Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 715: Bao sương thiên cấp (1)




Nhưng đại đa số đan dược một khi cắt xuống bộ phận sẽ ảnh hưởng tới dược hiệu, bởi vậy không được Diệp Huyền đồng ý thì Từ Vị không phẩm.
- Đan dược này của ta, sau khi thành đan sẽ có một ít bột phấn rơi ra, tự nhiên có thể phẩm.
Từ Vị lập tức cầm bình ngọc lên, quả nhiên bên trong có một tầng bột phấn hồng nhạt, hắn lập tức trám một tia và để vào trong miệng.
- Từ trưởng lão, coi chừng...
Hà quản sự vội vàng nhắc nhở, công hiệu đan dược không rõ, vạn nhất là độc dược làm sao bây giờ?
Từ Vị khoát khoát tay tỏ vẻ không ngại, sau đó nhắm mắt lại và thể nghiệm.
Không chờ hắn mở to mắt, đột nhiên Hà quản sự kinh hô:
- Từ trưởng lão, ngươi... Trên mặt ngươi...
Vẻ mặt hắn sợ hãi giống như gặp quỷ rồi, há to mồm, tròng mắt mở to.
Từ Vị mờ mịt nhìn sang Hà quản sự.
- Mặt ngươi, mặt ngươi...
Hà quản sự chỉ lo thì thào tự nói, rốt cuộc hắn không nói thành lời.
Nội tâm Từ Vị ngạc nhiên, không biết từ chỗ nào lấy ra một cái gương, vội vàng xem mặt của mình.
Sắc đó vẻ mặt Từ Vị ngây ngốc.
Gương mặt đầy nếp nhăn chẳng biết lúc nào đã biến mất không ít, gương mặt tái nhợt của hắn cũng hồng nhuận phơn phớt, ngay cả chòm râu tuyết trắng lại có vài sợi biến thành màu đen.
- Đây... Đây là...
Từ Vị lúc này vô cùng khiếp sợ.
Rốt cuộc Diệp Huyền chậm rãi mở miệng:
- Đan dược của ta tên là Thanh Xuân Bất Lão Đan, chính là đan dược trú nhan, một khi phục dụng có thể làm cho người dùn trở lại thời khắc thanh xuân nhất của đời mình, Từ trưởng lão ngươi nhấm nháp chỉ là bột phấn, nếu như ăn cả viên đan dược giống như cây khô gặp mùa xuân, cây vạn tuế ra hoa, trở lại thời điểm ba mươi tuổi.
Tê...
Từ Vị và Hà quản sự lập tức hít khí lạnh.
Có thể làm cho người ta trở lại thời khắc thanh xuân nháta, trên đời này có đan dược như thế?
Hai người liếc nhau, trong ánh mắt mang theo hoảng sợ.
Hai người công tác tại Thông Thiên các đã nhìn thấy vô số bảo vật nhưng như Diệp Huyền hôm nay cầm ra Thanh Xuân Bất Lão Đan là đồ vật bọn họ mới nhìn thấy lần đầu tiên.
Đột nhiên Từ Vị nghĩ tới cái gì đó, hắn nói:
- Thời gian dược hiệu của đan dược này là bao lâu
Đan dược trú nhan dược hiệu là một phương diện, thời gian duy trì là chuyện khác.
Diệp Huyền giải thích:
- Bởi vì tài liệu cho nên phẩm giai của Thanh Xuân Bất Lão Đan không cao, cho nên thời gian duy trì tương đối ngắn, chỉ có thể bảo trì một năm thanh xuân, một năm sau sẽ khôi phục nguyên trạng trong một tháng, đan dược này của ta có một đặc điểm chính là có thể sử dụng điệp gia, hơn nữa dược hiệu không giảm.
- Thời gian một năm? Thời gian không dài nhưng đã đầy đủ, Thanh Xuân Bất Lão Đan, quả nhiên thành thanh xuân, quá thần kỳ.
Nhìn thấy nếp nhăn của mình ít đi cùng với sắc mặt hồng nhuận phơn phớt trong gương, thần sắc của Từ trưởng lão lúc này kích động không nói thành lời.
Thân là luyện dược sư, hắn biết rõ sự đáng sợ của trú nhan đan là như thế nào.
Nhưng thứ đan dược này quá mức thưa thớt trên thị trường.
Từ trưởng lão dám khẳng định, một khi loại đan dược này xuất hiện trên đấu giá hội sẽ tạo thành oanh động như thế nào.
Mọi người đều có lòng thích cái đẹp, ngay cả hắn khi nhìn thấy tóc cũng biến thành màu đen thì tim đập thình thịch, lại càng không cần phải nói tới những nữ nhân kia.
- Không biết Từ trưởng lão cảm thấy đan dược của ta như thế nào?
Diệp Huyền tươi cười nói một câu.
- Đan dược này Thông Thiên các chúng ta tiếp được.
Từ trưởng lão lập tức kích động nói ra.
Đan dược thần kỳ như thế, nếu như bị cự tuyệt ngoài cửa, ngay cả hắn cũng không thể tha thứ cho hắn.
Đan dược này sẽ là đan dược áp trục, chắc chắn nó sẽ tạo thành một làn sóng khủng bố.
Tiếc nuối duy nhất là Thanh Xuân Bất Lão Đan chỉ có một viên, tanh xuân một năm quá ngắn ngủi.
Dường như hiểu tiếc nuối trong nội tâm của Từ trưởng lão, Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, hắn lấy ra mấy bình ngọc khác, nói:
- Đây là Thanh Xuân Bất Lão Đan, tổng cộng mười viên, hiện ủy thác Từ trưởng lão cùng đấu giá.
- Mười viên...
Trái tim của Từ trưởng lão như dừng đập, sâu trong mắt mang theo mừng như điên khó ức chế được.
Thứ này đủ làm người khác liều mạng rồi.
Thời gian một năm với cường giả mà nói quả thực có chút ngắn ngủi, nếu là thời gian mười năm sẽ khó mà nói.
Có thể tưởng tượng, tuyệt đối có thể dẫn phát vô số nữ võ giả điên cuồng.
- Nhưng khi tiến hành đấu giá là có yêu cầu, đó là bắt buộc phải tiêu thụ mười viên Thanh Xuân Bất Lão Đan cùng một lúc, không thể tách ra.
- Đây là tự nhiên.
Từ trưởng lão không chút do dự nói ra.
Không cần Diệp Huyền nói, Từ trưởng lão cũng phải làm như vậy, bởi vì chỉ có buộc chặt tiêu thụ, dùng thời gian mười năm làm mánh lới mới có thể giá trị hóa Thanh Xuân Bất Lão Đan lên mức lớn nhất.
- Ah, đúng rồi, Thanh Xuân Bất Lão Đan của ta còn có một đặc điểm, sau khi phục dụng vượt qua mười viên, một khi đình chỉ phục dụng niên hạn đến, thanh xuân của người dùng sẽ không nhanh chóng trở lại như ban đầu, mà là bắt đầu già đi theo tuổi, chỉ là già yếu nhanh hơn bình thường một ít mà thôi.
- Còn có công hiệu này?
Từ trưởng lão dừng hít thở, đôi mắt của hắn mang theo hoảng sợ.
Gia hỏa này nếu không hù chết người sẽ không bỏ qua mà, kể từ đó sức cạnh tranh của Thanh Xuân Bất Lão Đan sẽ tăng lên cực lớn.
- Vật phẩm của các hạ Thông Thiên các nhận lấy, nó sẽ xuất hiện trong vật phẩm áp trục vào ngày mai, dựa theo lệ cũ, ủy thác vật phẩm bán đấu giá, Thông Thiên các chúng ta sẽ thu 5% thủ tục phí, đây là tư liệu, kính xin các hạ điền vào.
Tư liệu bề ngoài đều là một ít thứ trụ cột, Diệp Huyền tùy ý điền một ít, ngay tại ô tính danh kia Diệp Huyền không có điền.
Từ Vị nhìn nhưng không nói gì, phần tư liệu này chỉ dùng lập hồ sơ bán đấu giá mà thôi, một ít đồ vật lai lịch bất chính sẽ có không ít người không điền thông tin chính xác, bán đấu giá cũng sẽ không cưỡng cầu hỏi tới.
- Sau khi đấu giá kết thúc, các hạ có thể bằng vào tư liệu ghi trên này tới phòng đấu giá kết toán, cho nên kính xin các hạ cất kỹ tư liệu, đến lúc đó chúng ta chỉ nhận tư liệu không nhận người.
Từ Vị nhắc nhở.
- Không cần phải phiền toái như vậy, sau khi kết thúc kết thúc, trực tiếp chuyển tiền vào tài khoản này.
Diệp Huyền cũng điền dãy số tài khoản huyền tệ của mình vào trong tư liệu, hắn cũng không muốn sau khi đấu giá kết thúc lại đến phòng đấu giá một chuyến nữa, như vậy quá phiền toái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.