Huyền Thiên Tà Tôn

Chương 63: Gặp gỡ (hạ)




“Núi đôi” vô hạn hảo, tuy rằng trong lòng Dương Thiên Lôi biết không ổn, nhưng vẫn có chút đờ người.
Thấy câu “tri phong cao, văn hương thức nữ nhân”. (^^ Nhìn ngực và mùi hương biết hàng)
Tuy rằng còn chưa nhìn thấy nữ nhân vô tình bị chính mình đụng phải củ cải trắng rốt cuộc lớn lên như thế nào, nhưng từ đôi bánh bao mềm mại, đầy tính co dãn kia, lại còn bộ ngực sữa tỏa ra mùi hương xử nữ mê người, Dương Thiên Lôi liền biết người này nhất định là mỹ nữ.
Trong nháy mắt khi Dương Thiên Lôi ngây người, bộ ngực sữa cao cao hở ra kia bỗng nhiên rời xa, tốc độ kinh người.
- Muốn chết!
Đúng lúc này truyền tới thanh âm gầm lên của một nam nhân, cùng với đạo tinh thần lực cường đại bỗng nhiên công kích vào Dương Thiên Lôi.
Khí trường kinh khủng vượt qua tất cả đối thủ Dương Thiên Lôi đã từng gặp qua, dĩ nhiên để hắn sinh ra loại cảm giác không thể né tránh.
- Cao thủ!
Đây chính là cảm giác đầu tiên của Trương Tử Hàm, nàng đã có tu vi Tinh giả cấp sáu đỉnh phong, nhưng căn bản không thể chống lại.
Trong nháy mắt này, Trương Tử Hàm không hề có bất cứ do dự nào, tinh thần lực bàng bạc điên cuồng vận chuyển, giống như thiểm điện vọt tới trước người Dương Thiên Lôi, vì hắn đón đỡ một kích kinh khủng kia.
- Dừng tay!
Đúng lúc này, một đạo thanh âm không uất không giận, tràn ngập uy nghiêm lại êm tai dị thường bỗng nhiên vang lên.
Trương Tử Hàm đã chuẩn bị tốt tinh thần bị thương chợt cảm thấy áp lực nhẹ bẫng, toàn thân cường ngạnh dừng lại.
Thẳng cho tới lúc này Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm mới nhìn rõ người kia.
Chỉ thấy kia là một nữ hài đại khái bằng tuổi với Trương Tử Hàm, có lẽ là vì nguyên nhân địa phương khó xử kia bị Dương Thiên Lôi dụng phải, trên khuôn mặt trắng mịn như tuyết của nàng mang theo một tia đỏ ửng, nhưng hai tròng mắt trong trẻo lạnh lùng của nàng lại yên lặng một cách kỳ lạ, lẳng lặng dừng lại trên người Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm, không tức không giận.
Thoạt nhìn toàn thân, xuất thần như tiên, ngạo thế mà đứng, giống như tiên tử từ chín tầng trời hạ phàm, kẻ khác không dám nhìn gần. Quần áo màu tím của nữ hài đón gió lất phất bay, mái tóc đen dài thả lỏng, tử sam như hoa, tóc dài như bộc, thanh nhã mỹ lệ nói không hết lời, cao quý thoát tục.
Không xa hoa, không hạ thấp, nhưng quý khí bức người, tự thân ẩn chứa một cỗ uy nghiêm.
Mà bên cạnh thân thể nàng lại có một trung niên nhân nhìn như bình thường, như vẻ mặt vô cùng âm trầm. Trung niên nhân này chính là người vừa định xuất thủ giáo huấn Dương Thiên Lôi.
- Tiểu tử, con mắt của ngươi mù rồi sao? Còn không mau quỳ xuống cầu xin tha thứ? Nếu như không phải tâm địa công… Tiểu thư thiện lương, ngươi, hiện tại đã là một bộ tử thi!
Ánh mắt của trung niên nhân kia mang theo sát ý nồng đậm dị thường, trong ánh mắt tràn ngập vẻ xem thường, bộ dáng lãnh khốc như nhìn con kiến hôi, dừng lại trên người Dương Thiên Lôi. 
- Xin lỗi, hắn không phải cố ý…
Trương Tử Hàm vội vàng nói.
- Quý xuống!
Trung niên nhân lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn về phía Dương Thiên Lôi băng lãnh mà tàn khốc, quanh thân tỏa ra uy áp cường đại, đồng thời hắn nói ra hai chữ quỳ xuống, một cỗ khí trường cường đại trống rỗng xuất hiện quanh thân thể Trương Tử Hàm và Dương Thiên Lôi, hoàn toàn tập trung vào hai người, phảng phất giống như Dương Thiên Lôi không dựa theo lời hắn nói, lập tức sẽ gặp phải công kích cuồng bạo nhất.
Cường thế, bá đạo, xúc phạm không ai bì nổi! Thế nhưng khí trường cường đại bất ngờ bộc phát lại khiến trong lòng Trương Tử Hàm khiếp sợ.
Thế nhưng, trên gương mặt tuyệt mỹ của Trương Tử Hàm tại giờ khắc này mang theo phẫn nộ vô bờ, vô luận bọn họ như thế nào đi nữa, dĩ nhiên có người không thèm phân biệt phải trái như vậy. Chỉ không cẩn thận đụng phải nữ hài kia một chút, cũng đã nói xin lỗi rồi, thế nhưng người này còn bắt Dương Thiên Lôi quỳ xuống, hơn nữa là ở trước mắt bao nhiêu người!
Trong nháy mắt, xung quanh đã có rất nhiều người vây xem. Bất quá không có người nào khuyên can, cả đám tựa hồ như ước gì bão tố càng thêm mãnh liệt một chút.
Khiêu khích, quyết đấu, tại học viện Cực Dương không chỗ nào không có, cũng là chuyện tình tất cả học sinh muốn nhìn thấy nhất.
Chỉ là tình huống ngày hôm nay có chút đặc thù, Trương Tử Hàm, mọi người đương nhiên nhận ra được đệ nhất mỹ nữ của học viện Cực Dương, Dương Thiên Lôi, người đã từng được coi là đệ nhất bạch si, cũng coi như đại danh đỉnh đỉnh, thế nhưng mỹ nữ so với Trương Tử Hàm mỗi người một vẻ, không hề phân cao thấp lại không có người nào nhận ra.
Bất quá, uy áp và khí trường cường đại của trung niên nhân kia tỏa ra lại khiến mọi người hiểu rõ, đây chính là cao thủ chân chính! Cao thủ cho dù là Trương Tử Hàm bài danh thứ sáu của học viện cũng không thể kháng cự.
Điều này khiến tất cả mọi người ý thức được, bọn họ sắp gặp một đoạn chuyện hay rồi!
Quỳ, hay không quỳ?
Không quỳ, mọi người không chút nghi ngờ, trung niên nhân kia có thể lập tức đánh Dương Thiên Lôi thương nặng, thậm chí bao gồm cả Trương Tử Hàm trong đó.
Quỳ, Dương Thiên Lôi lập tức quá mất mặt rồi, đường đường là dòng chính Dương gia, trước mặt thực lực cường đại lại quỳ gối cầu xin tha thứ, mặc kệ là đúng hay sai, đối với Dương gia mà nói, không cần nghi ngờ chính là một cái tát thật mạnh vào mặt.
- Chúng ta thực sự không phải cố ý!
Trương Tử Hàm cố nén lửa giận trong lòng, đẩy Dương Thiên Lôi ra sau người, chăm chú cầm lấy tay Dương Thiên Lôi, lần thứ hai nói. Nàng biết đối phương rất mạnh, vượt xa tưởng tượng của nàng, nhưng nàng cũng không thể để Dương Thiên Lôi chịu nhục nhã như vậy.
- Ta bảo ngươi quỳ xuống!
Trung niên lạnh giọng nói một lần nữa, khí trường bàng bạc, cường đại nhất thời càng trở nên cường đại hơn.
- Chúng ta đã xin lỗi, ngươi còn muốn như thế nào?
Rốt cuộc Trương Tử Hàm không thể nhẫn nhịn được phẫn nộ nói, khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng bởi vì phẫn nộ trở nên đỏ bừng bừng, nàng nắm lấy tay Dương Thiên Lôi, không thể không chế có chút run lên nhè nhẹ.
Trương Tử Hàm, thiếu nữ mười tám tuổi, từ nhỏ đã tu luyện trong học viện Cực Dương, tuy rằng được dạy dỗ cẩn thận tất cả các phương viện, văn võ song toàn, nhưng dù sao còn chưa trải qua lễ rửa tội khắc nghiệt của cuộc sống, càng không hề gặp qua loại tình huống như thế này, không tránh khỏi khẩn trương, không biết làm sao, cũng là chuyện rất bình thường. Bất quá, dù là như vậy, nàng vẫn không hề lui lại một bước, bóng dáng tinh thế, mềm mại của nàng giống như gà mái xòe cánh bảo vệ gà con, chắn diều hâu hung ác, không thể kháng cự đằng trước.
Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên cố sức kéo Trương Tử Hàm về phía sau, cánh tay của hắn có lực như vậy, để Trương Tử Hàm không thể kháng cự, trong khoảng khắc, hắn đứng thẳng tắp, giống như một cây tiêu thương, giống như cả ngọn núi cao, không thể lay động, Dương Thiên Lôi nguyên bản ngơ ngác nhìn chăm chú vào thiếu nữ mặc tử y dần dần khôi phục vẻ thanh minh, bỗng nhiên tản mát ra một cỗ khí tức lãnh liệt để Trương Tử Hàm phải khiếp sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.