Huyền Thiên Tà Tôn

Chương 115: Thủy đàm thần bí





Khiến Dương Thiên Lôi bất ngờ chính là, thân thể Ma Lang vương to lớn như vậy, không ngờ sau một hồi điên cuồng vặn vẹo, vậy mà lại có thể tránh được một kiếm của Dương Thiên Lôi, khẽ rùn đầu xuống, thân thể hơi cong lại, “Bùng!” một tiếng, đánh trúng giữa ngực Dương Thiên Lôi.
Cho dù Dương Thiên Lôi phản ứng cực nhanh, cũng chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên nhẹ đi, bị một chưởng đánh bay ra ngoài, trên ngực truyền đến một trận đau nhức. Miệng không kìm được phun ra một ngụm máu tươi, Thương Viêm Kiếm cũng tuột tay bay đi mất. 
- Ngao ô…. 
Ma Lang vương gầm lên giận dữ, không cho Dương Thiên Lôi bất luận cơ hội gì, thân hình chợt lóe lên, thân thể khổng lồ mang theo sát khí cuồng bạo, như cỗ xe tăng to lớn, lại một lần nữa đánh về phía Dương Thiên Lôi, trực tiếp đạp lên người Dương Thiên Lôi. 
Bộ lông trên người Ma Lang vương kia căn bản đang dựng thẳng lên, giống như một đám cương châm quán chú đầy tinh thần lực hệ kim cuồng bạo, thông qua tiếp xúc thân thể, trực tiếp đánh vào cơ thể Dương Thiên Lôi. 
Lập tức giống như ngàn lưỡi đao, bắt đầu thít lại trong cơ thể Dương Thiên Lôi. 
Càng kinh khủng hơn là, trong nháy mắt chặn trước người Dương Thiên Lôi, Ma Lang vương mở cái miệng lớn như một chậu máu với răng nanh sắc bén trực tiếp hướng về phía cổ Dương Thiên Lôi. 
Tại giây phút chỉ mành treo chuông đó, Dương Thiên Lôi bất chấp từng trận đau nhức từ cơ thể truyền đến, bỗng nhiên vươn hai tay, cứ thế mà nắm chặt lấy miệng Ma Lang vương, đồng thời còn dùng biện pháp “thú chi đạo trị thú chi thân” với nó nữa, thoáng chốc dồn tinh thần lực của mình vào hai gò má, miệng và hàm răng của nó, mạnh mẽ, dữ dội phá vỡ bộ lông như cương châm của Ma Lang vương, há miệng cắn về phía cổ Ma Lang vương. 
Lúc này, đòn công kích Dương Thiên Lôi đã hoàn toàn không khác gì công kích của ma lang. Hắn chỉ lợi dụng cơ bắp, gân mạch cùng xương cốt vặn vẹo một cách quỷ dị, bảo vệ các bộ vị then chốt trên cơ thể, vận động tinh thần lực đến cực hạn gắt gao cắn chặt Ma Lang vương không tha. 
Hắn biết rõ, đây là chiến đấu sinh tử, không phải ngươi chết thì ta vong! Chỉ cần một chút buông lỏng, e rằng ngày này sang năm chính là ngày giỗ của mình. Lý tưởng bằng vào tuyệt thế thần công quyến rũ vô số muội muội khom lưng cạnh tranh từ nay về sau có lẽ vẫn mãi chỉ là lý tưởng, càng đừng nói đến chuyện tìm hiểu ngọn nguồn sự việc. 
Dương Thiên Lôi dốc cạn cả vốn liếng, liều mạng đem hết toàn lực, điên cuồng mà cắn, hoàn toàn bất kể cái gì mặt mũi với không mặt mũi, người thú nào khác gì nhau. Đều gặp quỷ con mẹ nó đi thôi! Dám cắn lão tử, lão tử cắn lại cho ngươi xem!
Rốt cục dưới sự cắn xé triệt để điên cuồng của Dương Thiên Lôi, một dịch thể âm ấm mang theo mùi tanh hôi nồng nặc từ cổ Ma Lang vương chảy vào trong miệng hắn. Chịu đựng cảm giác buồn nôn mãnh liệt, Dương Thiên Lôi liều mạng nuốt lấy, cứ điên cuồng mà hút, như người trong sa mạc sắp chết khát bỗng nhiên vớ được hồ nước lớn, uống mãi không hết khát vậy. 
Rốt cục, một tiếng kêu thê lương, thảm thiết và không cam lòng từ trong miệng Ma Lang vương phát ra. Đôi mắt đỏ rực màu máu của nó dần dần tản mát. Cái miệng đang tiều mạng cắn của Dương Thiên Lôi cũng dần mất đi lực lượng… 
- Cút con mẹ ngươi đi! Ọe…. 
Dương Thiên Lôi đẩy con vật khổng lồ đang chặn ngang người mình, trực tiếp mạnh mẽ phun ra mấy ngụm máu sói. Hắn vốn cho rằng còn cần phải chém giết một trận nữa, không nghĩ tới vừa mới nhấc đầu, số ma lang còn lại không đến một nửa kia liên đột nhiên gào thét quay đầu bỏ chạy, hoàn toàn đánh mất tinh thần dũng mãnh không sợ chết hồi nãy. 
Ma Lang vương đã chết, “Vương” trong suy nghĩ của chúng đã ngã xuống, chúng làm sao có đủ năng lực để chống lại ác ma trước mắt kia? 
Dương Thiên Lôi cũng không thèm truy sát, trực tiếp ngồi chồm hổm trên mặt đất, tiếp tục mửa như điên, thẳng đến khi không thể mửa ra bất luận cái gì nữa mới hấp tấp chạy ra ngoài chiến trường, đặt mông ngồi xuống đất thở từng ngụm từng ngụm hổ hển. Lúc này hắn mới thực sự cảm thấy mệt mỏi rã rời, hận không thể trực tiếp ngã vào trong cơ thể mềm mại, ấm áp, say lòng người của Tử Hàm muội muội, ngủ một giấc quên trời quên đất. Nhưng hắn biết, hiện tại không thể được. 
Đây là hoang sơn dã lĩnh, là địa phương ma thú ngang dọc. Nếu cứ vậy mà ngủ, e rằng bản thân chết như thế nào cũng không biết. 
Mạnh mẽ lấy lại tinh thần, Dương Thiên Lôi nhìn một chút cơ thể hoàn toàn xích lõa của mình, máu sói đầy người, dáng dấp đi tới đâu cũng đều có thể làm một cái cột máu trong lòng thầm kêu bi thảm một tiếng. Nhất là ngay cả tiểu đệ đệ của mình cũng bị dính đầy máu đỏ. 
Chậm rãi đứng dậy, Dương Thiên Lôi lẫn nữa đi vào chiến trường đầy thi thể. May mắn là ba lô vẫn còn nguyên, tuy rằng bị máu sói ngấm vào, nhưng ba lô này lại không thấm nước, tất cả mọi thứ bên trong đầu không bị ảnh hưởng. Thấy thi thể của Ma Lang vương, cùng với thi thể mấy trăm đầu ma lang, Dương Thiên Lôi nhất thời lại trở nên hưng phấn. Tất cả chỗ này đều là điểm tích lũy a. 
Nghĩ đến điểm tích lũy, Dương Thiên Lôi lập tức lấy lại tinh thần, vung Thương Viêm Kiếm, bắt đầu thu hoạch thành quả thắng lợi của mình. 
Thẳng cho đến khi mặt trời lặn về tây, Dương Thiên Lôi rốt cục cũng hoàn tất thu dọn chiến trường. Đám ma lang bình thường may mắn chỉ bị Dương Thiên Lôi lấy đi ma hạch, mà Ma Lang vương kia, Dương Thiên Lôi tin chắc rằng đó là ma thú cảnh giới cấp năm đỉnh phong, cho nên rất không khách khí rút sạch gân da, hàm răng và móng vuốt càng không thể buông tha, ma hạch lại càng không cần phải nói. Tất cả đều là thứ tốt a. Tuy rằng ngoại trừ ma hạch, Dương Thiên Lôi cũng không biết những thứ khác có thể đổi thành điểm tích lũy hay không, nhưng lãng phí những thứ tốt như vậy dù sao cũng không được rồi. Tất cả đều là tiền đó a! 
Thu thập chiến trường xong, Dương Thiên Lôi xích lõa đeo Thương Viêm Kiếm trên lưng, thân hình nhanh chóng đi xuyên qua sơn dã đó, thừa dịp mặt trời còn chưa lặn tìm một cái hồ nước mà tẩy rửa sạch sẽ. 
Có ma lang quần cư, khu vực xung quanh đây nhất định sẽ có nguồn nước. 
Quả nhiên, hơn mười phút sau, Dương Thiên Lôi lần theo dấu viết của ma lang để lại, khi tìm được sào huyệt của ma lang, liếc mắt liền thấy một dòng sông từ trên núi chảy xuống. Bên cạnh sào huyệt có một thác nước nhỏ, dưới thác nước là một cái đầm nước. Dòng sông lại dọc theo đầm nước tiếp tục chảy vào trong hang sâu. 
- Quá sung sướng! Bọn sói con này quả nhiên rất biết chọn địa điểm. 
Dương Thiên Lôi trần như nhộng nhanh chóng chạy tới bên cạnh đầm nước. Đầm nước màu xanh lục trong suốt dị thường, nhưng không ngờ lại không nhìn thấy đáy, xem ra tựa hồ rất sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.