Huyền Vũ Khuynh Tài

Chương 28: Khế ước thành công Lục Vĩ Hồ




Hai chiêu thức va chạm khiến khu vực xung quanh lại một lần nữa bị càn quét, nhìn từ xa trông rất hoang sơ. Còn hai kẻ trong cuộc là Liệt Hỏa Diễm và Lục Vĩ Hồ thì vô cùng chật vật, thân thể không còn chỗ nào nguyên vẹn. Mặc dù vậy nhưng cả hai vẫn cố chống đỡ, không ai chịu nhường ai.
Đoán chừng trận đấu đã đến hồi kết Mộ Dung Như Ly liền đứng dậy thản nhiên đi lướt qua hai ma thú, cước bộ chậm rãi tiến đến phía Tăng Hồn Thảo.
Sự xuất hiện của nàng khiến hai ma thú không khỏi sững sờ, lại nhìn đến hướng nàng đang đi tới cả hai trong mắt liền đồng thời tràn ngập lửa giận.
“Nhân loại đáng ghét! Ngươi nghĩ ngươi đang làm gì vậy hả?!” Liệt Hỏa Diễm rống lên, con ngươi hổ phách không hề che giấu sát khí lạnh lẽo.
Thân thể Mộ Dung Như Ly thoáng khựng lại. Nàng xoay người nói với vẻ mặt đương nhiên:
“Đương nhiên là hái Tăng Hồn Thảo rồi, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy?” rồi lại nở một nụ cười gian xảo, tiếc hận nói - “Thấy các ngươi chỉ vì một gốc dược thảo mà phải tranh nhau đến mức sứt đầu mẻ trán như vậy ta thật sự không nỡ a! Hiện tại không cần tranh nữa, ta lấy là được rồi.”
Nói xong còn không quên gật đầu mỉm cười kiêu ngạo, tự kỉ: “ Ừm, ừm, quả nhiên là cao kiến! Như vậy rất công bằng. Ta đúng là thiên tài mà!” Cứ như vậy mức độ tự luyến của mỗ nữ nhân nào đó lại được nâng lên một tầm cao mới và trong tương lai còn có khả năng tiến xa hơn nữa.
Liệt Hỏa Diễm nghe vậy hai mắt liền trợn trừng nhưng trong hình dạng ma thú thì lại giống "tiểu miêu" làm nũng với cặp mắt to tròn ầng ậng nước. Lục Vĩ Hồ híp đôi tử mâu hẹp dài lại, liên tục đưa ánh mắt dò xét về phía nàng, thủy chung không có lên tiếng. Nó nhận ra tiểu nữ hài trước mặt này không đơn giản.
Mỉm cười nhàn nhạt, Mộ Dung như Ly bình thản nhìn Liệt Hỏa Diễm, hỏi:
“Muốn Tăng Hồn Thảo?”
Mặc dù trong lòng còn nhiều nghi vấn nhưng nó không hề do dự liền gật đầu, nó thật sự rất cần a!
“Vậy thì kí khế ước với ta đi! Đảm bảo ngươi sẽ nhận được không ít hơn một gốc Tăng Hồn Thảo.”
Dứt lời đáy mắt Lục Vĩ Hồ liền lóe sáng rồi lập tức trở lại bình thường. Trái ngược với Lục Vĩ Hồ bình thản Liệt Hỏa Diễm nghe vậy thì tức giận gầm lên, nhìn nàng bằng ánh mắt kinh thường:
“Muốn khế ước với ta? Nằm mơ! Ngươi nghĩ ngươi xứng sao? Ngu xuẩn!” Đối với bất cứ ma thú nào việc phải trở thành ma thú khế ước cũng chính là một sự sỉ nhục. Bọn chúng đường đường là ma thú cao cao tại thượng hàng ngày sống trong tự do tại sao lại đột nhiên phải cúi mình trước nhân loại hèn hạ, hơn nữa còn phải tạo ra một xiềng xích trói buộc với nhân loại, khiến mọi sự tự do của chúng đều bị tước đoạt, mọi sự đều phải phục tùng mệnh lệnh của nhân loại? Bản tính cao ngạo của chúng cho phép điều đó sao? Tất nhiên là không!
Liệt Hỏa Diễm nó đây còn đường đường là ma thú biến dị lại phải khế ước với một nha đầu 10t vắt mũi chưa sạch, đây là sự việc nhục nhã cỡ nào?!
Nhìn vẻ mặt quật cường không chịu khuất phục của Liệt Hỏa Diễm, Mộ Dung Như Ly chỉ nhàn nhạt nở một nụ cười nhưng nụ cười này lại đặc biệt chói mắt khiến Liệt Hỏa Diễm trong lòng rét lạnh. Mạc Hàn Phong âm thầm mặc niệm lần hai, cùng có linh tính nhưng tại sao nó lại ngu ngốc như vậy cơ chứ? Lần này thì xong rồi...
Như để chứng minh cho ý nghĩ của hắn là đúng trên tay Mộ Dung Như Ly liền xuất hiện một đốm lửa to bằng một đốt ngón tay. Nàng cười tà, tặc lưỡi:
“Chậc chậc, không biết hổ trụi sẽ trông như thế nào nhỉ? Ta thật tò mò...~”
Quả nhiên... Khóe miệng hai người Mạc Hàn Phong và Lục Vĩ Hồ đồng thời co giật.
“Ngươi dám?!” Liệt Hỏa Diễm làm sao không hiểu được ý nghĩa trong câu nói đó của nàng được cơ chứ. Nàng chính là muốn thiêu rụi lông nó!
Thu lại nụ cười nơi khóe miệng, Mộ Dung Như Ly lạnh lùng nói:
“Ta có dám hay không thì ngươi cứ chống mắt lên mà xem!” rồi không do dự đưa ngọn lửa đang cháy hừng hực về phía nó. Nàng không có nhiều thời gian để chơi đùa với nó. Bộ lông đối với loại ma thú như Liệt Hỏa Diễm là vô cùng quan trọng, nàng chắc chắn nó sẽ không dám mạo hiểm đâu a!
Bất quá hình như Mộ Dung Như Ly đã quá xem thường khả năng chịu đựng của Liệt Hỏa Diễm rồi. Lửa đã lan ra một mảng rộng mà nó vẫn nhất quyết không chịu khuất phục, còn không ngừng dùng sức công kích nàng.
Mộ Dung Như Ly bất đắc dĩ thở dài: “Thật là một ma thú cứng đầu!”
Nói rồi nàng mặc kệ Liệt Hỏa Diễm miệng đang không ngừng buông lời chửi rủa, xoay người tiến về phía Lục Vĩ Hồ, lạnh nhạt nói:
“Ý ngươi thế nào?”
Lục Vĩ Hồ thoáng sững sờ, nó không nghĩ nàng cũng sẽ hỏi mình. Trong lòng có một thứ cảm xúc khó hiểu dâng lên, thứ đó thúc giục nó hãy đồng ý với nàng, nói rằng nàng chính là người mà nó cần. Thuận theo thứ đó Lục Vĩ Hồ liền mơ hồ gật đầu.
Nhận được đáp án như mong muốn Mộ Dung Như Ly hài lòng xoa nhẹ đầu nó rồi đứng dậy, nghiêm túc hô:
“Khế Ước Chi Trận, mở!”
Tức khắc một vòng tròn thất sắc xuất hiện dưới chân Lục Vĩ Hồ, bên trong vòng tròn là một hình lục giác, tiếp đó kí hiệu của bảy nguyên tố hiện lên. Lục Vĩ Hồ âm thầm hít một ngụm khí lạnh, chủ nhân như vậy cũng quá yêu nghiệt đi!
“Khế ước bình đẳng, khế!”
*Có ba loại khế ước:
- Khế ước chủ tớ: Ma thú bắt buộc phải thực hiện mệnh lệnh của chủ nhân. Nếu ma thú chết, chủ nhân không bị ảnh hưởng. Nếu chủ nhân chết, ma thú cũng phải chết theo.
- Khế ước bình đẳng: Hai người đều bình đẳng. Nếu ma thú chết chủ nhân sẽ bị phản phệ nhưng không nghiêm trọng. Nếu ma thú phản bội chủ nhân sẽ bị phản phệ, nghiêm trọng nhất là có thể mất mạng. Nếu chủ nhân chết khế ước sẽ tự giải trừ, ma thú được tự do.
- Loại khế ước thứ ba là loại khế ước đặc biệt, Khế ước linh hồn: Linh hồn của chủ nhân và ma thú sẽ gắn kết với nhau như một thể, có thể cảm ứng được nhau ở mọi nơi. Nếu một trong hai chết người còn lại cũng sẽ chết. Đây chính là điển hình của thể loại "Sống chết có nhau”!
Mộ Dung Như Ly không chọn khế ước loại một vì như vậy đối với ma thú chính là cưỡng ép, mà nàng lại không thích như vậy. Loại ba thì càng không thể, nàng và nó cũng chưa thân thiết đến mức giao mạng sống cho nhau đâu! (Nguyệt: Cứ chờ đi, về sau chính là vầy đó! ^^)
Dứt lời kí hiệu nguyên tố băng tách ra khỏi hình lục giác rồi nhập vào mi tâm của Lục Vĩ Hồ. Kí hiệu hình thoi màu trắng đục sáng lên rồi biến mất như chưa từng tồn tại. Cùng lúc đó Mộ Dung Như Ly liền cảm thấy có một cỗ huyền lực dồi dào chạy vào đan điền. Nàng vội vàng ngồi xuống, hướng Mạc Hàn Phong nói:
“Phong ca, ta hiện tại phải hấp thụ huyền lực, ngươi giúp ta trông chừng con hổ, đừng để nó chạy!” rồi nhắm nghiền mắt lại, bắt đầu vận công.
Mạc Hàn Phong "ừ" một tiếng rồi quay lại nhìn Liệt Hỏa Diễm bằng ánh mắt lạnh thấu xương. Kẻ này lại dám không quy thuận Ly Nhi, hắn phải hảo hảo dạy bảo mới được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.