Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 220: Gặp lại lần nữa




Dù sao thì võ sư tam trọng hai mươi hai tuổi ở Lưu Vân Quốc này cũng có thể xem như là thiên chi kiêu tử, kiếp này bước vào địa võ cảnh cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Nhân tài như vậy, bất kỳ thế lực nào cũng sẽ không ngại nhiều.
Cầm một đống đồ, mấy người Diệp Huyền đi tới khu làm việc của học viện.
- Nghe nói tân sinh chúng ta đều có phụ đạo viên, trong học kỳ đầu tiên, phụ đạo viên sẽ an bài ký túc xá cho chúng ta, cũng kiêm luôn xử lý chuyện thường ngày cho chúng ta, hy vọng vị phụ đạo viên này có dễ tính một chút, đương nhiên, nếu như là mỹ nữ thì càng tốt.
Trần Tinh lẩm bẩm.
Bởi vì Huyền Linh học viện có rất nhiều tân sinh, đều là người từ bên ngoài tới, mà Huyền Linh học viện lại không cho người thân cùng đi vào, cho nên học kỳ đầu tiên sẽ gặp phải một vài điều không hiểu.
Mà phụ đạo viên chính là người do học viện an bài tới quản lý việc thường ngày cho đệ tử.
Bốn người đi vào khu làm việc, dưới sự dẫn dắt của một học viên cũ năm người bọn họ đi tới khu làm việc của phụ đạo viên của tân sinh.
Cốc cốc cốc!
Học viên cũ kia gõ cửa;
- Lão sư, có bốn học viên mới tới, cần ngài an bài ký túc xá.
- Ta biết rồi, ngươi đi về trước đi.
Một thanh âm dễ nghe truyền ra từ bên trong.
Học viên cũ kia vừa đi khỏi thì mắt Trần Tinh lập tức sáng lên, sắp chảy cả dãi, hưng phấn nói:
- Huyền thiếu, mau nghe đi, thanh âm này vừa nghe liền biết ngay là một đại mỹ nữ rồi, ha ha ha.
Diệp Huyền cũng nhíu mày:
- Giọng nói này sao nghe quen dữ vậy?
Két một tiếng, cửa phòng làm việc mở ra.
Bốn người Diệp Huyền đều trợn trừng.
- Vân lão sư!
Bốn người đồng thanh kêu lên.
- Sao hả, nhìn thấy ta không vui sao?
Hương thơm thoang thoảng bay tới, một dáng người uyển chuyển xuất hiện trước mắt mọi người, váy ngắn màu lam huyễn lệ, dáng người lồi lõm quyến rũ, gương mặt tinh xảo không chút tì vết, phóng ra mị lực rung động lòng người, cười gian với Diệp Huyền một cái, đây không phải Vân Ngạo Tuyết thì còn là ai.
- Chúng ta chỉ ngạc nhiên một chút thôi.
Lãnh Dĩnh Oánh lẩm bẩm.
- Đúng đó, Vân lão sư, sao ngươi lại tới Huyền Linh học viện vậy?
Vân Ngạo Tuyết học kỳ trước vẫn còn là lão sư của Tinh Huyền học viện, học kỳ này cư nhiên lại trở thành phụ đạo viên của Huyền Linh học viện, biến hoá cỡ này khiến cho bốn người thật không thể ngờ.
- Có gì đâu, ta vốn chính là người vương thành, trước kia đã từng tốt nghiệp Huyền Linh học viện, tới Tinh Huyền học viện dạy học hai năm, bây giờ đột phá địa võ sư rồi, cho nên về Huyền Linh học viện dạy, bình thường thôi mà.
Vân Ngạo Tuyết cười khẽ một cái.
Bình thường cái con khỉ ấy!
Nghe thì có vẻ như không có gì đặc biệt, tốt nghiệp ở Huyền Linh học viện, đợi đột phá xong lại về dạy học, có vẻ như chỉ bình thường thôi.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì căn bản không thể nào có chuyện này được.
Huyền Linh học viện là nơi nào kia chứ? Đây chính là đệ nhất học viện ở Lưu Vân Quốc, học sinh ban cao cấp ở đây cũng đã có thực lực võ sư tam trọng rồi.
Bình thường muốn vào Huyền Linh học viện làm lão sư dạy học thì điều kiện căn bản nhấy chính là địa võ sư, nhưng đây cũng chỉ là điều kiện căn bản mà thôi, địa võ sư bình thường căn bản không có tư cách bước vào nơi này, thậm chí ngay cả võ giả địa võ sư tam trọng muốn dạy ở đây cũng là chuyện vô cùng khó khăn.
Mà Vân Ngạo Tuyết vừa mới đột phá địa võ sư nhất trọng xong liền về đây đảm nhiệm dạy học ngay, còn nói bình thường, chỉ có kẻ ngốc mới tin.
- Cô nàng này không phú thì cũng quý.
Diệp Huyền nhìn Vân Ngạo Tuyết như có điều suy nghĩ.
- Sao hả, có phải là rất kinh ngạc hay không.
Vân Ngạo Tuyết nhớ tới mấy lần trước mình bị Diệp Huyền làm cho giật mình, trong lòng thầm đắc ý, cười giảo hoạt:
- Ngươi bây giờ lại rơi vào trong tay ta rồi.
Không biết tại sao, Vân Ngạo Tuyết luôn cảm thấy trên người Diệp Huyền có một loại sức hấp dẫn rất khó tả, khiến nàng cảm thấy vô cùng thần bí, nhịn không được muốn thăm dò, cho nên, nàng mới dùng chút thủ đoạn để cho mình về Huyền Linh học viện.
- Khụ khụ, Vân lão sư, đúng là âm hồn bất tán mà.
Diệp Huyền thấp giọng nói.
Lúc này hắn mới nhớ lại, lúc trước thành chủ Lãnh Thiên tổ chức yến hội, Vân Ngạo Tuyết tại sao lại thần thần bí bí hỏi mình có tới Huyền Linh học viện hay không, hoá ra lúc đó nàng đã âm mưu sẵn rồi.
- Ngươi nói cái gì hả?
Vân Ngạo Tuyết trừng mắt nhìn.
- Khụ khụ, không có gì hết, ta đang nói may quá, có thể tiếp tục học tập cùng với Vân Ngạo Tuyết lão sư quả thực chính là phước ba đời của chúng ta.
Trần Tinh thấy Diệp Huyền quýnh lên liền cười ha ha:
- Huyền thiếu ơi là Huyền thiếu, cuối cùng cũng có người trị được ngươi rồi.
Gã còn chưa đắc ý được bao nhiêu thì đột nhiên có một thanh âm lạnh lùng vang lên bên tai:
- Đúng rồi, ban nãy ai đứng ở ngoài ồn ào đó, Trần Tinh, có phải ngươi không.
- KHông phải, tuyệt đối không phải là ta, ta xin khai, là Huyền thiếu đó.
Trần Tinh rụt cổ lại, nuốt một ngụm nước miếng, không hề nghĩa khí quyết định vu oan giá hoạ, đồng thời lặng lẽ lùi lại phía sau.
- Thật sao?
Vân Ngạo Tuyết cười lạnh, cốc đầu Trần Tinh một cái, khiến g đãau tới nhe răng trợn mắt, mắt cũng ươn ướt.
- Ma quỷ, Vân lão sư đúng là ma quỷ.
Trần Tinh thầm kêu gào trong lòng.
- Được rồi.
Gặp được học viên cũ của mình, khiến cho trong lòng Vân Ngạo Tuyết cảm thấy khá vui vẻ, sau khi chọc ghẹo xong thì nói:
- Ta đưa các ngươi tới chỗ ở lại trước đã.
- Ừm, được!
Vân Ngạo Tuyết dẫn theo đám người đi tới.
Trên đường đi, từng toà kiến trúc to lớn lần lượt đánh vào mắt của mấy người Diệp Huyền, kiến trúc trông như những toà cung điện nho nhỏ, khiến cho mấy người Trần Tinh kinh thán không thôi.
- Thật không thể tin nổi.
- Đẹp quá đi mất.
Hai người Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y nhìn tiểu kiều lưu thuỷ, cung điện cổ bảo trên đường đi, cùng với hoa thơm chim hót, và từng phiến viên lâm suối nhỏ kia, không khỏi kinh thán liên hồi.
Huyền Linh học viện này đúng là quá đẹp, không giống học viện chút nào, mà giống với danh lam thắng cảnh, thánh địa tự nhiên hơn.
Trần Tinh lập tức phá huỷ tâm tình thưởng thức của bọn họ.
- Chậc chậc, chiếm một khoảng đất lớn như vậy ở trong vương thành, Huyền Linh học viện này nhiều tiền thật đấy, tuỳ tiện mang một toà kiến trúc đi bán cũng đủ phát tài rồi.
Tư duy của gã luôn khác với người thường.
- Tục!
- Quá tục!
Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y đồng thời kì thị gã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.