Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 134: Hồn huyền cương (2)




Sau đó chính là lúc mọi người vui vẻ thu thập chiến lợi phẩm.
Tất cả đồ vật trong trữ vật giới chỉ của hai người Huyết Đao và Huyết Nha đều bị đổ ra.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái đã khiến mọi người giật mình, bảo vật trong trữ vật giới chỉ của hai người kia nhiều tới mức khiến cho mọi người khiếp sợ, hơn nữa tất cả đều không phải thứ tầm thường.
Nghĩ lại cũng phải thôi, thân là thủ lĩnh Huyết Đao trại, mấy thứ tầm thường bọn họ căn bản không để vào trữ vật giới chỉ làm gì, nếu không phải dùng hết thì chính là đã xử lý hết.
Trong trữ vật giới chỉ của Huyết Đao, mấy người Diệp lão gia tử cũng phải hiện ra thư từ liên lạc giữa Huyết Đao trại và Vương gia hai bên Lý gia, Lưu gia, thậm chí còn có hai chai thuốc độc chưa dùng hết.
- Ta biết ngay mà, Huyết Đao trại này vô duyên vô cớ tới Thanh Sơn Trấn ta chắc chắn là có liên quan tới đám người Vương gia mà.
Trên mặt của lão gia tử Diệp Phách Thiên lộ ra vẻ giận dữ.
Cuối cùng sau khi sắp xếp lại thì tất cả dược liệu bên trong có hơn một trăm gốc, tất cả đều là linh dược nhị giai trị giá hơn tám vạn huyền tệ, có bảy gốc linh dược tam giai trị giá hơn bốn vạn huyền tệ, linh dược nhất giai không có gốc nào.
Yêu hạch nhị giai có hơn bảy mươi viên, trị giá hơn bảy vạn huyền tệ.
Hồn tinh nhất giai có ba viên, trị giá sáu vạn huyền tệ.
Đan dược nhất phẩm có ba mươi bình, trị giá sáu vạn huyền tệ, đan dược nhị phẩm có mười bình, trị giá hai mươi vạn huyền tệ.
Năm mươi sáu vạn huyền phiếu.
Còn có một đống tài liệu loạn thất bát tao tổng cộng chừng mười vạn.
Tính luôn cả huyền phiếu trên người của những mã tặc bình thường lúc nãy nữa thì tổng cộng lấy được số bảo vật ước chừng một trăm bốn mươi vạn huyền tệ.
Bấy nhiêu gần như tương đương với thu nhập một năm của Diệp gia.
Quan trọng nhất chính là còn được thêm hai chiếc trữ nhẫn giới chỉ, nếu như đưa tới Lam Nguyệt thành đấu giá thì một chiếc có thể được tới mười vạn huyền tệ.
- Huyền nhi, nơi này có thứ gì ngươi cần thì cứ lấy thoải mái đi.
Mấy người lão gia tử Diệp Phách Thiên nhìn thấy nhiều chiến lợi phẩm như vậy thì đều cười không khép nổi miệng.
Diệp Huyền cũng không khách khí, tất cả linh dược nhị giai và tam giai đều bị hắn cầm lấy bỏ vào trong trữ vật giới chỉ của mình, ngoài ra còn có ba viên hồn tinh cũng lấy bỏ vào trong túi luôn, sau đó lại lấy một khối cương thiết màu đen trong đống tài liệu lộn xộn kia.
- Đây là hồn huyền cương?
Trên mặt Diệp Huyền lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh hỉ, cho dù nhìn thấy ba viên hồn tinh hắn cũng không hưng phấn tới như vậy.
- Huyền nhi, khối sắt này là bảo vật gì sao? Khiến cho ngươi hưng phấn tới như vậy.
Lão gia tử cũng cảm thấy tò mò.
- Gia gia, đây là hồn huyền cương, ta vẫn luôn thiếu một kiện huyền binh, có nó thì có thể luyện chế rồi.
Diệp Huyền cười nói.
Tuy rằng khối hồn huyền cương này chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, nhưng đối với Diệp Huyền mà nói thì nó còn quý hiếm hơn những thứ khác rất nhiều.
Bởi vì vũ khí do hồn huyền cương luyện chế ra không chỉ có thể thừa nhận được huyền khí, mà còn có thể dùng hồn lực khống chế, hơn nữa còn có công hiệu phá huyền.
Cho nên Diệp Huyền vừa thấy được khối hồn huyền cương này thì liền muốn luyện chế nó thành vài thanh phi đao mỏng mỏng, tới lúc đó có hồn lực điều khiển, xuất quỷ nhập thần, đủ để bản thân mình có khả năng bảo vệ bản thân khi gặp phải nguy hiểm lúc thực lực còn yếu như bây giờ.
- Hoá ra là tài liệu luyện chế huyền binh.
Lão gia tử cũng không chú ý nhiều lắm.
- Gia gia, đừng chỉ xem bảo bối không thôi, kế hoạch của chúng ta có phải nên bắt đầu rồi không?
Sau khi thu thập chiến lợi phẩm xong, Diệp Huyền liền cười lạnh.
Sau khi tiêu diệt Huyết Đao trại, hành động của Diệp gia đêm nay cũng chưa hoàn toàn chấm dứt mà vẫn còn kế hoạch khác.
- Hắc hắc, lão đầu tử ta cũng đã không đợi được nữa rồi, Triển Hùng, tất cả mọi người trong tộc chuẩn bị xong rồi chưa?
Lão gia tử cười hắc hắc, vẻ mặt hưng phấn, vô cùng gian trá.
- Phụ thân, tất cả đều chuẩn bị xong rồi, ngựa đang ở ngoài trấn, tất cả mọi người đang chờ ngươi.
- Tốt lắm, Huyền nhi, ngươi ở lại giữ nhà, lần này ta muốn cho Lý gia và Lưu gia nợ máu phải trả bằng máu.
Lão gia tử vung tay áo, hùng hồn đi ra khỏi phủ đệ.
Trên một mảnh đất trống bên ngoài Thanh Sơn Trấn, từng con ngựa cao to đứng thẳng, hơn trăm đại hán thân mặc áo đỏ, trên mặt cũng bịt khăn đỏ đằng đằng sát khí.
Đám người kia rõ ràng chính là đám ‘mã tặc Huyết Đao trại’ đã chết khi nãy.
- Mọi người đã có binh khí hết chưa?
Một thanh âm hùng hồn vang lên trong miệng người dẫn đầu, cư nhiên chính là Diệp lão gia tử.
- Đủ rồi.
- Tốt lắm! Người của Lý gia và Lưu gia cũng dám cấu kết với Huyết Đao trại, ra tay với Diệp gia ta, Diệp Phách Thiên mặc dù không phải loại người tâm ngoan thủ lạt, nhưng cũng không phải kẻ mềm lòng tốt bụng, ai dám khi dễ Diệp gia ta thì ta nhất định khiến chúng thi cốt không còn.
- Lần này mọi người nghe theo sự chỉ huy của La Chiến giáo quan, nhất định không được tham chiến, mục đích của chúng ta chính là huỷ diệt trang viên của Lý gia và Lưu gia, đừng nên đả thương dược nông bình thường, nhưng người của Lưu gia và Lý gia thì không cần phải lưu tình.
- Vâng, phụ thân!
- Vâng, lão gia tử!
Tất cả mọi người đồng thanh đáp lời.
La Chiến đeo khăn che mặt lắc đầu, quát lên:
- Các ngươi gọi sai rồi, nhớ kỹ, hắn là đại thủ lĩnh, ta là nhị thủ lĩnh, nghe rõ chưa?
- Đã hiểu rồi thưa nhị thủ lĩnh.
- Tốt lắm, xuất phát!
Phủ đệ Lý gia đêm nay cũng đèn đuốc sáng trưng.
Đám người Vương Điền, Lý Hạo Nhiên, Lưu Thiên Kiệt và Lý Nguyệt đang ngồi trong đại sảnh uống trà, ai cũng hưng phấn cùng ngồi chờ tin tức.
- Cũng đã qua nửa đêm rồi, sao Huyết Đao trại vẫn chưa truyền tin tức tới, bọn họ chắc là đã làm xong rồi chứ?
Lưu Thiên Kiệt nheo mắt, âm lãnh nói.
- Lưu huynh cứ yên tâm đi, tuy rằng thanh danh của Huyết Đao trại không được tốt, nhưng thực lực của đại thủ lĩnh Huyết Đao thì không thể xem thường, hôm nay đám người Diệp lão đầu phân tán ra nhiều trang viên khác nhau, lấy thực lực của Huyết Đao trại thì tiêu diệt một trang viên của Diệp gia chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
- Hạo Nhiên nói không sai.
Vương Điền âm lãnh cười một tiếng:
- Lần này vì để mời được Huyết Đao trại, Vương gia và Chu gia chúng ta đã phải bỏ ra một cái giá không nhỏ, nếu như không xử được Diệp gia thì chúng ta cũng sẽ không bỏ ra số tiền lớn như vậy để đi mời bọn họ làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.