không chỉ đơn giản như thế.
Vụ việc năm đó khuấy đảo cả Yên Kinh, đồng thời cũng khiến hai cụ suýt thì dẫn binh đối chọi với nhau.
Hiện nay Đông Phương Hạ trở về, nhất định là sẽ báo thù.
Với quyền thế và thực lực của anh, những kẻ muốn diệt trừ anh năm đó sắp phái đón nhận ác mộng.
Tuy rằng những kẻ đó có thế lực ngợp trời, nhưng đương đầu với người đàn ông trước mắt, thắng thua vẫn còn là một ẩn số.
Rời khỏi trạm gác dưới biển, đứng trên đường phố sầm uất nhộn nhịp, Đông Phương Hạ mới quay đầu lại.
Cô gái ấy là bạn tốt của anh ở đây, vẫn luôn chăm sóc anh mấy năm qua, lắng nghe tâm sự của anh, anh không muốn quay đầu để rồi nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của cô ấy.
Sắp phải rời khỏi nơi đây, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác lưu luyến, nơi này đã để lại ký ức vô cùng sâu đậm trong Đông Phương Hạ.

Tại sân bay, người đông như kiến.

Đông Phương Hạ bước vào sảnh chính, tùy ý nhìn một lượt rồi đi thẳng tới khu khách Vip.
So với sảnh chính chen chúc, hiển nhiên nơi đó khác hoàn toàn.
“Cậu chủ!”
Đông Phương Hạ vừa vào khu khách Vip, hai người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen lập tức cúi người chào hỏi.
Nơi này không có tiếng ồn, vô cùng yên tĩnh.
Trong căn phòng không quá lớn ấy, mười mấy người đàn ông mặc vest đen đang đứng canh gác, bảo vệ một cô gái tóc vàng ở giữa trung tâm.
Bên hông những vệ sĩ ấy hơi phồng lên, hiển nhiên là mang theo…
Cô gái tóc vàng kia toát lên khí thế khiến người khác phải ngước nhìn, mái tóc xoăn dài màu vàng sẫm tùy ý xõa lên vai, mỗi một sợi đều mang sức hấp dẫn chết người.
Hàng lông mi dày, ánh mắt quyến rũ, làn môi đầy đặn gợi cảm, mỗi bộ phận đều mang theo sức hút.
Chiếc áo khoác ngắn màu tím làm nổi bật lên body nuột nà, phối hợp với chiếc váy màu vàng nhạt bằng lông thiên nga chùng đến đầu gối, đôi bốt cao màu đen… Thực sự là hết sức lôi cuốn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.