Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 751: Viên Chấn (2)




Đến Vọng Nguyệt Lâu đàm luận đều chú ý yên tĩnh thanh nhã, khách nhân không nói thân phận thì bọn họ làm ra vẻ không biết.
Nhàn Vân các là một gian phòng trang nhã, rượu và thức ăn cũng đã đủ, rất nhiều trưởng lão Viên gia tề tụ, bọn họ mang theo vẻ mặt lo lắng nhìn sang.
- Gia chủ, ngươi nói Huyền Diệp có thể thật trị được tổn thương trên người Viên Chấn Thái Thượng trưởng lão hay không, hay là hắn chỉ thuận miệng nói thôi?
Một gã trưởng lão nghi hoặc hỏi một câu.
- Đúng vậy a, Huyền Diệp xem ra chưa tới hai mươi tuổi, chúng ta tìm khắp cả đế đô nhưng không tìm ra người nào có thể chữa tổn thương của Viên Chấn Thái Thượng trưởng lão, Huyền Diệp giỏi như thế?
Một trưởng lão khác cũng hoài nghi hỏi thăm.
Đối với việc Diệp Huyền có thể trị liệu thương thế của Viên Chấn Thái Thượng trưởng lão, rất nhiều trưởng lão của Viên gia đều tỏ vẻ hoài nghi.
= Nói thật, chuyện này ta cũng không có nắm chắc nhưng người này có Lục Ly đại sư bảo đảm, chắc hẳn hắn cũng có nắm chắc nhất định.
Trên mặt Viên Phi không phải rất có lực lượng.
- Tốt, tất cả mọi người không cần phải nói, chết sống có số, có thể trị liệu hay không chờ Huyền Diệp tới là biết.
Một giọng nói già nua vang lên, chính là Viên Chấn Thái Thượng trưởng lão trúng hỏa độc của Dực Hỏa Thú.
- Bọn họ đến.
Vào lúc này Viên Phi kinh hỉ lên tiếng, vội vàng đi ra nghênh đón.
- Lục Ly đại sư, Diệp thiếu, tại hạ không tiếp đón từ xa, xin thứ tội.
Viên Phi nhìn thấy hai người kết bạn đi tới lập tức khẽ cười nói, đồng thời phân phó người Vọng Nguyệt Lâu:
- Nơi này không cần phục thị, các ngươi đi xuống đi.
- Vâng, mấy vị có gì cần cứ việc phân phó một tiếng.
Tên quản sự cũng biết đối phương có việc riêng nói với nhau nên khách khí hai tiếng và đi xuống.
- Đến rồi, mời hai vị vào trong ngồi.
Viên Phi khách khí đón Diệp Huyền và Lục Ly vào trong phòng, rất nhiều trưởng lão Viên gia đều đứng ở một bên.
- Lục Ly đại sư, đã lâu không gặp.
Một giọng nói già nua vang lên, Lục Ly quay đầu nhìn lão giả già nua ngồi trên ghế, giọng nói suy yếu.
- Ngươi là... Viên Chấn?
Thần thái Lục Ly khẽ giật mình.
Chỉ thấy lão giả kia thần thái mỏi mệt, đôi mắt hãm sâu vào trong, trên mặt còn mang theo thần thái tái nhợt, trong tái nhợt còn mang theo điểm đỏ quái dị, hắn suy yếu như lão giả gần đất xa trời.
Lục Ly nhìn thấy cũng há hốc mồm, hắn trước kia từng gặp qua Viên gia Viên Chấn,, thân là cường giả Vũ Vương thất giai, hắn trước kia hăng hái cỡ nào, không nghĩ tới nhiều ngày không gặp đã suy yếu thành như vậy.
Không phải nói Viên Chấn có khả năng rớt cấp bậc sao? Hiện tại xem ra sắp không còn cả tính mạng rồi.
- Ha ha, đúng là lão phu.
Viên Chấn cười khổ nói một tiếng, chợt nhìn về phía Diệp Huyền.
- Có lẽ vị này chính là Huyền Diệp đại sư a, chuyện trên đấu giá hội lão phu có nghe nói, mặc kệ đại sư có thể trị hết thương thế của ta hay không, bằng vào đại sư ngăn cản âm mưu của Tần gia với Viên gia chúng ta, lão phu cũng muốn nói cảm tạ đại sư.
Nói xong Viên Chấn đứng dậy hành lễ.
Viên Chấn cũng không phải người ngu ngốc, cái gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, hán có nghe nói qua chuyện trên đấu giá hội, nghe xong hắn hiểu rõ âm mưu của Tần gia.
- Các hạ khách khí.
Diệp Huyền nghe xong cũng cảm thấy bội phục Viên Chấn.
Hắn có thể nhìn ra đối phương cũng không phải cảm tạ hư tình giả ý, mà là cảm tạ từ nội tâm, hơn nữa nói đến thương thế của mình hắn còn mang theo tiêu sái, hiển nhiên Viên Chấn đối với việc mình có thể trị hết thương thế hay không cũng có hoài nghi rất lớn.
- Được rồi, mọi người cũng đừng nói chuyện khách khí nữa, đến đây, Lục Ly đại sư, Huyền Diệp đại sư, xin mời ngồi, Viên An, còn không mau rót rượu.
Viên Phi gia chủ tự mình an bài.
Viên An, chính là thiên tài Viên gia tại Lam Quang học viện, cũng là nhi tử của Viên Phi, mày kiếm mắt sáng và hơi suất khí, ánh mắt lăng lệ ác liệt và quan sát kỹ Diệp Huyền.
- Viên gia chủ, nơi này không có người ngoài.
Diệp Huyền cười cười:
- Chúng ta cũng không cần phải khách khí như vậy, về phần ăn cơm gì đó cũng không vội nhất thời, ta muốn xem thương thế của Viên Chấn trưởng lão.
Diệp Huyền biết rõ chủ đề hôm nay là cái gì, cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
- Vậy làm sao có thể.
Viên Phi sững sờ sau đó nói.
- Được rồi, Viên gia chủ, ngươi đừng khách khí.
Diệp Huyền cười cười, đồng thời dò xét gian phòng.
- Nơi này quá lộn xộn, đi tìm nơi yên tĩnh đi.
Kỳ thật nội tâm Viên Phi cũng rất muốn biết Diệp Huyền có thể trị hết cho Viên Chấn Thái Thượng trưởng lão hay không, hiện tại thấy Diệp Huyền chấp nhắt như thế cũng không khách khí.
Bên cạnh phòng khác có một gian phòng nghỉ, không qua bao lâu mọi người đều dời tới nơi đó.
- Viên Chấn trưởng lão, ngươi đừng chống cự, ta muốn quan sát thương thế của ngươi.
Diệp Huyền cũng không kéo dài, hắn nhắc nhở một câu sau đó đặt tay lên tay phải Viên Chấn, huyền thức và hồn thức thến vào trong thân thể Viên Chấn.
Nhìn thấy huyền thức và hồn thức chấn động cường đại làm mọi người rung động, mọi người dưa mắt nhìn nhau, âm thầm khiếp sợ huyền thức và hồn thức cường đại.
Trong lúc nhất thời trên mặt mọi người lộ ra thần thái ngạc nhiên, lúc này nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.
Ngay cả Lục Ly đại sưc cũng cực kỳ hiếu kỳ, hắn biết rõ Diệp Huyền có tri thức luyện khí học cực cao, chẳng lẽ Diệp Huyền còn là luyện dược sư?
Lục Ly vốn cho rằng mình đã cực kỳ hiểu rõ Diệp Huyền, hiện tại xem ra thì ra hắn chỉ biết một góc của băng sơn mà thôi.
Người trong phòng im lặng không nói chuyện, không ai phát ra âm thanh.
Qua chừng một nén nhang, rốt cuộc Diệp Huyền cũng buông tay phải ra.
- Huyền Diệp đại sư, Viên Chấn Thái Thượng trưởng lão hắn...
Viên Phi không thể chờ đợi được mở miệng hỏi.
Trên mặt Diệp Huyền lộ ra một tia ngưng trọng, khẽ lắc đầu nói:
- Có chút phiền phức, hỏa độc Dực Hỏa Thú trong cơ thể Viên Chấn trưởng lão đã phát triển đến trễ nhất, hỏa độc chẳng những thẩm thấu vào thân thể của hắn, càng xâm nhập vào trong cốt tủy, lại có trong tất cả huyền mạch, hiện đan dược gì cũng không thể tiêu trừ hỏa độc trong người của hắn.
- Cái gì?
- Tại sao có thể như vậy?
Lời này vừa nói ra, sắc mặt đám người Viên Phi biến hóa, biểu lộ chờ mong biến thành trắng bệch.
- Huyền Diệp đại sư, ngươi... Nói có căn cứ? Chẳng lẽ Thanh Hỏa Minh Tâm Đan cũng không được sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.