Huyền Thiên Tà Tôn

Chương 125: Giác quan thứ sáu





- Ma thú cấp sáu, ta kháo! Ca thật vất vả mới gặp được một con, không ngờ lại là đồ chết rồi! Con mẹ nó chứ!
Thân ảnh kia có vẻ vô cùng phiền muộn nói, đá một cước vào thi thể của ma thú. Thân thể to lớn chừng mấy trăm cân không ngờ “Bịch!” một tiếng, trực tiếp bị đá bay đi mấy trượng.
- Ồ?
Thân ảnh kia bỗng nhiên kêu lên một tiếng kinh ngạc, hai con mắt trợn trừng như chuông đồng, yên lặng nhìn mấy viên nhỏ bằng hạt đậu, trong suốt với màu sắc khác nhau nằm trên mặt đất, giống như là phát hiện ra bảo bối vậy, vội vã khom lưng xuống nhặt lên.
- Khiêu khiêu đường! Oa ha ha ha! Thì ra là Tử Hàm muội muội! Nhất định là nàng!
Đạo bóng dáng này chính là Dương Thiên Lôi đã thâm nhập vào khu vực thứ hai. Hắn vốn rất phiền muộn bởi vì thật vất vả mới tìm được một đầu ma thú cấp sáu lại bị người khác giành trước, lúc này bỗng nhiên hưng phấn tới mức hai mắt đều tỏa sáng.
- Duyên phận a! Giữa nơi hoang dã mênh mông này, trong vòng mấy trăm dặm, ca lại có thể gặp được Tử Hàm muội muội. Đây chẳng phải duyên phận thì là gì? Ha ha ha…
Dương Thiên Lôi hưng phấn nói, lại tiếp tục đi tới bên thi thể ma thú.
Khi hắn vừa đá ma thú liền cảm thấy một tia dị thường. Lúc này, khi đi tới trước ma thú, Dương Thiên Lôi liền cảm thụ được một cỗ khí tức lạnh lẽo, mặt ngoài thi thể của ma thú đã ngưng kết từng viên bọt nước. Dương Thiên Lôi thử đưa tay sờ lên thi thể, nhất thời liền cảm thấy một cỗ khí tức lạnh như băng.
- Trách không được lại mất cân bằng như vậy. Thì ra đã biến thành một khối băng rồi. Lẽ nào… Tử Hàm muội muội đã lĩnh ngộ được khí tức băng?
Trong lòng Dương Thiên Lôi nhất thời vui sướng, bởi vì Trương Tử Hàm mà cảm thấy cao hứng tự đáy lòng.
- Băng trên ma thú vẫn chưa hoàn toàn hòa tan, Tử Hàm muội muội khẳng định còn chưa đi xa được.
Nghĩ tới đây, Dương Thiên Lôi bắt đầu tỉ mỉ quan sát địa hình xung quanh, tìm kiếm từng chút một những dấu tích để lại.
Khi thấy dấu chân của ma thú lưu lại trong rừng cây hoang dã mà giật mình, Dương Thiên Lôi có thể tưởng tượng ra ma thú này cường hãn đến mức nào. Tuy rằng biết rõ ma thú đã bị Trương Tử Hàm giết chết, nhưng hắn vẫn như trước, vì Trương Tử Hàm mà cảm thấy sợ hãi. Theo những dấu vết mà ma thú lưu lại, Dương Thiên Lôi phát hiện vài giọt máu cùng một ít vải trắng bị rách còn mắc trên cây. Điều này khiến tâm tình Dương Thiên Lôi nhất thời cuống lên.
- Lẽ nào Tử Hàm muội muội bị thương rồi?
Nghĩ tới thân hình khổng lồ của ma thú kia, lại nghĩ tới thân thể mềm mại của Trương Tử Hàm, nghĩ tới nơi hoang sơn dã lĩnh không có người ở mịt mù, tràn đầy nguy hiểm, Dương Thiên Lôi cũng không dám tiếp tục nghĩ nữa. Vô luận như thế nào hắn cũng phải tìm được Trương Tử Hàm trong thời gian ngắn nhất, không thể để nàng chịu thêm bất kỳ thương tổn nào nữa.
Trong đầu mau chóng phán đoán ra phương hướng Trương Tử Hàm có thể sẽ đi, thân hình Dương Thiên Lôi nhất thời nhoáng lên, nhanh như thiểm điện phóng vào trong rừng cây.
Có lẽ bởi vì quá quan tâm Trương Tử Hàm, tinh thần lực trong cơ thể Dương Thiên Lôi không ngờ lại tự động bắt đầu vận chuyển. Tuy rằng không có học qua bất kỳ loại tinh kỹ cảm ứng nào, nhưng vô hình trung, hai tai của hắn liền trở nên lay động, bất kỳ động tĩnh gì trong vòng khoảng một trăm mét không hiểu tại sao lại hoàn toàn tiến nhập vào trong tai hắn. Hai tròng mắt vốn màu đen giờ đây lóe ra từng đạo tinh quang, nhanh chóng quét qua khung cảnh quanh người. Bất kỳ dấu vết nào cũng đều hiện ra rõ ràng trong mắt hắn.
Sau một lát, một loại cảm giác mông lung kỳ dị liền xuất hiện trong lòng Dương Thiên Lôi. Hắn phảng phất như cảm ứng được tồn tại của Trương Tử Hàm. Tuy rằng mông mông lung lung không rõ ràng, nhưng trực giác của Dương Thiên Lôi lại không ngừng chỉ dẫn hắn tiếp tục đi tới.
Loại cảm giác này giống như là giác quan thứ sáu thần kỳ, rõ ràng không nghe được bất kỳ thanh âm gì, cũng không thấy được bất luận dấu vết gì Trương Tử Hàm lưu lại, nhưng trong đầu Dương Thiên Lôi lại càng lúc càng rõ ràng.
Mà ngay cả Dương Thiên Lôi cũng không hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Nhưng hắn lại có thể khẳng định cảm giác của chính mình. Cho nên, hắn không có bất luận do dự gì, dựa vào loại cảm giác thần kỳ này, thân hình nhanh như thiểm điện chạy xuyên qua đám cây lá cẩn thận.
Hắn thật tình không biết, đây chính là giác quan thứ sáu mà tu luyện giả thiết thơ mơ ước.
Có một vài người Tiên Thiên lục giác rất mạnh, có thể cảm ứng được rất nhiều thứ mà người bình thường không cảm ứng được. Sở Hương Hương là một ví dụ. Nàng trời sinh có thể nhìn thấu tâm tư của tuyệt đại đa số người. Trước mặt nàng, người thường căn bản không thể nào nói dối. Đây chính là một trong số giác quan thứ sáu – “Tha tâm thông”!
Đương nhiên Sở Hương Hương chỉ là nắm được một chút bề ngoài của năng lực này mà thôi, cũng không có đạt được “Tha tâm thông” chân chính. “Tha tâm thông” chân chính đạt đến cảnh giới cao nhất có thể liếc mắt liền nhìn thấy trải nghiệm của một người, giống như đọc một cuốn sách vậy, không hề có bí mật gì có thể cất giấu được. Mà Sở Hương Hương thì chỉ khi trong lòng đối phương có suy nghĩ mới có thể mang đến cho nàng thông tin cần thiết.
Mà Dương Thiên Lôi chính là bởi vì lo lắng cho Trương Tử Hàm mới trong lúc vô tình đã thức tỉnh một năng lực khác của giác quan thứ sáu – “Tâm linh cảm ứng”
Thân hình Dương Thiên Lôi nhanh như thiểm điện xuyên qua rừng cây. Thân thể hắn vốn được rèn luyện trăm phần trăm, giờ đây giống như linh viên, không có bất luận cản trở gì, nhẹ nhàng không tiếng động mà lao nhanh về phía trước.
Hơn mười phút sau, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía một cây đại thụ che trời.
Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong mắt Dương Thiên Lôi. Chỉ là, khi nhìn thấy bộ dáng bóng dáng này, lại khiến trong lòng Dương Thiên Lôi tràn ngập cảm giác đau lòng và thương xót.
Vốn là bộ y phục trắng tinh không nhiễm một hạt bụi, lúc này không ngờ lại đầy máu đen, nhiều chỗ đã rách, loáng thoáng có thể thấy nhiều vết thương trên người nàng. Khuôn mặt trước kia nhẵn nhụi, trong suốt, trắng nõn nà, lúc này lại lem luốc đầy màu sắc, thật không khác gì một tên ăn mày (tiểu khiếu hóa). Mái tóc lộn xộn rối tung cũng mất đi vẻ sáng bóng thường ngày.
Tuy mới chỉ ngắn ngủi ba ngày không gặp, toàn thân nàng phảng phất như gầy đi một vòng.
Tuy rằng Dương Thiên Lôi rất muốn lập tức tiến đến, ôm thân thể mềm mại, uể oải kia vào lòng, hung hăng mà thương yêu một phen, nhưng lại không thể không nhịn xuống. Không nói đến Tử Hàm muội muội thân yêu có thể cho hắn cơ hội hay không, mà cho dù là cho, hắn cũng không dám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.