Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 385: Trị liệu kinh thán (2)




Trong lúc nhất thời, chỉ còn lại có mỗi mình Sở Vân Phi thực lực đạt tới võ tông tam trọng mới có thể miễn cường thừa nhận được.
Mà một người khác không hề bị ảnh hưởng thì là Diệp Huyền.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào chỗ ngực của Triệu Kính không chớp mắt.
- A!
Triệu Kính ở gần Âm Quý Mộc nhất, toàn thân nổi gân xanh, trán đổ mồ hôi lạnh, lâm vào trong đau đớn kịch liệt.
- Bệ hạ, cố gắng nhịn.
Diệp Huyền mở miệng quát khẽ.
Đột nhiên, thân thể Triệu Kính run mạnh một cái, điểm nhỏ màu đen kia cư nhiên nhúc nhích, một cỗ đau đớn từ tận sâu trong linh hồn truyền ra khắp toàn thân của Triệu Kính.
Gã cảm giác giống như có một vật nhỏ nào đó đang chui qua chui lại trong người của gã, giống như một cây châm sắt nóng hổi xoắn động trong tâm huyệt của gã.
Lúc này, Triệu Kính không kêu lên nữa, gã cố gắng chịu đựng đau đớn kịch liệt, hai mắt đỏ ngầu, cắn chặt răng, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng tuôn ra, trong ánh mắt lại vô cùng kiên quyết.
Đốm đen nho nhỏ kia ở lồng ngực của gã ngày càng nhô ra, đột nhiên ——
Phốc!
Đốm đen nhỏ kia chui ra khỏi da của Triệu Kính, đúng là một con sâu nhỏ màu đen, có kích thước cỡ một hạt mè, trên trán có một cái độc nhãn, vô cùng dữ tợn và âm lãnh.
Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người đều cảm thấy run rẩy.
Trên người Triệu Kính cũng nổi da gà kín mít.
Con sâu nhỏ màu đen kia bị âm sát chi khí do Âm Quý Mộc phát ra hấp dẫn, đột nhiên rơi vào bên ngoài của Âm Quý Mộc, răng cưa cắn động, nhanh chóng cắn ra một cái lỗ nhỏ phía trên Âm Quý Mộc, chui vào bên trong Âm Quý Mộc.
Diệp Huyền đột nhiên lấy ra một cái bình sứ, đổ một chút chất lỏng trong suốt ra từ trong đó, chất lỏng rơi lên Âm Quý Mộc, khiến cho bên ngoài của toàn bộ khối Âm Quý Mộc nháy mắt liền kết một tầng tinh thể trong suốt.
Đồng thời hắn niết động thủ quyết, từng đạo hồn lực cường hãn phóng thích ra, phong ấn Âm Quý Mộc lại, ba một tiếng liền khép hộp ngọc lại.
Bên ngoài hộp ngọc được tuyên khắc linh văn phức tạp, triệt để khép kín lại.
- Hô!
- Cuối cùng cũng thành công rồi.
Diệp Huyền thu hồi hộp ngọc:
- Phệ Tâm Trùng này, ở trong phong ấn của ta thì không cách nào chui ra khỏi Âm Quý Mộc được, đã lâm vào say ngủ rồi.
- Bệ hạ, ngươi cảm thấy thế nào?
Đám người Dương An đều xông tới.
- Ta…
Triệu Kính sờ sờ ngực, đau đớn đeo đẳng gã gần hai mươi năm nay đã biến mất, khiến cho toàn thân gã cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm thoải mái, giống như từng bộ vị trên thân thể đều tự nhiên, thoải mái như vậy.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng:
- Bệ hạ, ngươi có thể thử thôi động võ hồn và huyền khí của ngươi xem sao.
Triệu Kính tâm hạ nhất động, một hư ảnh có hình dạng như con chồn nháy mắt liền xuất hiện trên đỉnh đầu của gã, ông ông ông ông, bốn đạo tinh hoàn cũng xuất hiện, cao thấp luật động, tản mát ra khí tức võ hồn hùng hậu.
Cư nhiên là võ hồn tứ tinh.
Triệu Kính nháy mắt liền rơi lệ đầy mặt, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Hơn mười năm rồi, võ hồn của gã một mực không thể nào thôi động được, hôm nay rốt cuộc cũng có thể phóng xuất ra một lần nữa rồi.
Trong lúc giơ tay nhất chân đều tản mát ra một cỗ lực lượng cường hãn, thực lực võ tông nhất trọng vô cùng đáng sợ được phóng xuất ra cực kỳ nhẹ nhàng.
Càng khiến cho Triệu Kính kinh hỉ chính là, sau khi cỗ âm lãnh chi lực bên trong cơ thể kia đã biến mất không còn thấy gì nữa, thì huyền lực luôn một mực bị áp kia lại có cảm giác rục rịch, giống như muốn tiến tới đẳng cấp cao hơn nữa vậy.
Tâm ý của gã vừa động thì huyền lực cuồng cuộn liền lưu chuyển điên cuồng, gã nguyên bản là võ tông nhất trọng, trong nháy mắt cư nhiên đột phá tới nhị trọng, hơn nữa một mực kéo lên, mãi chi tới lúc đạt tới nhị trọng cực hạn mới ngừng lại, cách tam trọng cũng chỉ còn một bước ngắn.
Một màn bất ngờ khiến cho Triệu Kính triệt để ngây dại.
Không chỉ mỗi mình Triệu Kính, ngay cả mấy người Sở Vân Phi cũng trợn mắt há hốc mồm, gần như không dám tin vào những gì vừa xảy ra trước mắt mình.
Chỉ có Diệp Huyền là mỉm cười:
- Bệ hạ, Phệ Tâm Trùng tuy rằng hạn chế huyền lực của ngươi phát triển, nhưng hai mươi năm nay, huyền lực của ngươi bởi vì không ngừng đối kháng cùng với Phệ Tâm Trùng, cho nên vô tình cũng không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn, một khi Phệ Tâm Trùng biến mất, huyền lực của ngươi cũng giống như rồng về biển rộng, tự nhiên cũng sẽ đột phá.
Diệp Huyền giải thích xong, lúc này mới khiến cho mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
- Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ.
Mấy người Dương An lập tức vui vẻ chúc mừng.
- Ha ha ha.
Trên mặt Triệu Kính lộ ra nụ cười kích động mấy chục năm không thấy, chỉ thấy gã bước nhanh tới trước mặt Diệp Huyền, ở trước mắt bao nhiêu người, cúi người thật sâu với Diệp Huyền, vẻ mặt cảm kích:
- Diệp Huyền đại sư, nếu như không phải nhờ có ngươi thì trẫm có khả năng mất mạng rồi, ngươi chẳng những là ân nhân của Triệu Kính ta, mà còn là ân nhân của toàn bộ Lưu Vân Quốc này, cho nên, sau này, ngươi chính là quốc sư của Lưu Vân Quốc ta, có thể tự do ra vào hoàng cung, gặp bất kỳ người nào cũng không cần quỳ lạy nữa.
- Quốc sư?
Mấy người Dương An đều cảm thấy nghi hoặc, Lưu Vân Quốc có chức vị này sao?
- Chức quốc sư này là ta vừa mới lập ra, ở vương quốc này là gần với ta nhất, không biết Diệp Huyền đại sư cảm thấy thế nào?
Trải qua khoảng thời gian quan sát này, Triệu Kính vô cùng kính nể Diệp Huyền, lấy nhãn quang của gã tự nhiên có thể nhìn ra, nhân vật như Diệp Huyền, cuối cùng cũng sẽ có một ngày nhất phi trùng thiên, cho nên, gã mới phải nghĩ cách giữ Diệp Huyền ở lại Lưu Vân Quốc.
- Bệ hạ, chức quốc sư này, vẫn là bỏ đi thôi.
Diệp Huyền đối với loại hư danh này cũng không để tâm lắm, hơn nữa hắn biết rõ bản thân mình sẽ không ở lại Lưu Vân Quốc này mãi, sớm muộn gì cũng sẽ có lúc rời khỏi nơi này, cho nên chức quốc sư này căn bản không cần làm gì.
Mấy người Dương An lại trợn mắt há hốc mồm, thật không thể ngờ, Diệp Huyền cư nhiên lại cự tuyệt phong thưởng của Triệu Kính.
Đây chính là quốc sư đó, nghe bệ hạ miêu tả thì đây tuyệt đối là một chức quan cực kỳ cao, thậm chí còn hiển hách hơn cả hội trưởng luyện dược sư cung đình nữa.
Nếu như là người khác đảm nhiệm chức vị này, trong lòng Dương An nhất định sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng qua một phen trao đổi trước kia, lão đã triệt để bội phục Diệp Huyền rồi, cho nên cũng không có cảm giác gì hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.