Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 82: Đột phá linh vũ cảnh (1)




- Lão sư, Diệp Huyền chính là học viên mà ta đã từng nói với ngươi trước kia, tạo nghệ của hắn ở luyện dược học có thể nói là vô cùng kinh người, hắn và Vương gia đúng là cũng có chút ân oán.
Vân Ngạo Tuyết cũng nói khẽ bên tai Trử Vĩ Thần.
- Chính là hắn sao?
Trử Vĩ Thần là người thế nào, đương nhiên lập tức hiểu rõ mọi chuyện, lão hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
- Học viện thi đấu tất cả đều là tự nguyện, ngươi đả thương Vương Phi ta cũng không có gì để nói, nhưng quy định của học viện ta là không thể giết người, nếu như ngươi dám hạ sát chiêu với Vương Phi thì đừng trách ta đây không khách khí.
- Đây…
Tất cả học viên và lão sư có mặt ở đây đều sợ ngây người, từ khi nào thì viện trưởng đại nhân lại dễ tính tới vậy.
- A, loại phế vật này giết hắn còn ngại bẩn tay ta.
Diệp Huyền cười lạnh, đi về phía Chu Huyên, nheo mắt cười nói:
- Nhìn lâu như vậy rồi, hiện tại tới phiên ngươi.
Đồng tử của học viên toàn trường đều co rụt lại, Diệp Huyền đã triệt để phế đi Vương Phi, như vậy thì Chu Huyên sẽ có kết quả thế nào đây?
Sắc mặt Chu Huyên trắng bệch, nhưng không có vẻ sợ hãi như Vương Phi, thản nhiên nói:
- Diệp Huyền học viên, là ta nhìn lầm, ta thừa nhận thực lực của ngươi vượt xa ta, lần luận bàn này ta nhận thua, sau này Chu Huyên ta sẽ không đối địch với ngươi nữa.
Không thể không nói, Chu Huyên thông minh hơn Vương Phi.
- Ha ha, ngươi có đối địch với ta hay không thì liên quan gì tới ta, bởi vì từ này về sau ngươi cũng không có cơ hội đối địch với ta.
Diệp Huyền ngữ khí bình thản, nhưng hàn ý ẩn chứa bên trong lại khiến thân thể Chu Huyên run lên, nàng ngẩng đầu, để lộ ra gương mặt xinh đẹp, ánh mắt lấp lánh.
- Diệp Huyền, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ngươi khiến cho Vương Việt bị đuổi học, phế bỏ Vương Phi, hiện tại đã triệt để kết thù với Vương gia. Sợ là ngươi không biết, Vương gia vì những việc đó nên đã sớm ra tay với sản nghiệp của Diệp gia ngươi, Diệp gia các ngươi hiện tại đang lâm nguy, nếu như lại đắc tội Chu gia ta thì ta dám cam đoan, Diệp gia các ngươi sống không quá mùa đông này.
- Nhưng nếu ngươi không đụng tới ta thì ta có thể cam đoan, Chu gia ta chẳng những không động thủ mà còn có thể bảo vệ Diệp gia các ngươi chống lại Vương gia.
Ngữ khí của Chu Huyên rất thành khẩn, nhưng sâu trong lòng nàng ta thì vô cùng dữ tợn, tràn ngập oán độc, lần này quả thực nàng đã thất sách, không ngờ thực lực của Diệp Huyền lại đáng sợ tới như vậy, làm cho thiên chi kiêu nữ như nàng lại bị mất mặt như thế trước mặt tất cả học viên, chỉ cần nàng còn sống trở lại Chu gia thì nàng muốn để cho Diệp Huyền không thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.
Ngẩng đầu, Chu Huyên dùng ánh mắt vô tội nhìn Diệp Huyền, lông mi cong vuốt, đôi mắt điềm đạm đáng thương tựa như biết nói, cái mũi ngọc trắng nõn, đôi môi đỏ mọng kiểu diễm, đều tràn đầy vẻ mị hoặc động lòng người.
- Diệp Huyền, hôm nay ta tới tìm ngươi chỉ vì muốn trả thù cho đệ đệ Chu Ngạn của ta, ta thật sự không ngờ hoá ra ngươi lại ưu tú như vậy, lấy thực lực của ngươi, tương lai nhất định có thể tiến vào Huyền Linh học viện, tới lúc đó, chúng ta đều tới từ Lam Nguyệt thành, biết đâu có thể tạo nên thanh danh tại vương thành.
Chu Huyên cố gắng hết sức bày ra mặt có mị lực nhất của nữ nhân.
- Ha ha, diễn không tệ, đáng tiếc, vẻ mặt diễn quá lố, còn có dáng vẻ kệch cỡm quá, ta nhìn mà muốn nôn.
Diệp Huyền cười nhạo một tiếng, lời vừa dứt thì chân phải lập tức hạ xuống, một tiếng hét thảm lập tức vang vọng khắp trong luyện võ trường, chỉ thấy bụng của Chu Huyên bị Diệp Huyền đạp xuống, giống như Vương Phi, đan điền tẫn phế.
- Đủ độc ác, đủ quyết đoán!
Đám người bên dưới đều run lên, Chu Huyên chính là một trong tam đại nữ thần của học viện, nữ nhân xinh đẹp như thế mà Diệp Huyền vẫn có thể hung ác ra tay cho được, người này quả là đáng sợ.
Ngay cả mấy người La Chiến và Vân Ngạo Tuyết cũng khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt đầy vẻ không dám tin, trong lòng của họ lại có đánh giá mới về tâm tính của Diệp Huyền.
Phun ra một ngụm máu tươi, lúc này Chu Huyên đã không còn vẻ ung dung bình tĩnh lúc đầu nữa, nàng hơi cúi đầu, khoé miệng đầy máu, quần áo rách nát, giống như một kẻ điên, trong ánh mắt mang theo vẻ tuyệt vọng điên cuồng.
- Diệp Huyền, ngươi dám phế đan điền của ta, ngươi nhất định sẽ chết không toàn thây, Chu gia ta sẽ không tha cho ngươi, không chỉ ngươi, người nhà của ngươi, người thân của ngươi cũng đều phải chết.
Chu Huyên điên cuồng thét lên, nàng thật không dám tin Diệp Huyền lại thật sự hạ thủ, ở trong học viện này, chỉ cần nàng nói ngọt vài câu thì không có bất kỳ nam nhân nào không bị nàng mê hoặc đùa bỡn, nhưng khi dùng với Diệp Huyền thì nàng lại thất bại.
Kết quả chính là nàng bị phế đi, triệt để trở thành một phế nhân.
Nhìn thấy đôi mắt sung huyết tràn ngập thù hận của đối phương, Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Đừng có nhìn ta như vậy, vừa rồi là tự ngươi nói muốn phế tứ chi của ta, không chỉ tứ chi, ngay cả tu vi của ta cũng phế, những việc ta làm cũng giống như những gì ngươi nghĩ mà thôi, nếu như trong lòng của ngươi nhân từ một chút thì ta cũng không tới mức đi phế tu vi của ngươi làm gì, cho nên, muốn hận thì phải hận chính bản thân ngươi ti tiện và tàn nhẫn trước đi.
- Còn nữa, kỹ nữ chính là kỹ nữ, bày đặt giả làm nữ thần cái gì!
Diệp Huyền cười nhạo một tiếng, một cước đá bay Chu Huyên, tiếng xương vỡ vụn truyền tới, tứ chi của nàng cũng bị phế.
- Còn Chu gia của các ngươi, muốn tới thì cứ tới, nếu như ngươi có thể về tới gia tộc thì giúp ta chuyển cáo cho Chu gia gia chủ của các ngươi, nếu thức thời thì đừng gây chuyện với ta, bằng không thì ta sẽ cho Chu gia các ngươi biến mất khỏi Lam Nguyệt thành.
- Hí!
Tất cả mọi người ở đây đều hít một ngụm khí lạnh.
Cuồng vọng, quá cuồng vọng rồi.
- Thật ngông cuồng.
Lúc này, không ai có thể bình tĩnh được nữa, cho dù là viện trưởng Trử Vĩ Thần cũng vậy, trở thành viện trưởng của Tinh Huyền học viện bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên lão nhìn thấy một học viên dám nói như vậy, hắn là một thất mạch võ giả, đệ tử Diệp gia, lại có gan dám nói như vậy với một trong tam đại gia tộc là Chu gia, cho dù có là gia chủ Diệp gia cũng không có tư cách này.
Người này, dũng khí của hắn rốt cuộc là từ đâu mà có, là cuồng vọng tự đại, mục vô thiên địa, hay là hắn thật sự có tự tin?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.